Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiểu thôn

Phiên bản Dịch · 2554 chữ

Ở ngoài Trữ Huyền thành có một nhánh của sông Lưu Thủy chảy qua. Mọi người không nhớ rõ nó có từ bao giờ, nhưng nó đã nuôi sống cả vùng đất và con người nơi đây. Mặc dù lúc này nạn hạn hán đang xảy ra, nó vẫn làm việc đó một cách thầm lặng.

Lưu Thủy thôn là một nơi tọa lạc không xa bờ sông Lưu Thủy. Cả thôn chỉ có mười hộ gia đình, dễ thấy nơi đây rất yên tĩnh. Mặc dù con người ở đây sống rất kham khổ, nhưng họ vẫn vượt qua được, đặc biệt là nạn hạn hán năm nay, nơi này lại an bình hơn những chỗ khác.

Khi sinh Nhạc Phàm ra, mẹ hắn đã qua đời. Người dân trong thôn mê tín nghĩ hắn là kẻ bất tường, nên thường bài xích thậm chí nhục mạ hắn. Bị đối xử tệ hại như vậy, phụ thân Lý Đàm chỉ có thể mang hắn lúc ấy còn nhỏ tuổi ra khỏi làng mà sống trên sườn núi.

Chịu ảnh hưởng của người lớn, bọn nhóc trong thôn cũng bài xích hắn, khi nhục hắn, nhưng sau đó bị Nhạc Phàm giáo huấn hai ba lần, chúng đối xử tốt hơn. Từ đó mỗi khi đối diện với Nhạc Phàm, bọn nhóc này trong lòng đều cảm thấy sợ sệt.

Phía cuối thôn là nơi ở của một đại phu được mọi người gọi là Vạn tiên sinh.

Vạn tiên sinh đã bảy tám mươi tuổi, nguyên trước đây là mệnh quan triều đình, do bị bọn quan lại trong triều bách hại, mất hết người thân trong gia đình, không còn biết đến chỗ nào. Sau khi lưu lạc tứ xứ, năm năm trước ông đã đến Lưu Thủy thôn và ở lại nơi đây. Lúc đó ông đi ngang qua thôn, thấy Lý Đàm bị thiết đầu xà cắn nên đã cứu giúp một mạng. Cha con Lý Đàm vì báo đáp ơn cứu mạng nên dựng một gian nhà cỏ ở cuối làng cho lão tiên sinh, để Nhạc Phàm thường lui đến chăm sóc, và còn nhờ Vạn tiên sinh chỉ giáo học tập.

Khi Vạn tiên sinh ở lại, người trong thôn không muốn thế. Chỉ khi nghe nói Vạn tiên sinh có học, lại còn biết chữa bệnh, họ mới vui mừng tiếp đón, hơn nữa còn tôn kính như một đại gia.

Nên biết là người ở miền quê không tôn kính người có học thức, nhưng nhất định là tôn kính đại phu chữa bệnh. Con người có thể không học thì cũng không sao, nhưng ai cũng có thể mắc bệnh. Do đó, để biểu thị sự tôn kính, mọi người gọi là Vạn tiên sinh, còn tên thật thì không ai biết.

Vương Sung lớn lên tại thôn, bất học vô thuật, chỉ ham đánh nhau, suốt ngày đi cùng với bọn nhóc ham chơi ở trong thành, một thời gian dài không thèm về nhà. Cha mẹ hắn giáo huấn nhiều lần nhưng thật sự không thể làm gì được, cuối cùng cũng không quản hắn nữa.

Mười bốn tuổi Vương Sung đã có một thân hình cường tráng, luôn bắt nạt kẻ khác, danh tiếng ngày càng nổi, trở thành lão đại của bọn trẻ, cũng nổi danh là tiểu hỗn hỗn ở Trữ Huyền thành.

Nhưng đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma.

Một hôm, Vương Sung đi cùng bốn đứa nhóc về thôn sau khi bắt nạt một đứa bé, chợt gặp Nhạc Phàm đang trên đường đến thăm Vạn tiên sinh. Nếu là lúc bình thường hoặc đối với người khác, Nhạc Phàm đã không để mắt đến. Điều này cũng không ảnh hưởng đến hắn, vì trong lòng hắn chỉ có người thân trong gia đình mới là quan trọng nhất.

