Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 1

Phiên bản Dịch · 4308 chữ

Tôi là 0, thuần túy là 0.

Tốt thôi, bạn hiểu cái gì gọi là 0, cái gì gọi là 1 mà.

Danh từ này không cần tôi giải thích nhiều, đồng tính luyến ái sớm đã không phải là bệnh, càng ngày càng được quần chúng công nhận, thậm chí còn trở thành lựa chọn phổ biến nữa kìa.

Chứ bạn không hiểu thuần 0 là gì à?

Lịch sự mà nói, thuần 0 là tiểu thụ từ đầu đến cuối, trong mối quan hệ thể xác với bạn giường, thuần túy là bên nhận, tuyệt đối không tiến công: miêu tả có chút khiêu dâm ấy thì, bọn này chỉ có nhờ vào xxx căng cứng hừng hực mới khiến cơ thể như tan chảy, liên tục kêu la trên giường, còn một khi đụng tới bông cúc nhỏ mềm mại chật hẹp nào đó, hứng thú “quan hệ” toàn bộ không còn, trôi tuột như đổ đi.

Muốn bọn này tiến công người khác, là nhiệm vụ bất khả thi, cũng là đi ngược lại tâm sinh lý.

Dùng một câu thô tục tổng kết…

Bọn này chỉ bị cắm, chứ không đi cắm.

Cho nên ngoại trừ cùng thuần 1 hay cũng có thể là một 0.5 nào đó, bọn này đời này không có khả năng cùng người khác phái quan hệ tình dục. Bọn này từ cơ thể đến tâm hồn, vô cùng thuần túy, là Gay không thuốc nào cứu được!

Nhưng này cũng không coi là bi kịch.

Bi kịch nhất, cũng không phải ở chỗ bạn là thuần 0, mà là ở chỗ bạn tuy tâm hồn là thuần 0, nhưng lại không có cơ thể thuần 0!

Không hiểu hử?

Không sao, xem hết truyện này, bạn sẽ hiểu được thế giới của bọn tôi.

Ở trên tôi, là thiên đường.

Ở dưới tôi, tất nhiên là địa ngục.

Giữa thiên đường cùng địa ngục, không có ranh giới.

“Silence Forest” không phải là phim khoa học viễn tưởng kinh dị hay cảnh tai nạn, mà là tên một quán bar.

Một cái tên kì lạ.

Mỗi lần bước vào, sẽ cảm thấy như ánh mặt trời rớt lại phía sau để nhường cho âm phủ tối tăm.

Bên tai tràn ngập tiếng nhạc chát chúa, ánh sáng đèn flash khiến hai mắt đau nhức, đám thanh niên trẻ khoảng hai mươi người đầu tóc vàng chóe, miệng xỏ khuyên, đều giống như cắn nhầm thuốc mà huơ tay huơ chân trên sàn, lắc eo uốn éo mông, giống như bách quỷ xuất hành, yêu ma quỷ quái…

“Anh chàng đẹp trai, đi một mình à?”

Mùi nước hoa nồng nặc phả vào mặt, chùm ánh sáng lập lòe chiếu rọi bóng một người xuất hiện với đôi mắt ám màu xám khói, với đôi môi xăm…

Đưa mắt nhìn bộ quần áo da bó sát của người đó, khiến cho dưới háng phình một đống vô cùng bắt mắt, tổ hợp cùng khuôn mặt kia, hình thành một hình ảnh vô cùng quỷ dị.

“Thấy tôi có BF rồi không?” Tôi đưa tay chỉ chỉ người con trai tuấn tú bên cạnh.

Người kia giương mắt nhìn, sắc mặt thay đổi. Hừ lạnh một tiếng, hắn quay đầu lắc mông bỏ đi, rất nhanh hòa vào một đám 0 đang la hét giống như họ sắp đạt đến cao trào vậy…

Rất vất vả mới bò được đến quầy bar, mới thở dốc ngồi vào chỗ, bồi bàn AB liền đưa đến một ly cocktail màu hoàng hôn, “419* này là của khách ngồi bên kia mời.”

“Oa, cho tớ hả? A ha ha, không ngờ mới vừa ngồi xuống đã có người mời tớ uống rượu, có khi đã phá kỉ lục gần đây của gái này ấy nhỉ!” Nhạc Gia trầm trồ, cười đến rạng rỡ.

