Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Anh hùng đích quy chúc

Phiên bản Dịch · 2311 chữ

Trên thảo nguyên tối đen, có ba thân ảnh chạy như bay, thẳng đến một ngọn núi nhỏ, ba người lúc này mới dừng lại nghỉ ngơi, dựa vào địa thế thuận lợi mà ẩn nấp.

Đinh Nghị trong cơ thể có nguyên khí duy trì, sức chịu đựng cũng hơn người. Nhưng hai người Chu Tĩnh Nguyệt và Trương Tĩnh bên thì há to miệng thở dốc, bên thì lau mồ hôi hột trên trán, hiển nhiên là không chịu nổi mệt mỏi.

"Con mẹ nó! May mắn là lão gia hỏa đó không có theo tới, nếu không…" Đinh Nghị ngẫm lại vẫn cảm thấy nổi da gà, không dám nghĩ tiếp nữa.

"Lần này thật sự rất nguy hiểm đó công chúa!"

"Đúng vậy! May là có A Tuấn, nếu không chúng ta cũng đừng mong rời đi".

Chu Tĩnh Nguyệt cùng Trương Tĩnh xoay người nhìn lại con đường, phía trước là một mảng tối tăm mênh mông, không nhìn rõ được gì.

"May mắn là không có đuổi tới!" Thoát khỏi sinh tử trong đường tơ kẽ tóc, hai người nữ thở phào nhẹ nhõm, có vẻ vui vẻ trở lại sau kiếp nạn.

Sau khi trấn tĩnh, nhớ lại vừa mới rồi, những lời chửi mắng của Long Tuấn khi lừa Vũ Văn Trường Sanh, Chu Tĩnh Nguyệt vừa dở khóc dở cười, vừa không khỏi giận dữ, thầm nghĩ: "Tiểu tử thúi này, cho tới bây giờ vẫn không đàng hoàng, chờ hắn quay lại ta không giáo huấn hắn nặng một chút thì không được. Hừ hừ..."

Nghĩ xong, Chu Tĩnh Nguyệt dò hỏi: "Được rồi Đinh Nghị, tiểu tử thúi Long Tuấn đó sau bao lâu có thể theo kịp?"

Trầm mặc chốc lát, thanh âm Đinh Nghị đau thương nói: "Có lẽ, hắn không quay lại được!"

"Cái gì!?"

Không có dấu hiệu báo trước, không kịp phát giác, hai người nữ chỉ cảm thấy xương sống tê rần, toàn thân lập tức không thể động đậy!

Là ai? Chẳng lẽ nơi này còn có địch nhân mai phục nữa sao!? Nhưng Đinh Nghị rõ ràng ở đằng sau, hắn thế nào rồi? Có phải đã gặp họa rồi chăng?

Giữa lúc hai người nữ còn đang miên man suy nghĩ, thanh âm của Đinh Nghị từ phía sau vang lên: "Các tỷ không nên kinh ngạc, một lát nữa sẽ không có việc gì".

Chu Tĩnh Nguyệt mặc dù không nhìn thấy vẻ mặt của Đinh Nghị, nhưng nghe thấy được ngữ khí đau khổ của hắn, một luồng dự cảm không hay mãnh liệt dấy lên trong lòng.

Tại sao? Đến cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Đinh Nghị vì sao phải điểm huyệt mình?

Hai người nữ không thể nói chuyện, Đinh Nghị lại nói: "Thực ra, hành động lần này, ta và A Tuấn không có nắm chắc thành công, dù sao chúng ta cũng kẻ địch của Thát Đát tộc. Cho nên trước khi xuất phát, ta và hắn đã sớm thương lượng rõ, vạn nhất nếu là xuất hiện tình cảnh nguy cấp, thì hắn sẽ lựa chọn hy sinh chính mình để thành toàn cho mọi người… Có lẽ, hắn có thể cũng không quay về được".

"Cái gì!? Chẳng lẽ bọn họ vừa rồi đã gạt ta?" Chu Tĩnh Nguyệt trong lòng chấn động, hai mắt mơ hồ ửng đỏ.

