Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nguyệt Nguyệt gặp chuyện không may

Phiên bản Dịch · 2866 chữ

Nhiếp Tiểu Thiến tuyệt đối không thể hiểu được vì sao mình lại nghe lời của phu nhân tao nhã, đến nhà hàng Tây sang trọng theo lời hẹn của bà. Đã ngồi đợi chừng một giờ đồng hồ, vì thế cô còn đến đây trước giờ tan tầm chừng nửa tiếng. Cô nhìn cảnh đẹp buổi chiều bên ngoài cửa sổ, có vô số người đẹp lắc lắc thân mình như rắn nước uốn éo khắp nơi, ánh mắt dừng lại ở trên một người ăn mặc sang trọng đang bước vào bên trong nhà hàng, lại liếc nhìn chính mình khô cằn, quả nhiên là một bộ dáng nghèo kiết xác, rất giống như một kẻ ngu ngốc đang ngồi đợi người có tiền. Huống chi, vị có tiền này cũng không giống như những người có tiền bình thường khác, mà chính là mẹ của Đới Xuân Diệu, cái người cao ngạo ngay cả liếc mắt nhìn cô một cái cũng không có.

Tục ngữ nói, có tiền có thể sui ma khiến quỷ, huống chi là con người đây? Cho dù cô rất cảm thấy chướng mắt với nhà giàu mới nổi, nhưng cũng không để lộ cho bọn họ biết sự chán ghét của mình, tuy rằng Đới gia cũng không phải là nhà giàu mới nổi.

Nhưng là, khi người phụ nữ trung niên họ Trần kia tao nhã ngồi ở trước mặt cô, cùng sử dụng loại ánh mắt như đang nhìn bệnh nhân tâm thần để nhìn cô, Nhiếp Tiểu Thiến rốt cuộc không thể bỏ qua được loại cảm giác không thoải mái này. Nếu như chiếu theo tính tình trước kia của cô, đã sớm trừng mắt trả lại, nhưng lúc này là không thể như vậy được, người đến là phi thường có lai lịch, chẳng phải là mẹ chồng tương lai của cô hay sao? Dù thế nào cũng phải lấy lòng, nịnh bợ bà đi! Nhiếp Tiểu Thiến nghĩ vậy, gọi phục vụ sinh tới chọn món ăn, nhìn giá cả trên thực đơn làm cho tim người ta đau thắt lại, cắn răng một cái đem thực đơn đưa cho người đối diện.

Đối phương ngược lại là không có biểu tình gì, cũng chưa nói cái gì, chỉ thoa thêm son môi Dior, thuần thục gọi tên vài món ăn. Nhiếp Tiểu Thiến gian nan bảo trì mỉm cười mê người nhất, hướng màu sắc rực rỡ trên thực đơn liếc mắt một cái, ai nha má ơi, vừa rồi vị phu nhân tao nhã này chỉ tùy tiện gọi có vài món ăn cũng đã tiêu hết nửa tháng lương của cô mất.

A! Con mẹ nó! Nhiếp Tiểu Thiến đau đớn nghĩ, không bỏ được hài tử sẽ không tìm được lang quân! Liều mạng!

“Dì vẫn khỏe chứ ạ.” Nhiếp Tiểu Thiến nhu thuận vấn an, cong cong mặt mày, miễn đề cập đến có bao nhiêu là đáng yêu.

Đối phương gật gật đầu.

“Dì có muốn uống chút gì không?” Nhiếp Tiểu Thiến lôi kéo làm quen.

Đối phương muốn một ly nước lọc.

Đồ ăn được mang lên đây, nhanh đến nỗi làm cho Nhiếp Tiểu Thiến căn bản chưa rút được tay về. Chỉ là phàm là những nhà hàng sang trọng, đều có một đặc điểm chung, chính là đĩa đựng thức ăn thì siêu cấp lớn, còn đồ ăn thì đặc biệt ít. Như là món cá muối châu Úc này, đích xác là rất lớn, lớn hơn rất nhiều so với Nhiếp Tiểu Thiến nhìn thấy ở trên tivi, đồng thời cái đĩa đựng cá cũng thật lớn đến kinh người.