“Ậy, anh Gia, ngại quá. Ly này không phải cho anh, mà là cho anh Ngụy kìa.” AB khó xử nhìn cậu ta rồi lại nhìn tôi.

Hoa tươi đột nhiên hóa thành phân bò xú uế, Nhạc Gia dẩu mỏ hừ hứ, nâng ly đẩy qua tôi,” Sớm biết tớ đã không thèm đi cùng bạn, chỉ biết cướp sân của gái này thôi.”

“Ghen cái gì. Fan của cậu với tôi đâu có giống nhau. Mời cậu uống rượu đều là tiểu 1, mà mời tôi uống rượu chả có ai ngoài tiểu 0 cả á.” Tôi nâng ly, gật đầu với cậu trai không quen biết ngồi bên kia, nhìn qua cũng biết là số 0, uống một hơi cạn sạch ly “419”

Mặc dù là một gã Gay hai mươi lăm tuổi, giống như một bông trà mi đang mơn mởn nở rộ, lúc nào cũng có thể sẽ tan cành gẫy nhánh, nhưng đến quán bar mà có người mời, chung quy cũng không phải chuyện xấu gì.

Dù cho hắn là một tiểu 0, dù cho thứ hắn mời là “419”.

“Ầy, Ngụy Dương, ngồi mười phút rồi mà vẫn không có người qua đây, hay là vẻ tao nhã của tớ bay đâu mất rồi?”

Nhạc Gia sờ sờ hai gò má mềm mại vừa được đắp mặt nạ, ánh mắt ai oán. Dưới ánh đèn cậu ta trông rất đẹp, rất hoạt bát, mặc dù tác phong khá là đàn bà, nhưng tôi lại thấy có chút đáng yêu.

Cậu ta thuộc nhóm bạn thân nhất của tôi, quen biết nhau đến giờ đã có mười mấy năm, lúc quan hệ khăng khít dùng chung đôi đũa, lúc tồi tệ thì dùng quyền cước đánh nhau đến mặt mũi bầm dập. Nhưng tôi biết, mặc kệ chúng tôi có chửi mắng khó nghe đến đâu, kết quả vẫn là bạn bè thân thiết nhất.

Có lẽ giữa Gay với nhau có một thứ tình bạn bọc thép.

“Ừa, nếp nhăn đầy ra kìa.” Tôi mặt không đổi sắc mà nói.

“Lượn đi!” Nhạc Gia xì xì.

Tôi cười cười, lấy một điếu thuốc, châm lửa, hướng qua cậu ta nhả một ngụm khói.

“Nhạc ồn quá đi.” Nhạc Gia oán giận nói.

“Tôi đã nói trước là đi HILL hay hơn, là cậu cứ muốn tới đây. Tuy HILL cũng chỉ toàn tiểu 0, nhưng ít ra nhạc nhẽo còn biết thưởng thức hơn chỗ này.”

“Chó má. HILL là cái xó toàn 0, đào ba mét cũng tìm không ra một bạn 0.5, ” Silence Forest ” ít nhất còn có thể kiếm vài bạn 1 á.”

Tôi thấy khó đấy.” Tôi ngậm điếu nhìn quanh, lẩm bẩm nói: “Một tháng không có đến, thêm không ít 0 mới, yêu khí tăng lên rồi.”

“Cái gì mà yêu khí tăng lên, quả thật yêu khí bốc lên tận giời ấy chứ!” Nhạc Gia cong tay hoa** mà phỉ nhổ.

Cậu ta nói đúng lắm, bà nội nó chứ, toàn là 0!

Tôi biết thế giới Gay luôn 0 nhiều 1 ít, cũng biết thuần 0 lại càng quá nhiều mà thuần 1 chỉ đếm được trên đầu ngón tay, bạn sẽ phải giật mình khi biết thành phố này ẩn giấu nhiều 0 đến vậy.

0 nữ tính, 0 lẳng lơ, 0 gầy, 0 lòe loẹt, 0 xinh đẹp, 0 văn phòng, 0 kì cựu… Các thể loại 0 hội tụ về cùng một đại dương mênh mông mà mãnh liệt khao khát. Tôi giống như có thể nhìn thấy trong mắt bọn họ phát sáng xanh lè, thèm muốn đến mức nhỏ dãi, như sói đói vồ mồi, tìm kiếm đám 1 hợp khẩu vị.

