Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 63

Phiên bản Dịch · 2069 chữ

Tế tự đã lớn tuổi, từ lúc trẻ học tập với tế tự tiền nhiệm đến bây giờ chẩn đoán hơn chục giống cái mang thai nhưng chưa từng thấy loại phản ứng dở khóc dở cười của bạn đời thế này. Tế tự bất đắc dĩ bảo bạn đời mình đưa người đến giường, nói với Vân đang lo lắng ra mặt: “Đừng lo, hắn chỉ quá vui mừng thôi, lát nữa là tỉnh, còn con đó, bây giờ mang thai rồi, phải cẩn thận nghỉ ngơi. Hai tháng đầu mang thai là quan trọng nhất, lát nữa ta sẽ nói với Tư Văn, hai tháng này để con ở nhà nghỉ ngơi, con và Cát có thể làm bạn. Việc kia trong hai tháng này cũng không được làm, nếu không nhịn được thì bảo Tư Văn giúp con nhưng trăm ngàn lần không được để hắn đi vào, biết chưa?”

Lo lắng trên mặt Vân đã bị xấu hổ thay thế, loại chuyện này có thể tự khoe nhưng cậu chưa bao giờ làm thế, giờ bị tế tự nói trắng ra, cậu xấu hổ đến cúi đầu thấp bằng ván giường.

May mà tế tự cũng không định làm khó cậu, giờ bụng ông lớn, nãy giờ đã mệt mỏi, để bạn đời đỡ về phòng. Vân sờ bụng, nhìn Tư Văn đang nằm một bên, trên mặt nở nụ cười ôn nhu. Nơi này có con của cậu và Tư Văn, cậu sẽ bình an sinh ra nó, chăm sóc nuôi lớn. A phụ, a ba đang phụng dưỡng bên thú thần, hai người nhìn thấy không, con sống rất tốt.

Tư Văn rất nhanh đã tỉnh, đầu óc hơi mê mang một lúc, nghĩ đến mang thai, lập tức mở to hai mắt bò dậy, quay đầu nhìn thấy Vân mới hơi nhẹ nhàng thở phào. Đứa con này tuy anh chưa hoàn toàn chuẩn bị để chấp nhận nhưng nó là quà tặng mà ông trời ban cho hai chồng chồng anh, cũng là kết tinh tình yêu của họ, dù thế nào anh cũng hoan nghênh nó.

Thật cẩn thận đỡ người dậy, lần này không biến thành hổ mà chậm rãi đỡ Vân về. Anh nhớ rõ trước kia có một nữ đồng nghiệp phòng kinh doanh mang thai đã từng oán giận mang thai rất phiền toái, không thể làm hoạt động mạnh, ăn uống kiêng khem, người sẽ béo, lúc sinh con cũng không hoàn toàn đảm bảo an toàn, sinh xong lại khó giảm béo, nuôi con càng khó, lại còn sau này con lớn lên phải cưới vợ mua nhà. Tuy oán giận nhưng trong giọng đồng nghiệp kia vẫn có thể nghe ra niềm vui sướng và khát khao được làm mẹ.

Lúc ấy anh cũng chỉ là tiện tai nghe, cảm khái một chút ảnh hưởng của việc mang thai với phụ nữ xong cũng quên sạch. Nhưng giờ Vân mang thai, anh liền nghĩ đến những lời này, bỗng nhiên sởn tóc gáy, lập tức quyết định coi Vân là hàng thủy tinh cực kỳ dễ vỡ, đỡ Vân đi đường, miệng còn không ngừng lải nhải nhắc cẩn thận linh tinh.

Vân tuy cảm thấy hơi quá, nhưng nghĩ đến phản ứng khác người bình thường của anh, quyết định cứ nghe lời đã. Hai người dùng tốc độ của rùa để về nhà, vì quá chậm nên nhiều người cơm nước xong đi tiêu thực hay ra ngoài có chuyện đều nhìn thấy hai chồng chồng. Tư Văn là thần thú, lại làm nhiều chuyện vì bộ lạc, người cũng trượng nghĩa khôn khéo nên nhân duyên trong bộ lạc rất tốt, thấy hai người như vậy, mọi người đều nghĩ Vân sinh bệnh, không ngờ vừa hỏi mới biết được là Vân mang thai.