Nhưng lần này thì khác, Nhạc Phàm đi qua được vài bước thì chợt nhìn ra xa, đột nhiên phẫn nộ. Bởi vì bị bắt nạt chỉ là một tiểu nữ hài cỡ sáu bảytuổi, hơn nữa tiểu nữ này chính là tôn nữ của Vạn tiên sinh, cũng là bằng hữu duy nhất của hắn. Nhạc Phàm tiến nhanh về phía trước, tiểu nữ hài đích xác là bạn hắn, hắn nhanh chóng chạy ngược lại. Chỉ nghe "bình, bình, bình, bình, bình". Năm tiếng động, năm đứa nhỏ đã nằm dưới đất.

Không để ý đến bọn nhóc, hắn quay về tiểu nữ hài quan tâm hỏi: "Tiểu Nhã, không sao chứ?"

Tiểu nữ hài tên là Vạn Nhã, được Vạn tiên sinh phát hiện khi rửa cây thuốc dưới sông Lưu Thủy. Lúc đó nó đang trôi nổi trên mặt nước, toàn thân ướt đẫm. Sau khi Vạn tiên sinh cứu tỉnh mới phát hiện tiểu nữ này bị câm và còn không nhớ sự gì. Vạn tiên sinh thương cảm, hơn nữa cũng không còn người thân, nên lưu đứa nhỏ lại, nhận nó là tôn nữ và đặt tên là Vạn Nhã. Năm đó Tiểu Nhã được 5 tuổi.

Tiểu Nhã được Nhạc Phàm đỡ đứng dậy, lắc đầu, vì không nói được, đưa tay làm hiệu rằng: "Muội không sao, cho bọn chúng đi đi". Những cử chỉ như vậy chỉ có người thân của Vạn Nhã mới có thể hiểu được.

Nhạc Phàm gật đầu, quay người lại, lạnh lùng nói với năm đứa nhóc đang nằm dưới đất: "Không có lần sau nữa, biến."

Nói tuy không nhiều, nhưng cũng làm năm đứa kia cảm thấy run sợ.

Nhưng Vương Sung là lão đại của bọn chúng không cam tâm khuất phục, nên nhảy dựng lên, chỉ vào Nhạc Phàm quát: "Lý Nhạc Phàm, lão tử tuy không đánh lại ngươi, nhưng ta không sợ ngươi, tiểu gia về thành bái sư học một thời gian, khi lão tử học xong, quay về đánh bại ngươi tuyệt là không có khả năng". Rồi quay qua chỉ Tiểu Nhã mà nói: "Ngươi nghe này "tiểu ách ba" (con nhóc câm), bọn ngươi đợi lão tử đó, lão tử sẽ quay về tính sổ với bọn ngươi. Chúng ta đi, hừ." Nói xong quay người bỏ đi. Bọn nhóc kia thì không dám như thế, chỉ nói vài câu nhẹ nhàng rồi chạy mất.

Mặc dù nghe những lời đó nhưng Nhạc Phàm nghĩ bọn chúng cũng chẳng có ý gì, nên không thèm đáp lại.

Kỳ thật Nhạc Phàm mới chỉ 11 tuổi, nhưng từ nhỏ đã độc lập kiên cường, nên biến hắn trở nên như người lớn. Cách nhìn của hắn cũng khác với mọi người, do đó hắn không xem mình như một đứa nhỏ. Điều này quả thật là bất hạnh.

----- Bài viết này được cdt thêm vào sau 12 phút và 26 giây -----

Quyển 1: Thành trường

Chương 4: Liệp hùng

Tác giả: Tử Mộc Vạn Quân

Dịch thuật: cdt

Tà dương chiếu xuống sườn núi ngoài tiểu thôn , nhìn xa thật hài hòa mĩ lệ, nhưng căn nhà nhỏ trên sườn núi lại trông thật cô độc trong ánh hoàng hôn.

Sau khi về nhà, Nhạc Phàm bỏ bao lớn bao nhỏ các vật dụng mang từ trong thành về, trong lòng cảm thấy vui mừng, bất giác mỉm cười. Hắn quay đầu nhìn trời rồi lẩm bẩm: "Cha lên núi hái thuốc, chắc cũng phải một lúc nữa mới về, ta cứ chuẩn bị trước vậy." Nói xong hắn đi vào phòng bên trong.

Căn phòng nhỏ bên trong nhìn qua thập phần đơn giản, thậm chí đơn giản đến mức có thể nói là sơ sài, ngoài một cái giường lớn và hai cái mền rách ra thì chỉ có vài dụng cụ săn bắn bình thường.