Đinh Nghị thanh âm chua chát nói tiếp: "Ta hiểu đại tỷ muốn nói gì… Sư phụ đích xác giao lại chúng ta rất nhiều thứ, nhưng trong khoảng thời gian ngắn như vậy làm sao có thể dung hòa hiểu hết được? A Tuấn biết đại tỷ trọng tình trọng nghĩa, tuyệt đối sẽ không bỏ rơi bằng hữu của mình để thoát đi, do đó mới bắt ta lừa dối các tỷ như thế, hắn nói cái này gọi là nói dối có thiện ý…"

Ngưng lại một chút, Đinh Nghị tiếp tục nói: "Ta và A Tuấn từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nương tựa lẫn nhau, hắn là huynh đệ duy nhất của ta kiếp này, ta biết, tâm nguyện lớn nhất bây giờ của hắn chính là có thể được gặp mặt sư phụ một lần. Nhưng người mà hắn không nỡ xa nhất, chính là ta và tỷ. Tỷ không thể có việc gì, ta cũng không thể mặc kệ bỏ lại hắn. Đợi sau khi ta rời đi, các tỷ tiếp tục chạy về phía Đông, rời nơi này đi càng xa càng tốt. Nếu là có cơ hội gặp được sư phụ chúng ta, không nên nói cho người chuyện của chúng ta, cứ như là chúng ta vẫn đang tu luyện, cho tới bây giờ vẫn chưa đi ra. Nếu không, với tính tình của sư phụ…"

Đinh Nghị lắc đầu thở dài, Nhạc Phàm ở trong lòng bọn chúng như người cha người anh, bọn họ sao nỡ nhẫn tâm làm cho Nhạc Phàm vì họ mà rơi vào nguy hiểm.

"Không..." Chu Tĩnh Nguyệt trong lòng thét lên, thân thể hơi rung động. Giờ phút này, nàng cảm thấy tim đau nhói, thật sự rất đau. Đột nhiên, nàng cảm thấy vẻ bề ngoài rất mộc mạc của Đinh Nghị tất cả đều là gạt người, hắn thật là ghê tởm! Thật ác độc!

"Đại tỷ, ta biết ngươi không cam lòng, cho nên trước tiên tỷ hãy ngủ một chút đi, chờ sau này tỷ tỉnh lại rồi, hết thảy đều sẽ tốt đẹp".

Chu Tĩnh Nguyệt lại cảm thấy phần cổ mình tê dại, sau đó bắt đầu mơ màng buồn ngủ, nhưng trước khi mắt nàng nhắm lại, nàng nghe được duy nhất một câu nói cuối cùng đó là "Giúp ta nói cho Phượng nhi, ta rất nhớ nàng, thật sự rất nhớ nàng…"

Nước mắt từ khóe mắt nhẹ nhàng chảy xuống, ánh vàng lóe lên tựa hồ trong đó ẩn chứa điều gì đó.

Giải khai huyệt đạo cho Trương Tĩnh, Đinh Nghị đem công chúa đặt vào trong lòng nàng, trịnh trọng nói: "Ta biết ngươi là Long vệ, có chức trách của mình, cho nên ta yên tâm đem đại tỷ giao cho ngươi".

Trương Tĩnh nước mắt ướt đẫm khuôn mặt, lúc này nàng mới hiểu được cái gì gọi là hoạn nạn chân tình. Khó trách Nhạc Phàm lại thu bọn họ làm đồ đệ, nam nhi không đánh mất bản tính của mình, chính là đường đường đại trượng phu!

"Tiểu huynh đệ, không bằng ngươi cùng đi với chúng ta? Chúng ta tìm được trợ thủ sẽ tới cứu người".

Đinh Nghị nét mặt thu lại vẻ chất phác lộ ra kiên quyết, lắc đầu nói: "Ta còn muốn tới phát nổ hỏa dược đã chôn lúc trước, ta phải hoàn thành lời hứa với A Tuấn. Ít nhất phải làm cho Thát Đát tộc chuốc lấy phiền toái, hy vọng Địch tướng quân bọn họ có thể bình an xông ra".