Nếu bạn là 1, như vậy ” Silence Forest ” là thiên đường; nếu bạn là 0, như vậy ” Silence Forest ” dĩ nhiên là địa ngục; nếu bạn là 0.5, chúc mừng, bạn cùng lúc đã ở cả thiên đường lẫn địa ngục rồi.

“Shit, hắn ta sao lại đến đây?” Đột nhiên, Nhạc Gia ôm lấy cánh tay tôi, đầu ngón tay run khẽ.

“Ai?”

“Tự bạn xem đi.”

Lúc này tiếng nhạc Rock đã thay bằng nhạc trữ tình, áp lực đinh tai nhức óc nhất thời được giảm bớt. Không ít các đồng chí có đôi có cặp chậm rãi tiến vào sàn nhảy trung tâm quán bar, ngọn đèn lóa mắt trở nên mờ ảo.

Giữa những hình bóng, một bóng người to khỏe, tách đám người ra, hướng về phía chúng tôi.

“Con gấu cơ bắp của cậu ấy hả?”

Bạn trai trước của Nhạc Gia, huấn luyện viên thể dục, cao lớn thô kệch, có một thân hình rắn chắc như tượng điêu khắc.

Nhạc Gia lần đó chết mê chết mệt hắn, dù sao thì trên đời này, thuần 1 vừa cởi mở vừa Man, cũng quý giá tựa như gấu trúc sắp bên bờ tuyệt chủng. Nhưng lòng người dễ bị tổn thương, dù cho có say đắm sâu đậm đến thế nào cũng không chịu nổi thương tổn liên tiếp. Lần thứ N bắt tận tay bạn trai ngoại tình, Nhạc Gia rốt cuộc hết hy vọng mà chia tay hắn. Không ngờ, người này cư nhiên lại đuổi đến tận đây.

“Nhạc Gia, quả nhiên em ở đây!”

Kẻ cơ bắp kia hai mắt sáng lên nhào về phía Nhạc Gia, tôi đột nhiên đứng dậy chắn trước mặt cậu ta, Nhạc Gia thì lại như con thỏ con hoảng sợ mà lui sau lưng tôi.

“Cưng à, theo anh về đi, trước kia đều là sai lầm của anh. Là anh không tốt, em cứ đánh mắng anh đi, nhưng đừng bỏ anh, được không? Anh thật sự… Thật sự rất yêu em.”

Qua tôi, kẻ cơ bắp kia ăn nói khép nép cầu xin Nhạc Gia.

Sớm biết hôm nay bị coi thường, lúc trước sao còn làm?

“Cưng à, đừng trốn tránh anh.”

“Ông anh, nam tử hán đại trượng phu, dứt khoát một chút. Nhạc Gia đã muốn chia tay anh, cần gì phải cố đánh chết cũng không buông thế?” Tôi dang tay ra ngăn lại.

“Ngụy Dương, cậu tránh ra, đừng xem vào chuyện của bọn tôi!” Kẻ cơ bắp hổn hển gào lên.

“Nếu tôi không tránh?”

“Cậu muốn đánh nhau?”

Kẻ cơ bắp xắn tay áo, phùng mang trợn mắt, dán mũi vào tôi, dáng vẻ kiêu ngạo ngút trời.

Hắn không lùn, một mét tám, đáng tiếc, còn thấp hơn tôi một chút, tôi một mét tám lăm cơ; hắn dáng người cường tráng, so với tôi thì to lớn hơn, cả người cơ bắp gồ ghề, nhưng cũng đáng tiếc thật, tám múi cơ trên người tôi cũng không phải là vô ích, mặc dù gầy chắc nhưng đầy sức mạnh, động tác võ thuật so với hắn còn đẹp và mạnh mẽ hơn.

Người xung quanh thấy tình thế không ổn, đều dạt ra. Xã hội vốn bo bo giữ mạng, cũng không bất ngờ gì.

“Ngụy Dương, xem ông nội đánh cho mày răng rơi đầy đất thế nào!”

Giữa tiếng hét hung hăng ấy, tôi thoải mái tránh cú đấm thẳng của kẻ cơ bắp kia, cùng hai cú đấm mạnh vào mạng sườn.

