Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiên hạ nguy thành

Phiên bản Dịch · 2082 chữ

Thành Đại Đồng, một trong những thành lớn tại quan ải Sơn Tây. Nơi này chính là phòng tuyến cuối cùng của Đại Minh, từ xưa đã là chỗ binh gia tranh đấu, được gọi là "Chìa khóa của phương Bắc".

Đại Đồng từ thời Chiến quốc đã trở thành vị trí chiến lược trọng yếu, Đại Minh Hồng Vũ năm thứ năm, Đại tướng quân Từ Đạt phụng mệnh lãnh đạo dân quân xây dựng thành Đại Đồng, mục tiêu là hoàn thiện kiên cố. Thành hình vuông, mỗi mặt dài khoảng hai cây số, tường thành dốc, phía ngoài bao bọc bằng đá xanh.

Cổ thành đã nhiều tuổi, đối mặt với dị tộc như hổ sói xâm lấn, thành Đại Đồng ngày nay đã trở thành nơi nguy hiểm nhất trong thiên hạ. Chỉ có khoảng hơn ngàn hộ dân, đa số đều là người già yếu, binh chỉ khoảng hơn mười vạn, cũng là bị thương gần nửa… Gọi là "Thiên hạ nguy thành" cũng không quá đáng.

Hiện tại trấn thủ Đại Đồng, chính là huynh trưởng của đương kim Hoàng Quý phi Địch Vũ, một đời danh tướng "Chinh Vũ Đại tướng quân" Địch Thu Nhiên.

Địch tướng quân sáu tuổi tòng quân, mười tuổi theo cha xuất chinh, mười sáu tuổi trở thành đại danh Tam phẩm tướng quân, cũng là vị tướng quân trẻ tuổi nhất trong lịch sử Đại Minh. Hai mươi trở thành Nhất phẩm Đại soái của Đại Minh, trấn thủ thành Đại Đồng biên địa, đã hơn hai mươi năm. Hắn khi còn sống có thể nói là truyền kỳ trong quân đội, hắn đã nửa đời trấn thủ nơi biên cương nhưng lại chưa từng có vợ con, phẩm chất vì nước vì dân như thế càng được người đời ca tụng.

Bên trong phủ Chinh Vũ tướng quân ba bước một điểm báo động năm bước một trạm gác, cảnh vệ nghiêm ngặt khôgn thua gì Hoàng cung. Dù sao, số người muốn ám sát Địch Thu Nhiên cũng không ít, nhưng chưa bao giờ có ai thành công.

Trong "Bảo Quốc đường", Địch Thu Nhiên chắp tay sau lưng đứng trước sa bàn, uy thế như gánh vác cả thiên hạ. Mặt chữ quốc(国), mày như mũi kiếm, mặc kim cương giáp, đai hồng ti, hơn bốn mươi năm phong sương vẫn chưa hiển lộ trên mặt hắn bao nhiêu dấu vết.

Tâm tự đang cảm hoài trầm trọng, buồn bả, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân của một đoàn người chỉnh tề.

"Mạt tướng Địch Phong…"

"Mạt tướng Địch Vũ…"

"Địch Lôi…"

"Địch Điện…"

Có mười hai người đến, tên phân biệt là phong vũ lôi điện, tinh trung vệ quốc, đỉnh thiên lập địa.

"Mười hai gia tướng tham kiến Đại tướng quân…" Mọi người đồng loạt hành lễ.

Mười hai gia tướng của "Địch gia quân" phía dưới sắc mặt nghiêm túc, giữa hai mi ẩn chứa sát khí lẫm lẫm, bọn họ đều là nam nhi được tôi luyện tại chiến trường!

Địch Thu Nhiên thấy người đều đã đến đông đủ, sau đó trầm trầm lên tiếng: "Các vị huynh đệ, ta vừa mới nhận được tin tức, ngày công chúa đại hôn, Thát Đát tộc Hoàng Thái Cực mời chúng ta cùng đến xem lễ…"

"Không được, đây là âm mưu!" Người lên tiếng chính là Địch Lôi, hắn là gia tướng có tính cách thẳng thắn nhất.

"Địch Lôi, ngươi im miệng cho lão tử! Chuyện gì thì tướng quân tự có nhận xét, ngươi còn đứng đó nói lung tung, lão tử nhét phân vào miệng nhà ngươi" Người đang nói, chính là lão Đại của các gia tướng - Địch Phong.

"Ta…" Địch Lôi vội vàng ngậm miệng, không dám nói một câu, hiển nhiên là có cố kỵ.

Thấy bộ dáng của Địch Lôi, mọi người muốn cười lại không thể cười được, rất khó chịu. Đột nhiên cắt ngang tướng quân nói chuyện vốn không nên, nhưng mọi người biết tính tình của huynh đệ mình, cho nên cũng không nói gì thêm, nếu không đã sớm xử theo quân pháp.

