Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 96

Phiên bản Dịch · 7724 chữ

Xem ra, lúc trước người hạ độc nhất định là tiến hành đồng bộ cùng lúc, một loại là độc hại thân thể của hắn, làm cho hắn không thể đi lại được, một loại khác là tổn thương thần kinh…

Trong nội tâm Cẩm nương từng trận từng trận căng thẳng, lòng cực kỳ chua xót đau lòng, mình trãi qua cuộc sống ở trong tay đại phu nhân, tuy cũng là chịu đủ ngược đãi, nhưng thủ đoạn của đại phu nhân so với những người này, thì kém đến chín vạn tám ngàn dặm a, đáng thương cho tướng công, chàng làm như thế nào mà còn sống…

Mắt của nàng ửng hồng, nhịn không được mà rơi lệ xuống, Trương ma ma đương nhiên cũng đã hiểu rõ một ít, nên thấy thiếu phu nhân khóc, lòng nàng cũng chua xót theo, cầm khăn tay muốn lau lệ cho Cẩm Nương, rồi lại cảm thấy làm thế quá mức càn rỡ, mình và thiếu phu nhân cũng không có thân cận đến mức này, nên nhất thời tay cương cứng, rất muốn an ủi Cẩm Nương, lại không biết nói như thế nào cho phải, thật lâu mới nói: “Thiếu phu nhân, có lẽ… Có lẽ không có nghiêm trọng như ngài nghĩ vậy đâu, ngài trước tiên hãy đem tất cả hương liệu trong phòng bỏ đi, nếu ngài tin tưởng nô tỳ, nô tỳ liền đổi cho ngài cùng hương liệu mùi trà, thành phần chính rất sạch sẽ, nô tỳ sẽ không làm ra những việc thương thiên hại lý kia.”

Cẩm nương nghe được trong nội tâm ấm áp, nức nở đối với Trương ma ma nói: “Ta tin được ngài, ta vốn nghĩ đem hương liệu trong phòng đều cho ngừng sử dụng, vẫn là ma ma nghĩ đến chu đáo, đột nhiên ngừng, thì sợ là những người kia sẽ hoài nghi, không chừng lại liên lụy thêm nhiều người khác, cám ơn ngài, ma ma, Cẩm Nương tuổi trẻ, suy nghĩ mọi chuyện đến cuối cùng sẽ không chu đáo bằng ngài như vậy, từ nay về sau nên chỉ điểm Cẩm Nương nhiều mới được.” Nói xong liền muốn đối với Trương ma ma hành lễ.

Trương ma ma sợ tới mức nhanh chóng vịn lấy nàng nói: “Thiếu phu nhân đừng làm nô tỳ tổn thọ, nô tỳ chính là một hạ nhân , yên tâm đi, chỉ cần thiếu phu nhân tin nô tỳ, nô tỳ từ nay về sau đích thị sẽ tận tâm tận lực thay thiếu phu nhân làm việc.”

Trương mụ mụ trong nội tâm cũng cực kỳ bình tĩnh, nàng vốn là người mạnh mẽ, ở trong phủ này cũng lăn lộn vài chục năm, nên đều nhìn thấy không ít hay xem không được gì đó, nhưng vẫn phải luồn cúi, sợ hãi những thứ việc không sạch sẽ kia sẽ dính vào người, bất quá, rốt cuộc nàng vẫn không có cam lòng, không muốn cả đời phải đứng ở phòng bếp nhỏ cho đến già đi, nhưng khổ nổi vẫn tìm không thấy chủ tử phù hợp thuần phục, hôm nay thiếu phu nhân không chỉ là người lòng dạ rộng lượng, càng hiếm thấy là nàng thông minh dị thường, gặp chuyện lại có thể bảo trì bình thản, chủ tử như vậy không phải là người nàng đợi chờ cả đời mới gặp được sao?

Vì vậy Cẩm nương đã đem tất cả trà hương trong phòng mình đều gom lại, bao thành một bao giao cho Trương ma ma, Tứ Nhi nhìn xem cũng ngưng mắt, nhưng nàng cũng không có hỏi, chỉ là yên lặng giúp đỡ Cẩm Nương, thấy Trương ma ma xoay người phải đi, nàng cũng đi theo.

Cười cười bám vào bên tai Trương ma ma nói ra: “Ma ma, ngài đã đem huân hương của thiếu gia yêu mến đều cầm đi, một nên trả toàn bộ trở về a, a, thôi, ta vẫn nên đi theo ngài nhận về a.”

Trương ma ma nghe được cũng cười, khó có được một nha đầu cẩn thận vừa trầm ổn như thế bên người thiếu phu nhân, thật sự là tâm tư một cái nhanh nhẹn hoạt bát, quan sát một tí liền biết toàn cục, rất có tiềm lực a, tương lai, sẽ là người phụ tá đắc lực nhất của thiếu phu nhân.

Tứ Nhi đi theo Trương ma ma đi lấy hương, tất nhiên là không đề cập tới, trong nội tâm Cẩm Nương càng nghĩ càng cảm thấy uất giận, nhang này đến tột cùng là ai thả ở trong phòng mình đây, các nha hoàn trong phòng có biết, hương này có vấn đề không?

Hôm nay có thể đi vào trong phòng mình thì chỉ có vài người Tứ Nhi cùng Phong nhi cùng Châu nhi đã chết, Ngọc nhi thì mất tích, Ngọc nhi đã bị tra ra là có vấn đề, nhưng mà… Trà hương là trong phủ có định chế, tất cả trà hương trong nội viện đều là theo quy định mà đưa tới…

Nghĩ như thế, nàng càng kiên định quyết tâm phải cố gắng sửa trị cả trong phủ.

Đang nghĩ ngợi, thì có tiểu nha đầu báo lại, nói là Ngọc Bích trong phòng vương phi đến mời nhị thiếu phu nhân qua đó một chuyến.

Cẩm nương trong nội tâm rùng mình, sợ là Vương ma ma này thấy vương phi không có ở nhà, mà mình cũng không dám làm gì bà ta, nên nhân cơ hội mà náo loạn lên a.