Tiểu tử này là huấn luyện viên thể dục, thân thủ tốt, ra quyền vừa dữ vừa nặng, rất có kinh nghiệm đánh nhau, đáng tiếc, gặp phải tôi, có kinh nghiệm cũng chẳng là gì.

“Sủa sớm quá đấy.”

Tôi lạnh lùng nói, hất mạnh chân, chỉ nghe một tiếng tru cực kì thê thảm, kẻ cơ bắp ôm lấy bụng nửa nằm nửa quỳ trên mặt đất; sau đó tôi vung tay, một tiếng kêu thảm thiết còn thê lương hơn, hắn liền chân tay co quắp, giống như lợn béo xuội lơ nằm đó.

“Đau đau đau… Tha mạng…” Kẻ cơ bắp ở dưới chân tôi nghẹn ngào kêu cứu.

“Lần sau nếu còn quấy rầy Nhạc Gia, thì sẽ phế bỏ một cánh tay của mày, nghe hiểu chứ?” Tôi nén giọng, tăng thêm lực, kẻ cơ bắp lại gào lên như lợn bị chọc tiết.

“Hiểu… Hiểu rồi, Ngụy Dương… Anh à, em không dám nữa…”

“Cút!” Tôi một phát đá mông hắn, hắn té lăn ra cửa.

Trong lúc đánh nhau, miệng vẫn ngậm điếu thuốc như cũ, tôi lấy xuống kẹp giữa hai ngón tay, từ từ nhả khói.

“Ngụy Dương, bạn đẹp trai quá đi!” Nhạc Gia thét lên chói tai, ôm chầm lấy tôi.

“Hạ giọng, hạ giọng…” Tôi run rẩy kẹp chặt điếu thuốc, đề phòng cậu ta làm rơi mất.

Ầm ĩ một hồi, bên người tôi là một vòng tiểu 0 tung hô, ánh mắt sói của họ sáng ngời nhìn chằm chằm tôi, khiến người khác không rét mà run.

“Ai vậy nhỉ?’

“Ngụy Dương, người có tiếng ở ” Silence Forest “, cao thủ võ thuật đã đánh bại quán quân Juđo cửu đẳng đó. Trước kia quán bar bị lưu manh gây chuyện, đều là anh ấy một mình giải quyết.”

“Oa, nhìn anh ấy siêu đẹp trai siêu cool, có BF chưa?”

“Chắc là người bên cạnh à?”

“Không giống mà, mình chắc vẫn còn cơ hội…”

“Sợ cái gì, thích thì chơi! Có BF cũng cho cậu ta vào luôn!”

Này này, loại chuyện này không nên thảo luận trước bàn dân thiên hạ chứ?

“Ngụy Dương, cậu mỗi lần đến, kiểu gì cũng phải gây xôn xao một phen.” Đám đông tách ra, một người đàn ông đeo kính mắt sâu mày đậm tiến lên, bên cạnh có vài nhân viên.

Tôi cười khổ, “Gây loạn làm ảnh hưởng đến khách, ông chủ đừng trách nhé.”

Là ông chủ của ” Silence Forest ” tới, gọi là Lão Tây. Kì thật thì không già, mới ngoài ba mươi, khí chất trầm tĩnh, tên không đẹp nên không tiện xưng ra.

“Thôi nào, đừng văn vẻ với tôi, vào phòng hát nói chuyện đi.”

Lão Tây vỗ tôi bồm bộp, lúc này, một thân hình mảnh khảnh hớn hở nhào lên, cả người cơ hồ treo trên người tôi,” Anh Ngụy, đã lâu không gặp, em rất nhớ anh đó.”

Tôi ôm lấy cậu ta, áng chừng,” Tiểu Kinh, em nặng hơn trước rồi.”

“A? Có sao? Em gần đây ăn kiêng mà.” Tiểu Kinh suy sụp cúi đầu, vô cùng đau đớn.

“Giảm cái rắm á, giảm nữa mông sẽ không mẩy nữa đâu.” Tôi nhéo cái mông nhỏ của cậu ta một cái.

“Thật á?” Tiểu Kinh sờ sờ mông mình.

“Dốt, đương nhiên tròn tròn đáng yêu hơn.”

“Anh Ngụy…” Lại có người khép nép ra chào hỏi tôi.

“A Địch cũng qua đây.”