Địch Thu Nhiên cũng không tức giận, ngược lại cười nói: "Ta sao lại không biết đây là âm mưu? Đã cùng Thát tử giao phong mấy trăm trận, bọn họ về điểm này làm sao có thể lừa gạt được ta?" Ngữ khí vừa chuyển, thở dài lại nói: "Bất quá, Hoàng thượng đã ban chỉ ý, để cho ta làm trưởng bối của Tam công chúa để tham dự đại hôn lần này".

"Không…" Địch Lôi đang muốn lên tiếng, không khỏi nhớ tới lời cảnh cáo của lão Đại, nên dừng lại.

Nhìn các gia tướng, người nào trên mặt cũng hàm chứa sự phẫn nộ, trong mắt còn có nét bất đắc dĩ. Ai nấy đều thấy được, lần đi này nhất định là dữ nhiều lành ít.

Địch Thu Nhiên tiếp tục nói: "Cho nên ta quyết định, một mình ta sẽ phó hội, các ngươi tất cả đều ở lại thủ tại nơi này cho ta".

"Tướng quân…"

Mười hai gia tướng toàn bộ quỳ xuống, muốn nói gì, nhưng bọn họ đều biết chức trách và nhiệm vụ của mình, chỉ là trong tâm vẫn không cam lòng.

Địch Thu Nhiên nhìn mười hai người phía dưới, đột nhiên cảm thấy buồn bã: "Các ngươi theo ta cũng đã hơn mười năm rồi?"

"Mười bốn năm lẻ tám tháng" Địch Phong thay mặt mọi người trả lời.

Địch Thu Nhiên đột nhiên quỳ xuống, ôm lấy vai của Địch Phong nói: "Các ngươi rất tốt, đều rất tốt… Ta thay mặt dân chúng, đồng bào, quốc gia cảm ơn các ngươi…"

"Tướng quân mau đứng lên!"

"Tướng quân…"

Mười hai người vội bước lên phía trước đỡ người dậy, trong lòng vừa cảm động, lại có chút buồn bã.

"Bảo gia quốc, sanh tử cừu, dũng sát địch, tâm bất hối, nam nhi huyết, anh hùng lệ, trảm tương tuyệt…"

Địch Thu Nhiên trong miệng lẩm bẩm, không buồn không vui, ánh mắt kiên định, phất tay nói: "Cho dù ta vắng mặt, các huynh đệ cũng phải tử thủ nơi này. Nhớ kỹ, các ngươi thủ không phải vì giang sơn, mà là vì quốc gia, vì dân chúng!"

"Tướng quân…" Mười hai gia tướng rơi lệ. Không biết vì sao, bọn họ hiểu được lần này như là lần phó thác cuối cùng của tướng quân, tựa hồ biểu thị điều gì đó.

"Cứ gọi ta là đại ca, ta muốn các ngươi đáp ứng ta!"

"Vâng! Đại ca".

"Cám ơn!"

Mười hai gia tướng thối lui, Địch Thu Nhiên lúc này mới từ trong lòng lấy ra một phong mật hàm, lập tức vung tay lên, mật hàm trong nháy mắt hóa thành bụi phấn.

"Báo! Bẩm cáo tướng quân, Giam quân đại nhân cầu kiến" Bên ngoài truyền đến thanh âm của thị vệ.

"Lão gia hỏa này tới thật là đúng lúc!" Địch Thu Nhiên hòa hoãn lại tâm tình, lạnh nhạt nói: "Mời hắn vào phòng khách".

"Vâng!" Thị vệ lên tiếng thối lui.

Địch Thu Nhiên tay cầm một lá cờ nhỏ, cắm xuống sa bàn, sau đó cất bước rời đi.

Xem trên sa bàn, nơi ngọn cờ nhỏ cắm xuống, chính là cổng thành Đại Đồng.

Đường lớn thẳng hướng, nối thẳng đến Đại Đồng.

Bên ngoài cổng thành Nam, cửa lớn đóng chặt, trên tường cao binh lính nghiêm chỉnh canh phòng.

"Lý đại ca nhìn kìa, phía trước chính là thành Đại Đồng…"

Một thanh âm non nớt truyền đến, trên đường lớn có một nhóm bảy người đang hương đến thành quan. Bọn họ chính là nhóm người Nhạc Phàm, Lăng Thông, Phó Suất, Nhan Nguyệt Thi và Chu Phượng. Đương nhiên, vì cùng đường, Trần Hương và Tiểu Nhu cũng đi cùng.

Một đường thẳng tiến, đoàn người sau hai ngày rốt cục đã tới Đại Đồng.