Cẩm nương nghĩ thầm, cũng tốt, vậy thì trong lúc này đem bà ta khai đao vậy, không có chút ít thủ đoạn sấm sét, thì những người kia sẽ không sợ.

Lãnh Hoa Đình đang ngồi nghiên người đọc sách, nghe xong lời nói của tiểu nha đầu liền đem sách để xuống, nhìn về phía Cẩm Nương.

“Tướng công, ta phải đi đến trong viện của nương, chàng có đi không?” Cẩm nương liền hỏi hắn, dù sao mình vào phủ không lâu, nếu mà thực thi lập pháp, sợ sẽ có rất nhiều người không phục, có hắn ở đó, trong lòng mình sẽ an tâm một ít, nếu có người thực sự náo loạn, thì hắn cầm gì đó đập họ, thì sẽ trấn áp được một đám lớn.

“Đương nhiên đi, bằng không, người ta khi dễ nương tử của ta thì làm sao bây giờ, đi thôi.” Lãnh Hoa Đình mang giọng mềm dịu, một bộ dáng nịnh nọt lấy lòng, đương nhiên, hắn xác thực là sợ Cẩm Nương trấn áp không được những người trong phủ vương phi.

Hai người mới vừa đi tới trong sân Vương Phi, chợt nghe được Vương ma ma đang cao giọng chửi bậy: “Ngọc bích, con đĩ nhỏ này, cũng dám cho lão nương ăn những thứ này, ngươi cho rằng lão nương thất thế rồi, nên trị không được ngươi hả, đồ đĩ nhỏ, vương phi chính là ăn sữa của lão nương ta mà lớn lên, nàng bất quá chỉ bị mấy thứ tiểu nhân lừa gạt, mới tức giận, nàng hết giận rồi, tất nhiên là sẽ thả ta đi ra ngoài, đến lúc đó, xem lão nương có trừng trị chết ngươi không.”

Cẩm nương vừa nghe đã tức giận, cái Vương ma ma này cũng quá lớn mật rồi, mắng Ngọc Bích cũng thôi đi, ngay cả mình cùng tướng công cũng kéo vào một chỗ mắng, nàng thực cho rằng ai cũng không dám trị nàng sao?

Hai cái bà tử giữ cửa cũng đang duỗi dài cổ nghe ngóng, vẻ mặt xem kịch vui, thấy Cẩm Nương cùng Lãnh Hoa Đình đến đây, thì nhanh chóng mở cửa, một cái liền muốn đi vào báo tin, Cẩm Nương liền đưa tay ngăn trở, một cái tiểu nha đầu cũng đang thò đầu dò xét nhìn xem cửa ra vào, thấy Cẩm Nương tiến đến, liền nhắc váy lên hướng trong nội viện chạy, xem bộ dạng như vậy liền biết là đi đưa tin, Cẩm Nương quay đầu hướng Phong Nhi nói: “Đi theo nàng, xem nàng đi đưa tin cho Ngọc Bích, hay là cho Vương ma ma.”

Phong nhi liền hiểu rõ cất bước đi theo sát, Cẩm Nương phụ giúp Lãnh Hoa Đình đẩy xe nhưng cũng không tiến vào chánh đường của vương phi, mà trực tiếp đi đến nhà kề của Vương ma ma ở bên kia.

Quả nhiên bên ngoài nhà kề có không ít người xem náo nhiệt, vương phi không ở đây, tất cả mọi người như không có dây cương thì như trâu rừng, tản mạn bốn phía, chỉ nghe Vương ma ma mắng càng mắng càng hăng, có một ít người còn ở một bên phụ họa, nói Ngọc Bích lớn mật làm bậy như thế nào, có người thì khuyên Vương ma ma không cần gây cãi nữa, nhưng tóm lại đều cùng ồn ào theo.

Ngọc bích bình tĩnh đứng ở cửa phòng của Vương ma ma, mà trước cửa Lưu bà tử mang theo quản sự nương tử ba mươi mấy tuổi còn có mấy nha hoàn bà tử môn muốn hướng trong phòng xông vào, Ngọc Bích cũng không sợ, lạnh lùng nhìn Lưu bà tử nói: “Nhị thiếu phu nhân có phân phó, dù là ai cũng không thể cùng Vương ma ma gặp mặt, hết thảy chờ vương phi trở về rồi nói sau.”

Lưu bà tử liền mắng: “Con đĩ này, ngươi hôm nay là trèo lên cành cây cao của nhị thiếu phu nhân, nên không đem mấy lão già chúng ta để vào mắt, đừng quên lúc trước là ai đề bạt ngươi, ngươi cùng Thanh Thạch hai cái nếu không phải Vương ma ma một tay dạy dỗ, làm sao có thể bay lên được nhanh như vậy? Thật sự là đồ vong ân phụ nghĩa, không biết tốt xấu.”

Lời này vừa nói ra, bên cạnh liền lập tức có mấy người phụ họa nói: “Đó vậy, Vương ma ma chính là người tâm phúc trong nội viện chúng ta, trong viện tử này, ai không có chịu qua ân huệ của Vương ma ma, mấy người các nàng còn chịu nhiều nhất, được ân điển của Vương ma ma không ít, nhưng hết lần này tới lần khác hôm nay vì mình được leo cao, mà trở mặt không nhìn người, thật đúng là lòng người khó dò, thói đời đen bạc a.”

“Đúng, đúng, đúng, quá vô tình vô nghĩa , loại người này, từ nay về sau không nên cùng nàng giao hảo, không chừng một ngày nào đó liền đem ngươi bán đi, ta nói a, chuyện của Vương ma ma lần này, chắc không phải là nàng hãm hại chứ, ta coi nhị thiếu phu nhân cũng không phải là người như vậy, chỉ sợ cũng bị nàng lợi dụng .”

Cái kia quản sự nương tử hơn ba mươi tuổi nhìn xem nhu nhược yếu ớt, nhưng vẻ mặt tàn bạo, đẩy Lưu bà tử ra nói, “Nói với nàng chuyện này để làm gì, nàng không cho, liền đánh mà đi vào là được, mẹ chồng ta bị thương ở tay, lại bị nàng giam giữ không cho cơm ăn, lại không cho cứu ra, sợ là mạng già cũng phải bị mất đi.”