Thật sự là quỷ hút máu a! Nhiếp Tiểu Thiến trên mặt tiếp tục cười, trong lòng âm thầm nghĩ.

“Để con cắt giúp Dì!” Nhiếp Tiểu Thiến xum xoe, nịnh hót.

“Không cần.” Đối phương rất là lạnh lùng, căn bản ngay cả cơ hội cũng đều không cho cô.

Cũng đúng thôi, thật ra Nhiếp Tiểu Thiến cũng không phải là chó săn thích ôm bắp đùi, thật sự là vì có liên quan đến cuộc sống về sau của cô mà thôi, vô số cuộc hôn nhân thất bại của người hiện đại, đã cho cô một kinh nghiệm : muốn có một cuộc hôn nhân hạnh phúc, mẹ chồng tốt hay xấu là vô cùng trọng yếu. Cho nên, Nhiếp Tiểu Thiến cho dù đây là mối tình thứ hai, cũng không thể lấy hạnh phúc nửa đời sau của mình ra mà đùa giỡn được.

“Cái kia......dì à, người hôm nay tìm con có chuyện gì sao?” Nhiếp Tiểu Thiến trong lòng rất là ngạc nhiên, cũng rất thấp thỏm, cảm giác bị treo lên có thể bị giết bất cứ lúc nào như vậy, thực là không dễ chịu chút nào.

Mẹ chồng tương lại tao nhã ăn xong cá muối, lại phi thường tao nhã lau miệng, sau khi bảo đảm trên hàm răng không còn bất kỳ vật gì, mới sâu kín mở miệng nói: “Nhiếp Tiểu Thiến? Cô đã ở chung với con tôi bao lâu rồi?”

“Cũng không phải là lâu, mới ba tháng.” Lúc Nhiếp Tiểu Thiến nói ra lời này, có chút chột dạ, cô đoán không ra tâm tư của người phụ nữ trước mặt này, hơn nữa chính cô xem ra mới ba tháng đã nói đến chuyện kết hôn, xác thật là có điểm nóng vội, quả thật là có điểm nóng vội. Nhưng là, chuyện của cô cùng Đới Xuân Diệu, chính là tìm kiếm cái lạ như vậy. Cô cũng không thể giải thích được, vì cái gì mới mấy tháng cô đã có ý niệm muốn sống chung cả đời cùng với anh ở trong đầu, có lẽ là ở cùng với anh, có một loại cảm giác gia đình sao?

“Ô~ mới ba tháng a!” giọng nói của đối phương tràn ngập nghi ngờ, ánh mắt dừng lại ở trên người Niếp Tiểu Thiến trên người, đọc không ra có ý tứ gì, lặng im một lúc, khẽ thở dài một cái, từ trong túi xách Hermes lấy ra một tờ chi phiếu. Đẩy đến trước mặt Nhiếp Tiểu Thiến.

Con mẹ nó! Bà ta đây là có ý gì? Khoe của sao? Hay là chia rẽ uyên ương? Nhiếp Tiểu Thiến có vài phần ngơ ngác nhìn bà ta ghi xong tờ chi phiếu.

Lúc tờ chi phiếu nổi bật xuất hiện ở trước mặt mình, Nhiếp Tiểu Thiến rốt cục hiểu được mục đích đến đây ngày hôm nay của bà ta.

“Một trăm vạn, đổi lấy ba tháng của cô. Có đủ không?” mẹ của Đới Xuân Diệu cơ hồ ngay cả lông mi đều không có nâng lên một chút, dùng giọng nói khinh miệt nói với Nhiếp Tiểu Thiến: “Cô quấn quít lấy con tôi không phải là vì cái này hay sao? Cái giá này cũng coi như là cao rồi chứ?”