"Có người!"

Đinh Nghị kinh hãi kêu lên, cùng Trương Tĩnh nằm phục xuống.

Cách đó không xa, một đám hắc y nhân đang di chuyển rất nhanh, như gió nhẹ thoảng qua không phát ra chút tiếng động nào.

"Là bọn họ!?"

Bóng người tiến đến gần, Trương Tĩnh đột nhiên đứng dậy nói: "Tiểu huynh đệ không cần khẩn trương, bọn họ đều là người của mình".

"Những người này là ai?" Đinh Nghị nghe vậy cũng đứng dậy nhìn theo về phía trước. Một thân hắc bào, hành trang gói ghém chỉnh tề, vừa nhìn là biết không phải những người bình thường.

Trương Tĩnh giải thích: "Bọn họ đều là Long vệ, phụ trách bảo vệ công chúa".

Người cầm đầu vóc dáng gầy gò, hai mắt như chim ưng, cả người phát ra khí tức lạnh lùng, làm cho người ta không ngừng cảm thấy run sợ. Hắn chính là "Long Nhất" đứng đầu Long Vệ. Nếu Nhạc Phàm ở đây nhất định sẽ nhận ra người này, hắn chính là Trương Xuyên - kẻ năm đó trên công đường nha môn tại Trữ Huyền thành, lấy oán trả ơn hãm hại Nhạc Phàm.

"Tiểu Cửu, thế nào mà ngươi lại ở đây? Người bên ngươi là ai?" Long Nhất vừa thấy Trương Tĩnh, lập tức dẫn đồng bọn tiến lên.

Quân cứu viện tới rồi, Trương Tĩnh sắc mặt lộ vẻ vui mừng, vội vàng đem chuyện vừa xong đơn giản thuật lại một lượt.

Khi biết được Đinh Nghị chính là đồ đệ của Nhạc Phàm, trong mắt Long Nhất thoáng hiện lên một tia phức tạp, tuy nhiên thấy công chúa đã vô sự cũng tựu không hề gạn hỏi.

Tình huống nguy cấp, Đinh Nghị cũng không dám trì hoãn lâu, lập tức nói: "Nếu công chúa đã an toàn, cũng coi như có được câu trả lời cho A Tuấn rồi! Ta cáo từ trước vậy…" Vừa dứt lời, người đã vọt ra ngoài mấy trượng.

Trương Tĩnh ngăn không kịp, quay sang Long Nhất nói: "Đại thúc, không bằng chúng ta trợ giúp hắn?"

"Không được!" Long Nhất mắng: "Công chúa thân thể ngàn vàng, không được để có nửa điểm sơ suất, chúng ta phải bảo vệ công chúa trở về an toàn".

"Vậy để một mình ta đi thôi? Dù sao công chúa cũng có các ngươi chiếu cố là được rồi" Trương Tĩnh có chút quật cường giống như năm đó. Nàng vẫn một mực cho rằng mình thiếu nợ Nhạc Phàm nhiều lắm, bây giờ sao có thể nhẫn tâm trơ mắt nhìn đồ đệ của hắn đi chịu chết?

Chỉ thấy Long Nhất sắc mặt âm trầm, lạnh lùng nói: "Long Cửu, ngươi chớ quên thân phận của mình, bọn họ có thể vì cứu công chúa mà hy sinh là một loại vinh hạnh".

Trương Tĩnh trong lòng khổ sở lẫn khó chịu! Khi còn trẻ, chính mình đã có khát vọng có thể trở thành một thành viên trong Long Vệ, đó là tâm nguyện của cha, cũng là sự theo đuổi của cả đời mình. Nhưng hôm nay, nàng lại bắt đầu hoài nghi giá trị tồn tại của chính mình? Tất cả những cái này, thật sự có đúng không? Có lẽ là lý tưởng của bản thân không giống nhau mà thôi.