Ngồi trên giường, Nhạc Phàm vót tên, đột nhiên nghe có tiếng chân quen thuộc bên ngoài, biết rằng phụ thân đã về, vội bỏ đồ nghề xuống, đi ra ngoài đón.

"Cha!" Nhạc Phàm đứng bên cửa vui vẻ gọi.

"A! Tiểu Phàm về rồi, hôm nay về sớm thế à." Một âm thanh khàn khàn ở bên ngoài đáp lại. Tiếng nói vừa dứt, một thân hình gầy gò bước vào, nhìn vẻ mặt là một trung niên nam tử. Sau khi bỏ giỏ thuốc xuống, ông bước đến trước mặt Nhạc Phàm, vỗ nhẹ lên vai hắn cười nói: "Con phải đi săn tối nay, để ta đi nấu bữa tối, con cứ chuẩn bị tiếp đi, haha..."

Người này chính là Lý Đàm, phụ thân của Nhạc Phàm, khuôn mặt xanh xao biểu hiện của bệnh tật, hai mắt hơi ***c nhưng ánh lên vẻ sắc bén, biểu thị trước đây là một thợ săn tài giỏi, đáng tiếc bây giờ... Bộ y phục trên người đầy những mảnh vá, hai tay đầy vết chai nhìn có vẻ to lớn và mạnh mẽ, nhưng dư độc của nọc rắn vẫn còn ảnh hưởng đến Lý Đàm, khiến thân hình khôi ngô của ông ngày càng hốc hác, gầy gò. Sau nhiều lần chữa trị mà vẫn không dứt nên giờ chỉ theo phương pháp của Vạn tiên sinh, mỗi ngày ông lên núi lấy long xà thảo dược để tạm ngăn dư độc.

Nhạc Phàm nói: "Ha, chuẩn bị nhanh thôi mà."

Nhạc Phàm đến gần bàn cao hứng nói: "Cha, đây là con bán củi trong thành mua được, cũng đủ dùng trong một thời gian. Hơn nữa lão bản của trà lâu đó nói con cứ ba ngày mang củi đến cho ông ấy, con nghĩ cuộc sống sau này của chúng ta cũng tạm ổn." Vừa nói hắn vừa đặt túi gạo lên tay cha.

Lý Đàm cầm lấy túi gạo, cười khổ nói: "Hài tử, thật khổ cho con, nhưng con thật sự không làm ta thất vọng, ta nghĩ mẹ con ở trên trời cũng thấy tự hào về con." Vừa nói ông vừa nhìn cảnh mặt trời đang lặn ngoài cửa sổ, rồi im lặng một lúc, trong phòng chợt yên lặng không một tiếng nói.

Để phá bỏ không khí trầm mặc, Nhạc Phàm cười nói: "Cha, mẹ cũng biết nỗ lực của con mà."

Lý Đàm bình tĩnh lại, tự cười nói: "Ha ha, không nghĩ đến tuổi này mà còn thương cảm như thế, ta đi chuẩn bị cơm trước vậy", nói xong vỗ vai Nhạc Phàm rồi đi ra bên ngoài.

Nhìn sau lưng phụ thân , Nhạc Phàm chợt thấy trong lòng không thoải mái, tự nhủ rằng: "Kì thật ta biết tâm tình của cha, nhưng chúng ta phải sống cho hiện tại chứ". Nhạc Phàm đi vào bên trong chuẩn bị đồ đạc.

Sau khi ăn xong, trời cũng đã tối, màu đỏ trên trời đã biến mất, mặt trăng bắt đầu ló dạng.

Nhạc Phàm đã chuẩn bị cung tên với dây thừng, hướng về phía tây Hồng Diệp lâm mà đi, trong chốc lát đã không thấy thân ảnh, quả thật tốc độ rất nhanh, phảng phất như một con báo săn mồi đang lẩn khuất trong rừng.

Hồng Diệp lâm có rất nhiều độc xà mãnh thú, do đó người gần đây không dám tùy tiện đi qua, chỉ có vài thợ săn dám hoạt động ở ven rừng.

Khí trời rất khô ráo làm cho Hồng Diệp lâm khá oi bức. Sau khi vào rừng, Nhạc Phàm bắt đầu dùng công cụ để bố trí các loại cạm bẫy.