Phía sau Nhạc Phàm, một "Đại miêu" kỳ quái đang nghênh ngang đi theo. Nó toàn thân đỏ rực, mặt như hổ, nhưng chỉ lớn bằng hai ba con mèo, trên lưng còn có hai cái bướu thịt nho nhỏ. Không ai nghĩ đến, một con vật quái dị đáng yêu như vậy, lại là thượng cổ mãnh thú "Cùng Kỳ!"

Đại đa số thượng cổ dị thú đều có khả năng biến thân, ngày đó "Cùng Kỳ" cùng Trần Hương đánh một trận, chính là đã biến thành lớn để tăng lên tốc độ cùng lực lượng của bản thân.

Lúc mới đầu, Tiểu Hỏa cho rằng càng lớn thì càng mạnh, cho nên cũng không chịu biến lại nguyên hình. Nhưng để tiện hành động, Nhạc Phàm đương nhiên sẽ không để cho một một con vật lớn như vậy đi theo bên người, mặc dù cũng không phải là quan hệ chủ tớ, nhưng cũng là phiền toái. Vì vậy, Tiểu Hỏa dưới sự bức bách của Nhạc Phàm, chỉ phải hồi phục lại nguyên hình, cũng chính là bộ dáng chưa phát dục hoàn toàn như hiện tại.

Cho dù như thế, cũng không ai nguyện ý tới gần tên gia hỏa Tiểu Hỏa này. Bình thường nó cũng không hung hãn, nhưng ai biết là sẽ gặp cái gì, cũng chỉ có Nhạc Phàm mới dám đem nó theo bên người. Nhưng kỳ lạ là, tên gia hỏa Tiểu Hỏa này rất thích Trần Hương, không có việc gì cũng quanh quẩn bên nàng. Mọi người cùng nghĩ rằng, nếu không sợ cái nắm tay của Nhạc Phàm, tên gia hỏa này sợ là đã sớm nhận chủ.

Nói đi thì cũng nói lại, mọi người cũng biết là có ghi lại về "Cùng Kỳ" này, nhưng về lai lịch của Tiểu Hỏa thì lại không thể nào điều tra được.

Theo lý thuyết, loại thượng cổ mãnh thú này đã sớm tuyệt chủng, vì sao đột nhiên lại xuất hiện một con tại một sơn thôn nhỏ bé? Ngay cả Nhạc Phàm cũng không dò hỏi được bất kỳ điều gì, bất quá hắn mơ hồ hiểu được, việc này nhất định có liên quan đến chuyện "Phong ma" bị phá. Sau này hắn cũng nói ý nghĩ này với Trần Hương, nàng cũng hết sức đồng ý với hắn.

"Đứng lại, các ngươi là người phương nào?" Trên tường cao truyền đến một tiếng hét lớn, tất cả cung tiển thủ nhanh chóng hướng tới mục tiêu là đám người Nhạc Phàm.

Hiện nay đang thời kỳ khác thường, nghiêm cẩn như thế cũng là đúng, Nhạc Phàm hướng về Lăng Thông gật đầu, hắn liền thu lại vẻ mặt cười đùa, chỉnh lại y phục tiến lên lớn tiếng nói: "Y đại nhân, tại hạ chính là Lăng Thông chủ của Nghênh lai khách lâu, cùng với bằng hữu đến cầu kiến Địch Đại tướng quân".

Vị Y đại nhân trong miệng Lăng Thông đó là tướng canh cổng thành Đại Đồng, bất quá hắn cũng không nhận biết được, chỉ là nghe nói qua mà thôi.

Người chung quanh đều sợ hãi mà than, Lăng Thông quả nhiên nhanh nhẹn, việc lớn nhỏ trong thiên hạ, cơ bản đều biết một chút, chỉ nội trí nhớ kinh người cũng đã làm cho người ta bội phục.

"Tiểu tài thần" Lăng Thông có bạn khắp thiên hạ, Y đại nhân cũng từng nghe người ta nói qua, khi nghe được tên của hắn, lập tức lộ diện nhìn qua, phát hiện phía dưới không có người nào mà mình biết đến.

"Bổn tướng Y Năng, các ngươi có chuyện gì muốn gặp Đại tướng quân?"

"Quân tình trọng yếu!" Lăng Thông cũng không hàm hồ, nếu là quân tình trọng yếu, đương nhiên không thể giới hạn bọn họ được.

Y Năng đương nhiên sẽ không chỉ dựa vào một hai câu nói mà cho bọn họ tiến đến, nhưng hắn đang muốn nói chuyện, một thanh âm bén nhọn ngắt lời: "Bọn chúng đều là gian tế. Người đâu! Mau bắt chúng lại"

Lăng Thông ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn lại, trên tường thành xuất hiện một gã công tử tuổi còn trẻ, cao lớn tiêu sái, bất quá giữa hai chân mày lại lộ ra khí chất âm nhu.

Mọi người không khỏi cảm thấy lạnh người.

Bạn đang đọc Thương Thiên của Tử Mộc Vạn Quân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 86

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.