Lông mày nhướng lên, mặt ngẩng cao, tư thái hai tay chắp trước ngực, cùng với tấm chi phiếu trước mặt kia thiếu chút nữa chọc mù mắt cô, Nhiếp Tiểu Thiến rõ ràng cảm giác được sự khuất nhục từ trước đến nay chưa từng có.

“Dì, người hiểu lầm rồi, con không phải là có ý tứ này.” Nhiếp Tiểu Thiến cố gắng giải thích.

Không ngờ, đối phương lại cười lạnh một tiếng, nghiêm trọng tràn đầy khinh bỉ, nói: “Nếu tôi nhớ không lầm, Nhiếp tiểu thư mỗi tháng vẫn còn phải trả tiền thuê phòng phải không? Một tháng tiền lương lại phải trừ đi chi tiêu mấy thứ linh tinh vụn vặt cho cuộc sống, một năm cũng không còn lại là bao nhiêu đi? Một trăm vạn này, cũng đủ để cô phấn đấu không ngừng mười năm mới có được, hay là cô vẫn còn chê ít sao?”

“Dì, con không phải là loại người như vậy, con cùng với Xuân Diệu ở bên nhau không phải là vì tiền, chi phiếu này mời người thu hồi lại, con không có phúc tiêu thụ.” Nhiếp Tiểu Thiến trên mặt tươi cười rốt cuộc duy trì không nổi nữa, nói thật, tâm tình hiện giờ của cô rất tệ, cái loại cảm giác này thật giống như là ngươi thật lòng với người ta, người ta lại dùng sức chà đạp.

“Hai trăm vạn!” thanh âm vẫn lạnh băng như cũ, âm lượng cũng cao lên vài phần.

“Dì, xin người đừng vũ nhục con.” Nhiếp Tiểu Thiến nổi giận, mặt đỏ lên.

“Ba trăm vạn.”

Vụt một cái, Nhiếp Tiểu Thiến đứng lên, thức ăn trên bàn rầm một cái cùng nhau rơi xuống mặt đất, bể thành từng mảnh vụn. Sắc mặt của cô tái nhợt, hai mắt lại hằn những tia máu, cầm chi phiếu ở trên bàn lên, xoạt xoạt xé nát, ném tung đầy mặt đất, nghiêm mặt cắn môi gằn từng tiếng nói: “Không phải tất cả mọi người đều giống như bà nghĩ đâu, nhà bà là có tiền, đúng vậy, cho nên ngay cả giá trị nhìn người cũng đều biến chất, ngàn vàng khó mua thật lòng, biết không? Đương nhiên bà nếu có thể làm được, đại khái có thể bắt Đới Xuân Diệu tìm cho mình một cô con dâu đeo vàng đội bạc, môn đăng hộ đối, chính là, hiện tại, cho dù bà có cầm một trăm ngàn đặt trước mặt tôi, tôi cũng sẽ không lấy, cho dù tôi cùng anh ấy chia tay, cũng không liên quan đến tiền tài. Nhiếp Tiểu Thiến tôi, tuy rằng không có tiền, nhưng là cũng không vì tiền mà bán đứng tôn nghiêm của mình!”

Từng câu từng chữ đều đâm vào trong lòng Đới mẹ, trên mặt bà ta xanh mét mang theo vài phần kinh ngạc, nhưng là lại ngại cho mặt mũi của mình, cũng không tiện phát tác, chỉ có thể nhìn Nhiếp Tiểu Thiến nghênh ngang rời đi.