Trong đám người vây quanh có người nghe nói như thế, cũng ồn ào nói: “Đúng vậy a, nghe tiếng của Vương ma ma cũng đoán được bị yếu đi rồi đó? Sợ thật sự là bệnh cũng không nhẹ, Ngọc Bích cô nương, ngươi để cho người nhà cùng con dâu người ta đi vào đi, người ta phải đi tận hiếu đạo, ngươi cản đường như vậy cũng quá không có nhân tình a.”

Nhưng cũng có người đi ra nói lời công đạo : “Ngọc bích tỷ tỷ cũng không còn làm sai gì, mấy ngày nay đều là trà ngon cơm tốt cung cấp cho Vương ma ma, đâu giống bạc đãi vương ma ma như các ngươi nói, mấy các ngươi có vài người ở phòng bếp hẳn là rõ ràng nhất mới đúng a, tại sao có thể từng chút từng chút một mà vu oan chứ, cũng không hỏi lại lương tâm của mình, nói dối mà không sợ cắn nhầm lưỡi hay sao a.”

“Đúng, kỳ thật nhị thiếu phu nhân là người tốt , mấy người địa vị thấp như chúng ta, không phải toàn nhờ vào nhị thiếu phu nhân mới có thể cầm đủ tiền tiêu hàng tháng hay sao? Trước kia Vương ma ma phân không bao lâu đã khấu trừ bạc của chúng ta, hôm nay Vương ma ma đến tột cùng là bị phạt như thế nào, nàng hẳn là chính mình biết rõ, đừng tưởng rằng người khác đều là người ngu, đều dễ bị lừa bịp như thế.”

Cẩm nương không nói một lời chỉ nhìn xem trong chốc lát, ước chừng để ghi nhớ kỹ những người vừa mới mở miệng nói chuyện, hoặc là bộ dáng ồn ào của vài người, đang muốn đẩy Lãnh Hoa Đình trở về trong phòng vương phi, liền có người liếc mắt chứng kiến Cẩm Nương đến đây, liền kêu ra tiếng: “Đừng cãi , đừng cãi , nhị thiếu gia cùng nhị thiếu phu nhân đến đây.”

Cẩm nương liền sửa lại chủ ý, phụ giúp Lãnh Hoa Đình hướng trong đám người đi đến , đại đa số mọi người hầu hết liền đều hướng hai bên thối lui, nhường ra một lối đi cho Cẩm Nương cùng Lãnh Hoa Đình, nhưng mà lại có kẻ âm hiểm không biết sống chết, đúng lúc thừa dịp lộn xộn nhặt được cái gì đó ở sau lưng hướng trên người Cẩm Nương ném tới.

Lãnh Hoa Đình liền tự mình nhả lênlên, váy dài cuồng loạn nhảy múa, hòn đá không biết từ chỗ nào ném tới cách thân thể Cẩm Nương một chút, liền phản hồi theo đường cũ bay trở về, nhất thời trong đám người liền truyền đến vài tiếng kêu rên.

Tất cả mọi người vây xem lập tức đều cấm thanh, ai cũng không dám nhiều lời nói một câu, sớm đã nghe nói qua nhị thiếu gia là người luyện võ, nhưng chưa từng nhìn thấy hắn ra tay qua, ngày bình thường đều thấy hắn như nữ hài tử, nhu nhược vô hại ngồi ở trên xe lăn, tuy nhiên cũng có lúc giận dữ sẽ cầm gì đó đập bể đầu người ta, nhưng hắn cũng không phải gặp ai cũng đập, ngươi không dính dáng hắn, hắn tuyệt đối sẽ không làm khó dễ ngươi, hôm nay thấy hắn đột nhiên bay lên như Tiên Nhân hạ phàm, bay bổng xoay vài cái động tác uyển chuyển xinh đẹp, dĩ nhiên cũng liên tục làm nhiều cái đả thương, nhất thời đem tất cả các nàng đều trấn trụ, và đều thấy rất là may mắn vì mình vừa rồi lý trí, không có làm ra việc muốn chết này.

Cẩm nương cũng không quay đầu lại, chỉ vào hai bên đám người nói: “Mấy bà tử đến đây, đem người vừa rồi làm bị thương toàn bộ kéo tới chánh đường đi, các ngươi cũng biết, nhị thiếu gia đi đứng mặc dù không tiện lợi, nhưng lỗ tai thì cực kỳ thính a, vừa rồi có mấy người, là ai làm chuyện mờ ám, hắn biết nhất thanh nhị sở, một hồi ta đi đến chánh đường, nhìn thấy thiếu một cái người, thì các bà tử phụ trách hình phạt liền đừng nghĩ cầm tiền tiêu vặt hàng tháng.”

Trong đám người vây xem lập tức đi ra tám cái bà tử thân thể khoẻ mạnh, rất nhanh liền đem vài người ngã xuống đất bị thương kéo đi.

Lưu bà tử vốn đang hăng say, lúc này nghe nói nhị thiếu phu nhân đến đây, lập tức xìu xuống, rụt lại cổ muốn thối lui, thì có bà tử quản sự trẻ tuổi liền nắm chặt nàng nhỏ giọng nói: “Mợ, ngài sợ cái gì, đến thì thế nào, một hồi sẽ có người tới trị nàng, chúng ta chỉ để ý náo loạn là được, huyên náo càng lớn càng tốt.”

Ngọc bích đối diện với các nàng, nên đem lời của nàng toàn bộ nghe hết một chữ cũng không lọt ra ngoài, bất quá, nàng cũng hiểu rõ, con dâu của Vương ma ma chính là cố ý nói cho mình nghe, là muốn muốn cậy thế để chèn ép chính mình .

Nàng vốn là cố gắng chống chọi, mặc cho ai mắng nàng, nàng cũng không cãi lại cũng không nói lý, chỉ là mặt lạnh đứng tại cửa ra vào không cho người đi vào, cũng may Lưu bà tử trong lòng có sợ hãi, không dám thật sự cho người động thủ với chính mình, bằng không, hôm nay sợ là mình sẽ đã bị đám người kia xé nát rồi.