A Địch, Tiểu Kinh là “Bạn gái” giống như tôi với Nhạc Gia. Không giống vẻ tuấn tú thuận mắt của Tiểu Kinh, cậu ta diện mạo vô cùng bình thường, hơi gầy bé, giống hòn sỏi trên đường đi, không hề thu hút.

“Vâng, anh Ngụy khỏe không.” A Địch gật đầu, lộ ra nụ cười ngượng ngùng. Thái độ của cậu ta luôn thế, im lặng mà nghe lời.

Một tay khoác vai Tiểu Kinh, một tay ôm A Địch, đang lúc tôi cao hứng nghênh ngang tiến về phía phòng hát, có một giọng nói run rẩy từ góc nào đó truyền đến…

“Ngụy, anh Ngụy, xin… Xin dừng bước…”

Một đôi mắt sáng, dưới ngọn đèn càng sáng thêm. Một tia bất an, vài phần sợ hãi, cùng tràn đầy sự kính yêu.

“Ấy, lại có một người xin chết bạn rồi bạn ơi.” Nhạc Gia quay đầu nhìn tôi một chút, cười gian.

“Gọi tôi có việc gì?” Tôi tự nhiên đi qua đó, người nọ chỉ tới vai tôi, dáng gầy, tiểu 0 điển hình đây mà.

“Em… Anh… Em…” Người nọ bắt đầu nói lắp.

“Cám ơn ly 419 của cậu.” Tôi thản nhiên nói.

“Đừng khách sáo, không ngờ là… Anh Ngụy còn nhớ…” Người nọ mặt hơi hơi đỏ lên.

“Như thế nào không nhớ, tôi chưa phải người mù nha, AB, mời quý ngài đây một ly “886*”.” Tôi cao giọng nói.

“Dạ, anh Ngụy.” AB lập tức đáp.

“Hả? Không, không cần, em đã uống nhiều rồi…” Người nọ lắp bắp kinh hãi.

“Nhất định phải uống, đó là đáp lễ của tôi.”

“Làm… Làm bạn cũng không được sao?” Người nọ cúi đầu, ánh mắt buồn bã.

“Duyên bèo nước mà thôi, sao phải kết bạn?”

“Nhưng, nhưng mà…”

Tôi từng bước đem cậu ta áp lên tường, đưa tay nâng cái cằm mềm nhẵn, nhìn thẳng,” Cậu là thuần 0?”

Người nọ mở to hai mắt, đại khái không dự đoán được tôi lại thô lỗ như thế, ngẩn ngơ, mặt đỏ như tôm, lại ngầm có chút vui mừng.” A… Ưm… Em là…”

“Đáng tiếc.” Tôi thở dài, lắc đầu.

“A?” Cậu ta khó hiểu, đôi mắt sáng tràn ngập sự vô tội.

“Hoa thơm cỏ lạ nơi nào cũng có, tôi không phải người cậu tìm đâu.”

Tôi buông cậu ta ra, không chút lưu luyến mà bỏ đi.

Tiến đến phòng hát, Lão Tây liền kêu bồi bàn đưa một đống đồ ăn lên. Có được người bạn làm chủ quán bar như này thật tốt, lúc nào cũng được ăn được uống.

“Bi kịch a…” Lão Tây nhìn tôi ca thán.

Nhạc Gia cầm lấy mic KTV, dạt dào cảm xúc, than thở khóc lóc mà ngâm thơ tình, “Các đồng chí, chuyện bi thảm nhất trên đời này, đều không phải bởi bạn là Gay, mà là bạn rõ ràng có khuôn mặt siêu đẹp giai siêu Man, một thân hình cường tráng khỏe đẹp của siêu công, thế mà nội tâm lại là của một thuần 0 tuyệt vời cần được che chở chăm sóc, thật khiến người ta đau khổ… Đau đau đau…”

“Nổi hết gai ốc lên rồi.” Tôi một tay túm Nhạc Gia, đem mic quăng cho Tiểu Kinh.

“Nào, bốn người vừa đủ một bàn mạt chược, A Địch đi châm trà cho bọn anh nào.” Lão Tây cười nói, A Địch ngoan ngoãn gật đầu. Cậu ta cùng Tiểu Kinh đã từng làm nhân viên tạp vụ một thời gian ở quán bar này, nên rất nghe lời Lão Tây.