Thật sự là tức chết người đi được, Nhiếp Tiểu Thiến tức đến muốn khóc, chưa từng bị người nào đối đãi như vậy, từ nhỏ đến lớn cô đều vẫn luôn giữ khuôn phép, luôn hướng tới thiện lương, nhưng là ở trong mắt người ta, cô thế nhưng lại trở thành một đứa chỉ vì tiền vô liêm sỉ. Ha ha, buồn cười không? Người này cư nhiên lại là mẹ của Đới Xuân Diệu, bà ta vũ nhục mình như vậy, xem nhẹ mình, chính mình còn vọng tưởng làm cho mẹ chồng tương lai này tâm phục khẩu phục chấp nhận mình, thật con mẹ nó thiên chân, thật con mẹ nó ngu xuẩn, quả thật rất ngu xuẩn! Nhiếp Tiểu Thiến mi là một cô gái mới hai mươi sao? Giàu nghèo cách xa, xã hội thực tế mi còn xem không hiểu sao? Nghe lời thề son sắt của người ta, mi còn không tự lượng sức mình, tự đi rước lấy nhục vào thân a!

Cô thật sự rất khổ sở, rất ủy khuất, ngồi ở trên ghế dài ven đường thất thanh khóc rống. Trong đầu khó chịu căn bản không làm được bất cứ chuyện gì, tình huống như vậy, cô cùng Đới Xuân Diệu còn có khả năng sao?

Sắc trời dần dần tối, ven đường mờ nhạt được đèn chiếu sáng, Nhiếp Tiểu Thiến ôm hai đầu gối cuộn mình ở ghế dài khóc toàn thân phát run, đều đã nhanh hít thở không thông. Ngay tại phía sau, điện thoại di động của cô vang lên, đã là lần thứ mười hai, Nhiếp Tiểu Thiến như cũ không muốn bắt máy, thoáng nhìn cái tên xuất hiện trên màn hình, lại vươn tay ra lấy điện thoại.

Là Tiểu Nguyệt Nguyệt gọi điện tới, không biết con bé có chuyện gì.

“Này, Nguyệt Nguyệt, đã trễ như vậy, gọi điện cho chị có việc gì sao?” Nhiếp Tiểu Thiến khịt khịt cái mũi, giọng khản đặc hỏi.

Đầu dây bên kia không lên tiếng nói chuyện, chỉ nghe thấy thanh âm có người không ngừng khóc nức nở, tựa hồ như đang khóc. Lòng của cô lập tức căng thẳng, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì với Nguyệt Nguyệt sao?

“Này, Nguyệt Nguyệt nói chuyện, mau nói chuyện a!” Nhiếp Tiểu Thiến gấp đến độ hô to.

“Ô ô ô ô ~ chị, chị, em sắp chết...... Chị, chị mau tới bệnh viện, em, em không biết nên làm cái gì bây giờ.” Thanh âm trong điện thoại đứt quãng, Nguyệt Nguyệt khóc rối tinh rối mù, khóc thật lâu, mới nói: “Chị, em mang thai ...... Ô ô ô...... Rất sợ hãi. Hiện tại, em rất sợ hãi.”

Cái gì! Mang thai! Nghe được tin tức này giống như bị năm tia chớp đáng trúng đỉnh đầu! Nhiếp Tiểu Thiến như thế nào cũng không thể tin được, đang êm đẹp tại sao lại có thể như vậy! Khốn khiếp!

“Em đang ở một mình sao? Ở bệnh viện nào?” cô cúp điện thoại, lòng nóng như lửa đốt, lao nhanh ra đón xe taxi.

Ban đêm bệnh viện rất im lặng, tiếng bước chân dừng ở trên hành lang trống trải có một loại cảm giác u ám. Cô đầu tiên là chạy vọt vào trong phòng trực ban, lại phát hiện căn bản không có thân ảnh của Nguyệt Nguyệt, tâm thoáng cái nhảy vọt lên tận cổ họng, chạy đến khắp các phòng tìm kiếm.

Nhiếp Tiểu Thiến cô, lần đầu tiên muốn điên mất rồi! Đỗ Vân Triết tên khốn khiếp này không có ở đây, Tiểu Nguyệt Nguyệt một người không biết đã đi nơi nào, con bé trong lòng đang rối bời, có thể bị nguy hiểm hay không!