Nhất thời, ánh mắt đồng tình nhìn Vân của những người này biến thành hâm mộ ghen tị hận. Ở thú thế, tỷ lệ sinh sản thấp như vậy, hai người họ mới kết thành bạn đời không bao lâu thế mà đã mang thai, đúng là kéo cừu hận. Đối với việc này, Tư Văn thản nhiên đáp lại, đồng thời không khỏi có chút lâng lâng. Phải biết việc Vân mang thai liên quan cực kỳ mật thiết đến anh, nhanh như vậy đã có bầu không phải chứng minh phương diện kia của anh rất tốt sao. Bất cứ người đàn ông nào được ca ngợi vì chuyện này đều là việc đáng khoe khoang.

Còn việc Cát có bầu trước Vân, Tư Văn tỏ vẻ, loại đàn ông có hai cái ấy ấy, bản thân đã có bàn tay vàng, không phải là phàm nhân như anh có thể so sánh được.

Chậm rì rì về đến nhà, Tư Văn lập tức an trí Vân xong liền bắt đầu nấu cơm. Đồ nấu vừa nãy đã nguội lạnh, hơn nữa thịt nướng sẽ làm buồn nôn, Tư Văn quyết đoán ném vào bếp, đợi lúc nữa Vân nghỉ ngơi rồi ăn. Đàn ông mang thai anh chưa từng biết, bây giờ vui sướng lắng xuống, còn lại là thấp thỏm. Việc nghịch thiên như vậy, nguy hiểm rất lớn, anh nhất định phải chăm sóc tốt cho người yêu ngoan ngoãn nhà mình, để cậu bình an sinh con của hai người.

Vừa hâm lại cơm, chọn mấy món xác định không có hại cho Vân đặt lên bàn trên kháng, ăn mấy miếng thì cửa đã truyền đến thanh âm vang dội của Sitter: “Vân, cậu ở nhà không? Tớ và Og đến nè.” Vừa dứt lời, mành da thú đã bị người xốc lên, một cái đầu tròn tròn màu nâu chui vào, cười cười với Tư Văn, nhanh nhẹn chạy vào, đi sau là Og mặt liệt thê khống.

Tư Văn không nói gì, gật đầu với Og, tiếp tục vừa ăn vừa hầu hạ thủy tinh quý giá trong lòng anh. Hai người kia cũng không để ý, ngựa quen đường cũ ngồi xuống kháng, một ngóng trông nhìn chăm chú vào Vân, một mặt không thay đổi nhìn chăm chú mặt đất.

Đợi Vân ăn xong, Sitter lập tức lao đến, nhìn chằm chằm vào bụng Vân nói: “Cậu cũng mang thai hả? Thú con ở chỗ này sao? Nó có nghe được tớ nói không nhỉ? Ài, cậu và Cát đều mang thai, chỉ có tớ chưa có, lúc nào tớ mới có thể sinh một thú con lông xù để chơi đây! Bla bla…” Nói như súng bắn để phản ánh tâm tình của mình, hai tay còn rục rịch sờ lên bụng Vân.

Tư Văn không nói gì lắc đầu, thu dọn đồ đạc vén mành ra ngoài, Og tất nhiên là đi theo, nói với Tư Văn: “Tôi đến chỗ tộc trưởng.”

Tuy mới quen biết hơn một năm nhưng Tư Văn đã hiểu tính cách của vị mặt liệt này, yên lặng thay anh nói tiếp: “Sitter để chỗ cậu, tối tôi tới đón.” Xong liền gật đầu, bận rộn làm việc. Trong phòng thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười của Sitter và Vân, khóe miệng Tư Văn không khỏi cong cong. Anh chưa từng nghĩ đến sẽ có ngày mình sẽ xuyên đến thế giới man hoang quái đản này, nhưng đến bây giờ, anh có người yêu, anh em, tương lai còn có thể có một đứa con mang dòng máu của mình, đây chính là hạnh phúc đời trước chưa từng được.

Thu dọn xong, Tư Văn bổ một đĩa hoa quả bưng vào phòng, cũng không cố kỵ Sitter, hôn lên môi Vân một cái, nói: “Em ở nhà tự lo cho bản thân, anh đến chỗ tế tự một chuyến, Sitter cũng sẽ giúp anh chăm sóc Vân phải không?”

Sitter chớp chớp mắt, gật đầu thấp giọng nói: “Đương nhiên, Vân bây giờ đang có bầu, em là bạn tốt nhất của cậu ấy, đương nhiên phải chăm sóc chứ, chờ lát nữa Cát cũng đến, em sẽ trông nom bọn họ, các anh cứ yên tâm ra ngoài đi.”

“Cát?” Tư Văn kinh ngạc hỏi, sau khi Cát mang thai, Bacon coi cậu như tròng mắt, sao có thể để cậu tới đây?