“Anh chỉ nghĩ được thứ buồn chán như vầy thôi à?” Tôi liếc sang anh ta.

“Cậu không muốn nói chuyện thì đến “Forest” làm chi?” Lão Tây hỏi lại.

“Đây là giải trí của người già mà.” Tôi lại nói.

“Chậc, qua hai lăm tuổi, là một gã Gay già rồi, cậu còn tưởng mình vẫn còn là một tiểu thụ tuyệt thế, làm bộ tao nhã cao qúy làm gì nữa?” Lão Tây lạnh lùng nói.

Đúng là đồ thối mồm, thật tức chết người mà.

Tôi đầu hàng, bốn người bắt đầu xáo bài.

A Địch qua châm thuốc cho tôi, ân cần hầu hạ.

“Lão Tây, có đàn ông không?” Nhạc Gia lần lần mở bài, đi thẳng vào vấn đề. Đều là người trong nhà, cậu ta không gò bó nữa, nửa người lười biếng ôm lấy bàn, cong tay hoa uống trà, còn không thì lấy phấn son ra dặm lại.

Người khác cũng chả khá hơn, Lão Tây thì đưa tay đỡ đầu làm bộ Tây Thi nhăn mặt; Tiểu Kinh ngồi khép nép luyện dáng thục nữ; A Địch thì ngồi cạnh tôi, lấy kìm bấm móng tay cẩn thận sửa móng, thậm chí còn lấy chai sơn bóng cao cấp không biết từ chỗ nào ra để cọ quẹt… Lúc trước còn miễn cưỡng giả bộ vài phần khí khái nam nhi, giờ phút này như trút sạch lớp mặt nạ, lộ ra vẻ nữ tính õng ẹo sũng nước.

Một phòng tiểu 0, quá là ấn tượng.

“Đàn ông? Forest toàn đàn ông đó thôi.” Lão Tây ngáp một cái, đẩy đẩy gọng kính.

“Biết rồi còn nói.” Nhạc Gia trừng mắt liếc anh ta.

“Cậu nói 0, quơ được một bó to; cậu nói 1, thì dùng cuốc đào ba ngày ba đêm cũng không có nổi một cây.” Qua ngữ khí cũng thấy Lão Tây vô cùng ai oán đói khát.

“Xì, gái này đúng là bị trúng tà rồi!” Nhạc Gia sửng cồ nói: “Đám đàn ông chết hết đâu rồi? Các người có biết là gần đây âm thịnh dương suy không? Đừng nói là Gay bar, đến ngay cả đi ngoài đường đâu cũng thấy trai CC*. Cơ thể thì bé nhỏ, dáng dấp thì mảnh mai vô lực, kiểu con trai gió thổi cũng bay ấy, không phải nhuộm tóc thì cũng bấm lỗ tai rồi tự cho mình cool, nhưng kì thật chỉ là đám mamaboy mà thôi… Tôi đôi khi rất mơ hồ, đó đều là straight đúng không? Bọn họ thậm chí còn có bạn gái, thế vì cái gì còn yếu hơn cả một cô gái hử? Đó có còn là đàn ông nữa không? Đám con gái thế mà cũng chịu được à? Ngay cả gái này thuần 0 mà còn chịu không nổi nữa là!”

“Đúng vậy, anh Gia nói đúng lắm. Khi em đi đến phòng tập thể hình, phát hiện nơi đó cũng đông nghẹt tiểu Gay. Trong phòng thay đồ em đụng phải ba người, một thì trên cổ sực mùi nước hoa, một thì nháy mắt với em, một thì nhéo mông em… Ai ngờ khi đẩy cửa ra ngoài, sặc, ba người đều ôm bạn gái, em thiếu chút nữa hộc máu.” Tiểu Kinh ra sức gật đầu đồng ý.

“Tuyệt vọng, tôi với cái thế giới đồng bóng dữ dội này rất tuyệt vọng!” Nhạc Gia như ngửi thấy mùi hôi thối, sắc mặt càng khó coi.

“Bình tĩnh, nhiều 0 ít 1 đã là sự thật rồi, dân đồng tính toàn cầu đều phải đối mặt với vấn đề này mà.” Lão Tây lại đẩy đẩy kính, vẻ thâm trầm, giống như đang phát biểu luận văn ở hội nghị khoa học vậy.