"Đi thôi!"

Đi tới sát ranh giới lãnh địa của Thát Đát tộc, đám người Địch Thu Nhiên vẫn cẩn thận thăm dò kỹ lưỡng đường đi phía trước. Cho tới giờ, hắn vẫn không tin Đa Nhĩ Cổn có thể dễ dàng buông tha cho đám người của mình rời đi như thế.

Trên đường, Địch Thu Nhiên đem ý nghĩ của mình nói cho bọn bốn người Nhạc Phàm biết, cũng muốn hỏi xem mọi người có ý kiến gì chăng.

Phó Suất cùng Nhan Nguyệt Thi chưa bao từng trải qua thử thách của chiến tranh, tự nhiên không có đề nghị gì hay cả, chỉ biết cười khổ lắc đầu. Nhưng Nhạc Phàm lại hoàn toàn không để trong lòng, còn thâm tâm thì lại đang nghĩ tới chuyện riêng, một sự tình vô cùng trọng yếu đối với bản thân hắn.

Duy chỉ có Trần Hương mở miệng nói: "Thát Đát tộc cùng Ma môn nếu sớm đã có kế hoạch, đương nhiên chúng ta cũng đã nằm trong sự tính toán của bọn chúng. Nói như vậy thì dù chúng để cho chúng ta rời đi, cũng không ảnh hưởng đến tình thế của đại cục".

"Cô nương là nói…"

"Nếu ta đoán không lầm, mục tiêu của bọn chúng chắc sẽ là công thành. Chúng ta chỉ là một quân cờ mà thôi!"

"Cái gì!"

Địch Thu Nhiên tinh thần căng thẳng, lập tức rơi vào trầm tư. Thát Đát tộc cấu kết cùng Ma môn, mẹ kiếp Đại Đồng làm sao có thể giữ được? Bây giờ, cái mình cần có chính là thời gian, không được chậm trễ chút nào. Nghĩ tới điểm này, Địch Thu Nhiên hạ lệnh: "Người đâu, mau mau phóng tín hiệu tiếp ứng, chúng ta phải lập tức trở về thành".

"Vâng!"

Trên bầu trời tối đen một đợt lửa hiệu lóe sáng, đúng vào lúc này, mặt đất xung quanh truyền đến một trận rung động.

Động đất?!

"Cẩn thận, có địch nhân!"

Theo sự nhắc nhở của Nhạc Phàm, quả nhiên phía sau có mười mấy tên hắc y nhân bịt mặt từ địa đạo chui ra.

"Không hay!"

Địch Thu Nhiên hét lớn một tiếng, nhanh chóng an bài binh lính bày trận. Nhưng đám hắc y nhân bịt mặt này đều là nhất đẳng cao thủ trở lên, còn chưa đợi mọi người kịp phản ứng, bọn chúng đã đánh vào giữa đám binh lính.

"A!", "A!"…

Một tiếng thanh kêu thảm thiết rung động bầu trời đêm, bọn hắc y nhân bịt mặt đó giống như hổ xông vào bầy dê, máu lạnh vô tình gặp người là giết, trên người phát tán ra tử khí so với sát thủ còn mãnh liệt hơn!

Nhạc Phàm thấy thế không hề do dự nhảy về phía trước, trong miệng đồng thời quát: "Các ngươi đi trước đi".

Đao nắm trong tay không ngừng chém xuống, sát khí tung hoành thiên hạ kinh.

Bởi vì có sự tham gia của Nhạc Phàm, bọn hắc y nhân che mặt bị hắn chặn lại, để cho Địch Thu Nhiên có thời gian sắp xếp tập hợp rời đi.

Cùng một thủ đoạn giết người, cùng một vết máu! Chỉ trong nháy mắt ba gã hắc y nhân bịt mặt đã chết, hơn nữa số lượng đang ở từ từ gia tăng.

Máu nhuộm đồ đao, thực là thê thảm!

Bạn đang đọc Thương Thiên của Tử Mộc Vạn Quân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 76

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.