Lúc này thấy Cẩm Nương cùng Lãnh Hoa Đình vừa đến, liền trị vài người thừa dịp loạn mà làm chuyện xấu, trong nội tâm buông lỏng, vành mắt liền đỏ, nhưng mặt vẫn bướng bỉnh nghiêm chính, cố nén không để cho mình khóc, không muốn để Lưu bà tử chứng kiến mình mềm yếu.

Cẩm nương buông Lãnh Hoa Đình ra, đi đến bên người Ngọc Bích, vỗ vỗ tay của nàng, ôn nhu nói: “Khổ cực rồi, ngươi làm rất khá.”

Ngọc bích mím môi nhẹ gật đầu, rốt cuộc cũng là nữ hài tử nhỏ tuổi, bị Vương ma ma vài cái mắng đến khó nghe như vậy, sợ là sớm bị tổn thương trong lòng, hôm nay vừa thấy Cẩm Nương, tựa như thấy thân nhân vậy.

“Nhị thiếu phu nhân, những người này…” Cẩm nương nhẹ gật đầu ngăn lại nàng nói: “Ta biết rõ, vừa rồi có vài người ở trong này huyên náo, ngươi vẫn nhớ rõ ràng chứ?”

Ngọc bích nghe xong liền đưa mắt nhìn một vòng lần đám người vây quanh, liền lập tức có mấy người cúi đầu xuống, sợ bị Ngọc Bích nhìn thấy chính mình vậy.

“Hồi nhị thiếu phu nhân, nô tỳ đều nhớ rõ ràng .”

“Tốt lắm, ngươi viết ra danh sách đến đây, đem tên của tất cả các nàng đều đánh ký hiệu lên.” Cẩm nương nghe xong vẫn ôn nhu đối với Ngọc Bích nói.

“Nhị thiếu phu nhân, ngài đây là ý gì, nghĩ dùng quyền uy trấn áp chúng sao? Người ở nơi này phần lớn đều ở tại trong nội viện vương phi làm rất nhiều năm rồi, các nàng bất quá là không thể nhìn được ngươi ngược đãi lão nhân trung thành đắc lực nhất bên người vương phi, mới nói vài lời lời công đạo mà thôi, chẳng lẽ vậy mà cũng bị ngài chèn ép trả thù? Ngài tuy là chủ tử, cũng phải dùng lý phục người, không thể…” con dâu của Vương ma ma hừ lạnh đối với Cẩm Nương nói.

Cẩm nương không đợi lời của nàng nói xong, không chút do dự đi ra phía trước, giương một tay lên, “Bốp, bốp, bốp.” Ba cái, đánh cho người này đầu óc choáng váng, vuốt gò má xong nửa ngày còn chưa có lấy lại tinh thần.

“Ngươi là thứ từ nơi nào đến, có tư cách gì ở trước mặt bản thiếu phu nhân hô to gọi nhỏ, nhà của ngươi chủ tử là ai, không có đã dạy ngươi quy củ sao?” Cẩm nương nghiêm mặt, thanh âm réo rắt nhưng không mất đi nghiêm khắc, lạnh lùng địa đối với tức phụ này nói ra.

Nàng đến vương phi trong phòng cũng có không nghĩ nhịn nữa, xem ăn mặc của con dâu Vương ma ma, liền biết nàng là cái quản sự nương tử, nhưng lại chưa bao giờ ở trong phòng vương phi gặp qua nàng, liền suy đoán nàng cũng không phải là người trong nội viện vương phi, xem ra, cũng là bị chủ tử sai khiến cố ý đến kiếm chuyện náo loạn, cho nên, nàng càng muốn đánh trước nói sau, không thể để cho các nàng nghĩ rằng mình cũng giống như vương phi, mềm yếu có thể khi dễ.

“Nhị thiếu phu nhân, nàng là con dâu của Vương mama vương Trương thị, là quản sự nương tử trong phòng của Lưu di nương.” Ngọc bích nghe xong liền đối với Cẩm Nương nói.

Cẩm nương nghe xong liền cười nói: “A, nguyên lai là trong phòng di nương a, không biết là di nương sai ngươi tới, hay là ngươi tự chủ trương tới, nếu là di nương sai sử ngươi đến náo loạn, cảm phiền ngươi trở về nói cho di nương biết, chuyện trong phòng của vương phi đều giao cho bản thiếu phu nhân, nàng không có quyền hỏi đến, nếu như ngươi chính mình muốn tới náo loạn gây sự, vậy bản thiếu phu nhân trước hết sẽ thay di nương giáo huấn ngươi rồi nói sau.”

Lúc này Vương Trương thị từ trong bị đánh phục hồi tinh thần lại, đang muốn khóc lóc om sòm quậy phá, nhưng bị lời nói này của cẩm nương, trong nội tâm chấn động, hai mắt láo liên, nàng đương nhiên là do di nương sai sử tới, di nương còn mong chờ nàng náo loạn thành công, sau đó chờ Vương Gia trở về mà tố cáo nhị thiếu phu nhân, nhưng mà, nàng có ngốc đi nữa, cũng không thể thực sự đem tên của Lưu di nương nói ra, nhị thiếu phu nhân nói đúng, Lưu di nương không có tư cách quản chuyện trong phòng vương phi, huống chi, hôm nay Lưu di nương chính mình còn bị Vương Gia cấm túc.

Chủ tử không thể khai ra, mà nàng cũng không dám nói là chính mình muốn tới náo loạn, nhưng lời nói đã nói đến thế này, nàng lại không thể không trả lời Cẩm Nương, suy nghĩ xong một vòng liền nói: “Nô tỳ không có náo loạn, nô tỳ chỉ là đến tận hiếu đạo mà thôi, chẳng lẽ, nhị thiếu phu nhân không nô tỳ được đối với mẹ chồng mình tận hiếu đạo sao?”

Quả nhiên là cái miệng lợi hại a, lời nói này thật đúng là hợp lý .

Cẩm nương lấy ánh mắt chế nhạo nhìn Vương Trương thị nói: “Ngươi thật không có náo loạn sao? Mới vừa rồi ta nghe ngươi nói, nếu Ngọc Bích lại không mở cửa, ngươi sẽ đánh mà xông đi vào ? Lời này, nghe được cũng không phải dừng lại ở một mình ta, tất cả nha hoàn bà tử ở đây cũng có thể làm chứng, ngươi chỉ là một cái hạ nhân, mà dám càn rỡ như thế, người tới, trước đem nàng mang xuống, đánh năm gậy rồi nói sau.”