“Thế là ý gì?” Tôi hỏi.

“Một người bạn Gay của tôi đã du lịch khắp năm châu bốn bể, nói thế giới bên ngoài cũng là nhiều 0 ít 1. Thật khó khăn mới câu được một người, lại phát hiện bản thân chỉ có thể làm 1. Khi anh ta đeo bao cao su, nhìn thấy người nước ngoài vạm vỡ kia nằm sấp chờ anh ta tiến vào, tự nhiên phát sinh ra cảm giác mình đã làm vẻ vang cho đất nước…”

“Ha ha ha…” Nhạc Gia cười như nắc nẻ.

“Không bi kịch lắm, ít nhất anh ta có thể làm 0.5.” Tôi chớp chớp mắt.

“Vốn thuộc nhóm thiểu số cực đoan, hầu hết mọi người đều sống trong cảnh cô đơn, nay có thể vừa công vừa thủ đúng là hạnh phúc của 0.5.” Lão Tây trầm ngâm, “Cậu nói xem, vì cái gì chúng ta không tự làm 1 được? Vì cái gì không thử xem sao? Nói không chừng bông cúc nhỏ lại có view đẹp thì sao?”

Tôi trầm mặc một chút, phác ra một hình ảnh, dương vật cương cứng của mình, nhắm ngay bông cúc non mềm kia của đám 0…

Ặc… Cực kì buồn nôn, không thể tưởng tượng nổi!

Nhìn qua Lão Tây, cũng là sắc mặt xanh mét, xem ra cũng đã trải qua hình ảnh khủng bố giống tôi.

“Quên đi, vẫn là không nên làm trái với thường thức sinh lý.” Lão Tây nghiêm mặt nói.

“Đúng vậy, vẫn nên làm một thuần 0 cho tốt. Thoải mái mà nằm không cần cố sức, việc vận động pittong giao hết cho tiểu 1; bình thường có bờ vai rắn chắc dựa vào, nghĩ muốn có người để tùy tiện làm nũng, không cần băn khoăn thể diện đàn ông mà cắn răng chịu khổ, cuộc sống thoải mái lại không có gánh nặng.” Nhạc Gia đầy hiểu biết.

“Nhưng mà hiện tại đàn ông ít, đàn ông tốt ít, thuần 1 tốt lại càng ít.” Tiểu Kinh thở dài thườn thượt.

“Mấy cô nương 0 ơi, tỉnh lại đi, thành phố này hết 1 rồi!” Tôi nghiêm mặt lạnh lùng đưa ra kết luận, vung tay lên, “Sao?”

“Khốn!” Nhạc Gia giận dữ.

“Sặc!” Tiểu Kinh dẩu mỏ.

“Cái con c*c ấy!” Lão Tây nghiến răng nghiến lợi.

A, chưởi bậy như này lại thành đàn ông chân chính rồi.

“Anh Ngụy xịn quá!” Chỉ có A Địch nhảy lên vỗ tay, lập tức bị sáu con mắt cùng truy sát, thôi cười mà sợ hãi ngồi xuống.

Tôi xoa đầu cậu ta, cố an ủi.

*

*0, 1, 0.5: 0 là chỉ thụ, 1 là công, 0.5 là ng có thể đổi vai được. Thuần 0, thuần 1 là chỉ ng chỉ có thể làm thụ hoặc công mà thôi.

**tay hoa: Lan Hoa Chỉ- là chỉ cách ngón cái và ngón giữa chụm vào, ba ngón còn lại cong lên, hay thấy trong kịch Trung Quốc á :”D Nói chung là hành động các bạn Gay mà hướng nữ quá( bóng á) thường làm khi nói chuyện.

*419 : for one night

*886 : you r not my cup of tea. Mình cũng ko rõ lắm, cách jải thik này là vốn trong raw đã có, nhưng mình trước đó lại thấy một cách jải thik khác là 886 cũng jống 88, là cách đọc trại của “Bye bye”, nói chung kiểu gì thì đây cũng là một ly rượu có ý nghĩa cự tuyệt;))

  • CC: còn được gọi là “em gái”, đề cập đến hành vi, tính khí, cách ăn mặc nữ tính của Gay.(theo zhidao.baidu)
Bạn đang đọc Thuần Linh Thời Đại của Bạch Vân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.