Tìm lần toàn bộ tất cả các phòng trong bệnh viện, lại chạy đến chỗ y tá trực ban hỏi, đều không có tin tức của Tiểu Nguyệt Nguyệt. Nhiếp Tiểu Thiến cơ hồ muốn chạy bại cả chân! Nha đầu chết tiệt này, mới chỉ năm nhất đại học, cái gì cũng đều không hiểu, tại trong thành thị xa lạ này có thể đi nơi nào đây? Thở hổn hển, vừa chạy vừa gọi tên của cô em họ, không ý thức được đã chạy ra bên ngoài.

Một loại cảm giác vô lực cùng sợ hãi từ đáy lòng dâng lên, Nhiếp Tiểu Thiến cả người đều cứng ngắc, đứng ở trên đất trống của bệnh viện, bàng hoàng không biết phải làm sao, cầu xin ông trời phù hộ cho Nguyệt Nguyệt không gặp phải chuyện gì không may! Loáng thoáng có tiếng khóc từ trong rừng cây truyền đến, Nhiếp Tiểu Thiến giật mình một cái, giống như thấy được ánh bình minh trước rạng đông, hướng nơi phát ra âm thanh chạy tới.

Cách nơi đó càng ngày càng gần, tiếng khóc cũng càng ngày càng rõ ràng, nương theo ánh trăng nhàn nhạt, cô rõ ràng nhìn thấy một thân ảnh màu trắng đang run rẩy.

“Nguyệt Nguyệt!” Nhiếp Tiểu Thiến thất thanh khóc rống lên, tiến lên ôm lấy cô bé “Nguyệt Nguyệt, em làm chị sợ muốn chết, không có việc gì, không có việc gì, có chị ở đây rồi.” người ở trong lòng khóc thở không ra hơi, quần áo trên người cô bé nhăn nhúm, trước ngực y phục cũng bị nước mắt thấm ướt, một đầu tóc đen lộn xộn xõa xuống, lộ ra một đôi mắt sưng đỏ, hoảng sợ nhìn cô.

Giờ khắc này, Nhiếp Tiểu Thiến đau lòng đến độ muốn ngất đi, tuy rằng nói là em họ, nhưng là từ nhỏ cả hai đã lớn lên bên nhau, tình cảm của hai người cũng không thua gì chị em ruột thịt.

“Nguyệt Nguyệt, ngoan, đứng lên nào, có chuyện gì, chị sẽ gang vác giúp em, không có việc gì, không có việc gì.” Nhiếp Tiểu Thiến một lần lại một lần vuốt ve sống lưng run run của cô em họ, ôn nhu an ủi cô bé.

Hai cô gái một bên khóc một bên nói chuyện. Qua một lúc lâu, Nhiếp Tiểu Thiến mới rốt cục từ lời kể đứt quãng của Tiểu Nguyệt Nguyệt hiểu được ngọn nguồn câu chuyện. Thì ra Nguyệt Nguyệt mang thai, hơn nữa bác sĩ nói tình huống không được tốt cho lắm, phải làm thêm một bước kiểm tra nữa, mà Đỗ Vân Triết lại biến mất, lúc buổi chiều đã gọi mấy chục cuộc điện thoại cũng không có người nhận điện.

Cầm thú! Đồ cặn bã! Nhiếp Tiểu Thiến hận nghiến răng nghiến lợi. Đem Tiểu Nguyệt Nguyệt đưa vào bên trong bệnh viện, khuyên cô bé thật lâu, Tiểu Nguyệt Nguyệt cũng không chịu cùng cô về nhà, cuối cùng đành phải ở trong bệnh viện qua cả đêm, ngày hôm sau nói sau.

Nhưng là trước mắt, mấu chốt nhất chính là phải tìm được tên vương bát đản Đỗ Vân Triết!

Bạn đang đọc Thực Xin Lỗi Đả Thương Ngươi Cúc Hoa của Thiên Sắc Sắt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.