Vương Trương thị nghe xong, liền nhào lên trước nói: “Nhị thiếu phu nhân, ta là người của Lưu di nương, ngươi không có quyền đánh ta.”

Cẩm nương chẳng muốn cùng nàng nói nhảm, vung tay lên, liền có hai cái bà tử đi tới, cũng không tìm băng ghế dài, đã đem nàng đặt trên bàn đá trong nội viện mà đánh.

Gậy đầu tiên đánh xuống thì tiếng Vương Trương thị gào khan vang lên, tất cả người trong sân đều ngừng hô hấp, sợ tới mức thở mạnh cũng không dám thở ra ngoài, mà đầu Lưu bà tử thì thiếu chút nữa đã cúi xuống đến vạt áo.

Vương ma ma lúc trước còn trong phòng làm ầm ĩ gay gắt, về sau vừa nghe nhị thiếu gia cũng tới, lại ra tay trừng trị vài người, thì sợ tới mức im lặng ở trong phòng cũng không dám lên tiếng , hiện tại nghe được tiếng con dâu nàng kêu thảm thiết, liền ngồi không yên, giật ra bức màn che đối với Cẩm Nương nói: “Nhị thiếu phu nhân, ngươi… Ngươi muốn ép chết lão nô sao? Ngày ấy ngươi dàn xếp hãm hại ta, hôm nay lại ra tay độc ác đánh con dâu lão nô, ngươi… Ngươi rõ ràng chính là muốn đoạt quyền chưởng gia của vương phi, vương phi thiện tâm mới có thể bị ngươi lừa bịp, ngươi chờ đó, chờ vương phi đến đây, lão nô nhất định phải đòi lại cái công đạo này.”

Cẩm Nương nghe xong liền đối với Ngọc Bích nói: “Mở cửa, để cho nàng đi ra.”

Ngọc bích nghe xong liền cầm cái chìa khóa mở cửa, Vương ma ma gấp gáp từ trong phòng vọt ra, một tay còn cột băng gạc, thẳng tắp liền hướng Vương Trương thị vọt tới, kẻ lắm mồm này, năm gậy vừa vặn đánh xong, Vương Trương thị đau đến nhe răng méo miệng, vừa nhìn thấy Vương ma ma đã nghẹn ngào khóc rống, “Bà bà, người cần phải làm chủ cho con dâu a.”

Cẩm nương vừa nghe lời này càng tức giận, thật đúng là không biết trời cao đất rộng , thân phận Vương ma ma có cao tới đâu, bất quá cũng chỉ là nô tài, xem ra, nguyên nhân vẫn là Vương ma ma ở trong phủ vương phi tác uy tác phúc quá lâu, nên trong mắt phần lớn người trong phủ chỉ nhìn nhận Vương ma ma, e rẳng ngay cả lời nói của Vương phi cũng không có để ở trong mắt, nếu còn không sửa trị, thật đúng là muốn lật trời mà.

Cẩm nương đi đến bên người Vương Trương thị, tâm bình khí hòa đối với Vương Trương thị nói: “Vương ma ma phạm sai, là ta sai Ngọc Bích đem nàng giam lỏng, nhưng nàng dù sao cũng là vú nuôi của vương phi, ta chỉ nhốt nàng mấy ngày rồi thả, tất cả chi phí cũng không có bạc đãi nàng, còn mời đại phu giúp nàng chị thương, nếu ngươi thật sự vì tốt cho nàng, thì không nên ở trong này gây sự, ảnh hưởng nàng dưỡng bệnh không nói, càng tăng thêm tội của nàng, vừa rồi đối với ngươi cũng chỉ là trừng phạt nhỏ, ngươi hiểu rõ chưa?”

Những lời này đương nhiên là nói cho một đám người xem náo nhiệt kia nghe, dù sao có rất nhiều người cũng không có biết chân tướng, còn cho là mình ngược đãi Vương ma ma, hôm nay vừa vặn Vương ma ma cũng ở đây.

Những người vây quanh kia cũng có thể nhìn ra, Vương mụ mụ tuy nói có chút tiều tụy, nhưng tinh thần coi như tốt, y phục mặc trên người cũng chỉnh tề sạch sẽ, nhìn một cái liền biết Cẩm Nương không nói dối, nghĩ lại đúng thật là Vương Trương thị mượn cớ gây chuyện mà.

Vương ma ma nhìn xem bản thân con dâu bị đánh đến nằm bẹp trên bàn đá không ngồi lên được, không khỏi đau lòng, chảy nước mắt đối với Cẩm Nương nói: “Nhị thiếu phu nhân thật đúng là thủ đoạn giỏi, nô tỳ cũng không biết đến tột cùng là ở đâu đắc tội nhị thiếu phu nhân, ngươi lại muốn lần nữa bức bách lão nô, lão nô phục thị vương phi đã mấy mươi năm, còn chưa bao giờ chịu qua nhục nhã đau khổ như vậy, hận này… Lão nô nhớ kỹ.”

Cẩm nương nghe xong liền muốn cười, hừ lạnh đối với Vương ma ma nói: “Ma ma, ngài đây là muốn uy hiếp ta sao?” Nói xong, lại cất cao giọng, đối với một đám người hầu vây xem nói: “Các vị có thể nhìn xem, vết thương trên đầu bản thiếu phu nhân còn chưa khỏi hẳn, đúng là trước đó vài ngày bị Vương ma ma đập bể, nhưng bản thiếu phu nhân chỉ đem nàng giam lỏng mấy ngày, thì có quá đáng không?”

Việc này có ít người cũng biết, nhưng phần lớn đều không biết, nên nhất thời trong đám người lại bắt đầu nghị luận lên, Vương ma ma cũng quá lớn mật càn rỡ rồi, ngay cả chủ tử cũng dám mưu hại , nhị thiếu phu nhân làm thế thật đúng là nhân từ nương tay, nếu đổi là chủ tử đông phủ, sợ là đã sớm đem người loạn côn đánh chết, không nghĩ tới, thế mà vẫn muốn ồn ào gây sự, còn kẻ cả, không biết sống chết.