“Vâng, Cát muốn ăn quả lạc lạc, Bacon ra ngoài tìm cho cậu ấy, để Cát ở nhà một mình không yên tâm, em liền bảo ảnh mang Cát đến đây, ba chúng em làm bạn.” Sitter lưu loát nói lý do, chép miệng chậc lưỡi nói: “Em cũng muốn ăn quả lạc lạc, mai bảo Og đi hái vậy.”

Tư Văn nghĩ một lúc, bây giờ tế tự chắc là đang phơi nắng trong sân, lát nữa chỉ sợ ông ngủ mất, vậy nên cũng không chờ Bacon đến, dặn Vân một tiếng liền đi.

Giống như anh nghĩ, tế tự đang choàng một tấm da thú nằm trên ghế phơi nắng, bạn đời của ông ngồi bên cạnh. Tuy hai người không nói chuyện nhưng nhìn rất ấm áp. Ghế nằm là do bạn đời của tế tự làm, ý tưởng do Tư Văn cung cấp, vì bụng tế tự càng lúc càng lớn, ngồi trên ghế không thoải mái nhưng không làm sao được, Tư Văn liền nghĩ đến ghế nằm.

Ban đầu, anh nghĩ làm chỗ tựa lưng cho ghế là được, nhưng nghĩ nghĩ, đối với tế tự thì ghế nằm thoải mái hơn ghế tựa nhiều. Ông nội anh có một cái ghế nằm, mẹ anh còn làm cho ông một cái đệm bông lớn để tựa, đến mùa đông, anh liền thích chiếm lấy ghế của ông, bọc thảm tắm nắng, muốn bao nhiêu thoải mái thì có bấy nhiêu thoải mái. Ông nội cũng không so đo với anh, thường cười ha hả mặc anh chiếm. Trước kia anh bướng bỉnh, leo cao trèo thấp chơi đùa, ghế nằm thần kỳ lại thoải mái như vậy, anh tất nhiên là lật xem rất nhiều lần.

Tuy không biết cách làm cụ thể nhưng miêu tả đại khái về kết cấu linh kiện, anh nghĩ vẫn có thể làm. Nhưng anh làm chắc bạn đời tế tự sẽ không nhận mà sẽ tự làm một cái, đây là vấn đề tôn nghiêm của giống đực, hơn nữa anh cũng bận chuyện gieo trồng liền trực tiếp miêu tả cho bạn đời của tế tự. Quả nhiên, không bao lâu, chiếc ghế nằm đầu tiên của thú thế liền ra đời.

So với ghế nằm tinh xảo trên Trái Đất, cái ghế này rõ ràng không bằng, nhưng độ thoải mái thì hơn hẳn, tế tự rất thích. Giờ Vân đã mang thai, Tư Văn muốn hỏi lại cụ thể để làm cho Vân một cái, dù sao bụng lớn lên thì chắc chắn rất khó chịu.

Thấy Tư Văn đi vào, tế tự tuyệt không ngoài ý muốn, nhiệt tình vẫy tay nói: “Tới rồi, ngồi đi.”

Tư Văn thuận theo ngồi xuống: “Tế tự, tôi muốn hỏi mang thai phải để ý những chuyện gì, còn cả ghế nằm nữa, ý tưởng là tôi ra nhưng cụ thể làm thế nào thì phải hỏi thêm, tôi muốn làm cho Vân một cái.”

Tế tự đầy mặt tán đồng: “Phải thế, đợi bụng lớn lên thì dùng rất tốt. Nhưng Vân mang thai đúng lúc, đợi đến lúc sinh thì mùa đông cũng sắp qua, thú con đúng là có phúc.”

Tế tự cẩn thận nói những việc cần chú ý cho Tư Văn, lại dặn dò một lúc lâu mới ngừng lại. Tư Văn vốn đang có nghi vấn, nhưng thấy tế tự mệt mỏi liền thức thời rời đi, nghĩ Cát cũng là ông bầu, thương lượng với Bacon cũng được.

Lúc anh về đến nhà, trong phòng im ắng, Tư Văn đi vào nhìn, không khỏi nở nụ cười. Ba giống cái nằm song song trên giường, đang ngủ say. Tư Văn đắp lại da thú cho họ, sờ bụng Vân, đầy mặt ôn nhu.

Cục cưng, con phải bình anh trưởng thành trong bụng a ba nha.

**

Zổ: bạn Og mặt liệt chắc đang gào thét trong lòng lắm nhỉ =)))) tổ 3 ng thì 2 ng đã đc làm cha, còn ảnh chắc đang gắng cày cấy lắm đây =)))

Bạn đang đọc Thú Nhân Chi Tư Văn của Điệp Cẩm.
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.