Chưa đến một khắc, "khanh hãm", "cước đạp", "sáo tác", "ám thứ" và nhiều "liên hoàn sáo" tất cả gồm hơn hai mươi loại bẫy khác nhau, được đặt xung quanh mảnh rừng, quả đúng là sát cơ tứ phía. Những thứ này Nhạc Phàm đã chuẩn bị từ mấy ngày trước, hôm nay hắn đặt bẫy ở góc rừng này để săn một dã thú cực kì hung mãnh - thiết bối hắc hùng.

Thiết bối hắc hùng cực kì to lớn, không kể đến lực lượng sát thương cường đại, mà hơn nữa tốc độ rất nhanh, trong các loại gấu thì nó là loại hung hãn nhất. Lý Đàm từng săn loại hắc hùng này, lúc đó tình huống nguy hiểm vạn phần, chỉ một chút là trở thành món ăn trong miệng nó. Tuy nhiên cuối cùng ông cũng thắng lợi, nhưng phải trả giá đắt, toàn thân trọng thương, sau được thê tử chăm sóc, nằm liệt giường hơn nửa tháng mới khôi phục lại được. Khi Nhạc Phàm nghe phụ thân nói đến tình huống này, hắn cũng lo lắng, nhưng cũng có chút kích động và hưng phấn.

Săn thiết bối hùng là tiêu chí để trở thành một thợ săn ưu tú. Nhạc Phàm khi mười một tuổi đã hạ mục tiêu đó. Chỉ là lúc ấy Lý Đàm không đồng ý, nghĩ rằng hắn vẫn chưa đủ lớn, mọi phương diện đều còn khiếm khuyết. Sau khi tranh luận, cuối cùng Lý Đàm cũng để Nhạc Phàm thực hiện một lần, xem hắn có thể săn được hắc hùng không..

Lúc này kĩ thuật săn thú của Nhạc Phàm đã siêu việt hơn Lý Đàm lúc còn tráng niên. Đặc biệt là hắn lĩnh ngộ và vận dụng được kĩ thuật đặt bẫy, có thể xem là hoàn mĩ, nên phụ thân mới đồng ý. Mặc dì Lý Đàm có nhiều kinh nghiệm săn hắc hùng, nhưng ông không chuẩn bị nói trước cho Nhạc Phàm, vì ông nghĩ đây cũng là một kiểu luyện tập.

Mặc dù đây là lần đầu chiến đấu với dã thú cực mạnh này, nhưng Nhạc Phàm không lo lắng, chỉ có hưng phấn đối mặt với khó khăn mà thôi.

Sau khi đã chuẩn bị sẵn sàng, Nhạc Phàm lấy máu cáo tưới xung quanh bẫy, vì máu cáo có sự hấp dẫn phi thường đối với hắc hùng.

Nhạc Phàm nấp trên cây gần cái bẫy, che thân bằng lá cây, mắt bắt đầu quan sát tình hình bên dưới.

Quả nhiên, không phải đợi lâu, hắc hùng ngửi thấy mùi máu cáo liền mò đến. Nó đánh giá tình hình xung quanh, thấy không có gì nguy hiểm, rồi dùng mũi đánh hơi lần nữa, không thấy mùi nào khác lạ ở xung quanh nên yên tâm tiến đến phần thịt trước mắt, bắt đầu đánh chén...

Nhạc Phàm thấy hắc hùng thoải mái ăn nên tập trung mục quang cao độ, chuẩn bị hành động. Đột nhiên cơ nhục toàn thân căng lên, nâng đại cung trong tay, thuần thục đặt hai mũi tên gỗ lên, dùng sức kéo mạnh, rồi không cần nhắm chuẩn mà buông tay.

Chỉ thấy dưới ánh trăng, hai bóng tên đen phóng cực nhanh hướng đến hắc hùng.

Hắc hùng đang thưởng thức món ngon, đột nhiên phát sinh cảnh giác, bản năng muốn lùi lại sau lưng, nhưng đã không còn đủ thời gian để thực hiện. Hai mũi tên đâm thẳng sâu vào hai mắt của nó. Tốc độ nhanh, lực đạo mạnh, động tác thành thục, tính toán chính xác. Tất cả chỉ trong nháy mắt, ngay cả cao thủ võ lâm nếu ở đây, cũng phải thấy sợ hãi đối với mũi tên đó.

Bạn đang đọc Thương Thiên của Tử Mộc Vạn Quân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 674

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.