Cẩm nương thấy việc này cũng nói ra cũng không sai biệt lắm, liền hướng mọi ngươi nói: “Hôm nay vương phi đi Đại Minh sơn, đem cái chưởng gia chi quyền này giao cho bản thiếu phu nhân tạm quản, mọi người người nghe kỹ, một hồi toàn bộ đi đến chánh đường, bản thiếu phu nhân phải từ từ thanh lý môn hộ trong nội viện vương phi.”

Lúc này, trong đám người đã có người muốn chạy, Ngọc Bích liền giương danh sách trong tay lên nói: “Vừa rồi ở tại hiện trường, một người cũng chạy không khỏi, tên tuổi ta đều nhớ kỹ, các ngươi tốt nhất là nghe lời thiếu phu nhân nói, không nên làm cái bia lúc này.”

Hiện tại tất cả đều đã bị lộ, nên một người cũng không dám chạy nữa .

Cẩm nương liền phụ giúp Lãnh Hoa Đình trở về chính phòng, trên mặt đất chính phòng đang có ba người đang nằm, mỗi người trên trán đều bị đá nện trúng, nên vết máu loang lổ.

Cẩm nương ngồi ở bên cạnh Lãnh Hoa Đình, Ngọc Bích liền gọi tiểu nha đầu pha trà dâng lên, Vương mụ mụ cùng Vương Trương thị cũng được giúp đỡ tiến vào, Trương Vương thị đứng không vững, hai cái bà tử liền đem nàng ném xuống đất.

Lưu bà tử thủy chung vẫn tránh ở trong đám người một lời cũng không dám phát, thành thật rụt lại cổ, sợ Cẩm Nương phát hiện nàng.

Cẩm Nương liền đối với Ngọc Bích nói: “Mấy người ở trên mặt đất ngươi đều nhận biết.”

Ngọc bích nhìn kỹ một chút, đối với hai người trong đó nói: “Hồi nhị thiếu phu nhân, có một người là trong nội viện Lưu di nương, có một là trong nội viện thế tử phi.”

Cẩm nương nhân tiện nói: “Lưu di nương hiện tại đang bị Vương Gia cấm túc, người này nha, đánh trước thập gậy, rồi nhốt lại, một hồi bản thiếu phu nhân muốn đích thân đến hỏi Lưu di nương, vì sao nàng phải sai sử người đến ám toán ta.”

Lại nhìn về phía tên còn lại nói: “Về phần cái này, Ngọc Bích, sai người đi mời Thế Tử Phi đến, bản thiếu phu nhân ngược lại muốn hỏi một câu , người của nàng tại sao cũng cùng đi theo ám toán ta.”

Ngọc bích lập tức cho người đi làm.

Tất cả tụi nô tỳ đông nghịt đứng nghiêm chỉnh trong nhà chính, nhưng phần lớn đều an phận mà đứng, ai cũng không dám nói lung tung, đều sợ chính mình sẽ thành quỷ nhị dưới đao lập uy của Thiếu phu nhân.

Cẩm nương lại để cho Ngọc Bích cầm danh sách đến, nhìn các quan hệ bà con phức tạp giữa các nô tỳ với nhau, sâu trong đại viện, cuộc sống của các gia đình nô tài phần lớn cũng là quan hệ chồng chéo, giúp nhau đám cưới rất nhiều, Cẩm Nương tính toán, trước đối với một nhà của Vương ma ma ra tay, nên đã đem tất cả thân thích có liên quan đến Vương ma ma đều tách ra một nhóm, thì nàng phát hiện thiệt nhiều thân thích của Vương ma ma đều ở tại trong nội viện của vương phi chiếm vị trí trọng yếu, trách không được, trong phòng vương phi mà có gió thổi cỏ lay gì, thì tin tức liền lập tức truyền đi , nguyên lai là có một ổ rắn lớn như thế tiềm phục trong phòng .

Cẩm nương lại cho người mang sổ sách trong phòng của vương phi đến, từ trong tay áo xuất ra một tờ giấy giải thích, đối với Vương ma ma nói: “Ma ma, ngươi luôn miệng nói, ngươi đối với vương phi trung thành và tận tâm, nơi này là sổ sách lúc trước ta điều tra, đã tra ra được tội chứng ngươi tham lam không ít, ngươi là tổng quản trong phòng của vương phi, mỗi năm, ngươi âm thầm ăn xén ăn bớt bạc của các món ăn là một trăm ba mươi mốt lượng, son phấn ba trăm bốn mươi hai lương, khấu trừ xiêm y bốn mùa của các nha hoàn bà tử, cùng với vải vóc kim chỉ một trăm hai mươi lượng, khấu trừ tiêu hàng tháng của nha hoàn cấp thấp là tám mươi chín lượng. Ma ma, ngài thật là phát tài lớn a, một tháng thu vào so với một cái mệnh quan Tứ Phẩm triều đình ăn lương một năm còn cao hơn . Một năm chính là chín trăm tám mươi hai lượng, lúc ngươi cầm cái ngân lượng này không biết là tay có phát run không?”

Lời vừa nói ra, trong phòng liền lập tức nổ ra ồn ào, trong đám người liền có người mắng lên: “Quá ác độc rồi, trách không được nàng một cái quản sự mụ mụ, mà nhi tử nàng ở bên ngoài sống tiêu dao chơi gái đánh bạc so với công tử nhà bình thường sống còn muốn phú quý hơn.”

“Còn không phải sao, bạc này chính là có mồ hôi và máu của chúng ta, nhị thiếu phu nhân không nói, chúng ta nào có biết đâu a.”

“Đúng vậy, trách không được nàng ta muốn mưu sát nhị thiếu phu nhân , đích thị là sợ nhị thiếu phu nhân định ra cái quy định kia cắt đường tài lộ của nàng, hừ, vẫn là nhị thiếu phu nhân khôn khéo a, bằng không, chúng ta còn không biết sẽ bị nàng hút máu thêm bao nhiêu năm nữa.”

Vương ma ma nghe được thì trên mặt một trận hồng một trận xanh, nàng nguyên lai tưởng rằng, lúc trước này việc nuốt riêng này toàn bộ do Lưu bà tử một cái người gánh chịu, Lưu bà tử cũng bị nhị thiếu phu nhân xử trí qua rồi, nên mình cũng sẽ không có việc gì, cho nên, vừa về đến, chẳng những không chịu học một bài học, ngược lại càng thêm càn rỡ , không nghĩ tới, nhị thiếu phu nhân cũng là người âm trầm cực kỳ, âm thầm đem tất cả sổ sách trong nội viện của vương phi tra xét lại một lần, hơn nữa còn nhớ kỹ tội chứng của nàng. Cái này, hiện tại ngay cả lòng muốn chết nàng đều có, trong nội tâm vẫn mong ngóng xem có ai có thể đưa tin cho Lưu di nương mới tốt, hôm nay thừa dịp vương phi không có ở nhà, cũng chỉ có Lưu di nương có thể tìm cách cứu nàng.

“Vương ma ma, bản thiếu phu nhân có oan uổng ngươi nửa câu không?” Cẩm nương nhàn nhạt nhìn Vương ma ma rồi nói.

Vương ma ma lại cũng không dám cãi lại, phịch một cái quỳ xuống, lại mím môi, cố gắng không lên tiếng.

Cẩm nương cũng biết nàng ta đang đợi người, mà chính nàng cũng muốn cho người nọ xuất hiện, nghĩ đến chuyện ngày đó Vương ma ma nghe lén được tin tức tất nhiên là muốn nói cho người nọ nghe.

Quả nhiên, không bao lâu, thế tử phi giúp đỡ Lưu di nương đến đây.

Cẩm phụ liền giật mình, nhưng vẫn đứng lên, đi nghênh đó Lưu di nương, “Di nương thân thể không tốt, sao lại tới đây?” Cẩm nương hơi hành bán lễ, liền lui về chủ vị ngồi, cũng không có ý đem Lưu di nương cùng Thượng Quan Mai lui qua ngồi chủ vị.

Thượng Quan Mai nhìn thấy thì càng tức, nhưng cũng không cách nào tử, vương phi không có ở đây, chủ trì việc bếp núc hiện tại là Cẩm Nương, nên nàng ấy có tư cách ngồi vị trí đầu não.

Lưu di nương cũng tức giận, bất quá hôm nay nàng đến đây cũng không phải là để tranh giành chút việc này, nên liền đối với lần lượt Thượng Quan mai đưa cho cái ánh mắt an tâm một chút đừng nói, đến ở phía dưới tay Cẩm Nương ngồi.

“Vợ của tiểu đình, ngươi thật đúng là có bản lãnh a, tỷ tỷ vừa không có ở trong phủ, ngươi đã huyên náo đến gà bay chó chạy, toàn bộ phủ không được an bình.” Lưu di nương sau khi ngồi ở trên mặt ghế xong, vẫn không dựa được vào thành ghế, vì phía sau lưng của nàng bị vương phi đả thương, đã dưỡng rất nhiều ngày mà vẫn chưa tốt được.

“A, di nương ở đâu mà chứng kiến được Cẩm Nương náo loạn, ngược lại ta muốn hỏi di nương, có người quỳ ở trên đất này, nói là ở trong viện của ngài, nàng hôm nay đúng là muốn mưu sát Cẩm Nương , ngài tới vừa vặn, không biết người này có phải là nghe lời phân phó của ngài không?” Cẩm nương không nhanh không chậm chỉ vào người mới vừa rồi bị đánh cho mười gậy nói.

Lưu di nương nhìn thấy sắc mặt liền khẽ biến đổi, hung hăng trừng mắt nhìn người trên mặt đất kia nói: “Người là của ta, ta bất quá chỉ sai nàng đến xem đã xảy ra chuyện gì mà thôi, không nghĩ tới nàng cũng dám lớn mật làm loạn như thế, vợ tiểu đình, ngươi có đem nàng đánh chết thì ta cũng tuyệt đối không nửa câu oán hận.”

Cẩm nương nghe xong lời này ngược lại lặng im, không nghĩ tới Lưu di nương làm việc quả quyết như thế, không chút do dự mà vứt bỏ con tốt vô dùng, một chút đường sống cũng không giữ lại.

Lại nhìn người trên mặt đất, tuy ngẩng đầu nhìn lên Lưu di nương có kinh ngạc, có phẫn hận, nhưng nửa câu nói cũng không có thốt ra, sợ là sớm đã bị Lưu di nương nắm được nhược điểm, cho dù chết, cũng sẽ không phản bội Lưu di nương .

Quả nhiên khi thấy mình đưa ánh mắt thăm dò, thì người nọ thấp đầu, ánh mắt trốn tránh , cũng không có nhìn Cẩm Nương.

Cẩm nương bất đắc dĩ, chỉ phải đối với Ngọc Bích nói: “Vậy thì dựa vào di nương nói đi a, người tới, đem nàng kéo ra… Bán đi.”

Cẩm nương cố ý đem thanh âm kéo dài, đến khi tim người nọ sắp nhảy đến cổ họng , lại nghe nói chỉ là bán, thì liền thở dài một hơi, không khỏi cảm kích nhìn Cẩm Nương một cái, nhị thiếu phu nhân rốt cuộc cũng không độc ác bằng Lưu di nương độc a, tuy là bị bán, nhưng vẫn giữ được cái mạng.

Cẩm nương lại chỉ vào một người khác hỏi Thượng Quan mai, Thượng Quan mai chết cũng không nhận, nói mình căn bản không có phái người đến, Cẩm Nương nhìn nàng tranh cãi đến đỏ cả mặt, đột nhiên trong đầu liền nhớ lại Nhị thái thái ngày đó nói, loại trà hương đầu tiên là đưa một hộp cho Thượng Quan mai, một hộp thì… cho mình, mà Thượng Quan mai lại là một mực không có chửa…

Không phải chỉ là một hạ nhân sao? Tạo một ân tình cho nàng vậy, một cái kế sách tại trong đầu Cẩm Nương hình thành, liền đối với Thượng Quan mai nói: “Đại tẩu, ngươi đã nói người này không phải ngươi sai tới, vậy có thể là chính cô ta có ý xấu, vừa muốn hại ta, lại muốn hại ngươi, để cho ta và ngươi bất hòa với nhau, vậy bọn họ có thể ở giữa mà đắc lợi.”

Thượng Quan mai nghe Cẩm Nương từng chút nói ra, mục quang chớp lên, ánh mắt nhìn về phía người trên mặt đất cũng trở nên phức tạp hơn.

“Đệ muội nói đúng, vậy thì dựa vào đệ muội nói, bán nàng đi.”

Xử lý hai người kia xong, Cẩm Nương lại đem tội danh của mỗi một người nhà Vương ma ma từng cái đưa ra, tổng cộng có hai mươi mốt người đều bị liên quan đến, Cẩm Nương đang muốn xử trí, thì Lưu di nương lại nói: “Vợ của Tiểu đình, người này, ngươi không thể động được.”

Cẩm nương nghe xong thì cười lạnh nói: “A, không biết Cẩm Nương vì sao không động đến nàng được.”

“Nàng chính là vú nuôi của tỷ tỷ, ngươi mà động đến nàng, tỷ tỷ tất nhiên sẽ thương tâm, ngươi làm một người con dâu, cố gắng quan tâm phân ưu cho mẹ chồng là chuyện tốt, nhưng tuyệt đối không có thể qua loa làm việc như thế, nếu làm như ngươi vậy, trên dưới quý phủ không người nào mà sạch sẽ hoàn toàn, chẳng lẽ, ngươi cũng muốn xử trí toàn bộ sao? Hơn nữa, nước quá trong chắc không có cá, có một số việc, vẫn là một mắt nhắm một mắt mở mới tốt, bằng không, chỉ mang tức giận vào thân thì sẽ không tốt.”

Lại là uy hiếp a, Cẩm Nương nghe xong liền nhàn nhã địa bưng trà, đặt ở bên môi nhẹ nhấp một ngụm nói: “Di nương, nếu như Cẩm Nương muốn xử trí các nàng thì sao?”

Lưu di nương không nghĩ tới Cẩm Nương tuổi còn nhỏ mà thủ đoạn lợi hại như thế, hiện tại thấy nàng mạnh mẽ đối chọi gay gắt với mình, thì không khỏi giận dữ, vỗ bàn một cái đứng lên nói: “Chớ có cho là vương phi sủng ái ngươi, ngươi muốn làm gì thì làm, ở trong phủ này, cũng chưa đến lược ngươi nói, tỷ tỷ không ở đây, vẫn còn có ta, cho dù ta hôm nay bị Vương Gia cấm túc, cũng còn có thế tử phi, ngươi chỉ là vợ của một thứ tử, dựa vào cái gì mà ở trong phủ tác uy tác phúc, thật đúng là lật trời mà.”

Lãnh Hoa Đình vừa nghe lời này đã nhíu mày, lại muốn cầm gì đó ném qua, Cẩm Nương liền nhanh chóng vượt lên trước bắt được tay của hắn, tỉnh táo nói: “Tướng công, đừng nóng giận, Cẩm Nương không sợ.”

Lãnh Hoa Đình lúc này mới buông lỏng tay, hung hăng liếc nhìn Lưu di nương.

Lưu di nương vừa rồi cũng bị hù đến , nhưng nàng cũng có chuẩn bị mà đến đây, nếu như Lãnh Hoa Đình lại đập bể đầu nàng lần nữa, nàng liền sẽ náo loạn đến chỗ Thái Tử Phi.

“Di nương, chính ngươi cũng nói , ngươi hiện tại đang bị phụ vương cấm túc , xin hỏi một người bị cấm túc, như thế nào có thể ra khỏi sân nhỏ của mình thế? Hoặc là nói, ngài muốn khi phụ vương trở về cấm túc người thêm mấy tháng nữa sao?” Cẩm nương mang giọng mỉa mai cười đối với Lưu di nương nói.

Không được sủng thì nên ngoan ngoãn một chút, không thì đừng trách ta, thật đúng là cho rằng mình dễ khi dễ à.

Lưu di nương bị lời này của Cẩm Nương tức thiếu chút nữa ngất xỉu đi, ngay cả vương phi cũng sẽ không nói với nàng nặng lời như thế, cái Tôn Cẩm Nương này, không trừng trị một trận thì thật đúng là không biết trời cao đất rộng , từ nay về sau, uy tín của nàng, cùng thế tử phi làm sao có thể đứng được ở trong phủ đây?

“Hừ, không cần phải cầm lông gà mà nghĩ là lệnh tiễn, Tôn Cẩm Nương, ngươi bất quá cũng chỉ là người quản lý mấy ngày mà thôi, có quyền lực gì mà đem người trọng yếu như Vương ma ma ra xử trí, hôm nay ngươi cứ thử xem, nếu như ngươi dám xử trí, ta liền đem lão phu nhân, nhị thái thái, tam thái thái, tứ thái thái cùng gọi tới phân xử, nhìn xem là ngươi lớn quyền, hay là đạo lý lớn.” Lưu di nương tức giận đến lớn tiếng đối với Cẩm Nương quát, rồi quay đầu, hướng Thượng Quan mai nói: “Ngươi cũng vậy, đường đường là một thế tử phi, quý vi quận chúa, lại bị một cái nữ nhân thứ xuất đè một đầu, ngươi… Ngươi không sợ tương lai ở trong phủ không có chỗi cho ngươi sống yên ổn sao?”

Thượng Quan mai cũng rất giận, nghe xong lời Lưu di nương cũng hiểu được, trong nội tâm có thêm dũng khí, đối với Cẩm Nương nói: “Đệ muội, di nương nói cũng có đạo lý, nếu là hạ nhân cấp thấp như vừa rồi, ngươi muốn xử trí liền xử trí là được, nhưng mà, Vương ma ma ngươi quả thực là không động được, nàng chính là lão nhân phục thị mẫu phi mấy chục năm, ngươi làm như thế, sẽ làm lạnh lòng của rất nhiều nô tài.”

Bạn đang đọc Thứ Nữ của Bất Du Vịnh Tiểu Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.