Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bạch Hạc Lâu Phong Vân

1385 chữ

Người đăng: anpromalong6

Một gian khách điếm.

Một cái đàm ông, toàn thân từ trên xuống dưới trang phục đều là màu đen, trên tay cầm một thanh kiếm chậm rải bước vào.

Bốn phía, ngay lập tức, các giang hồ nhân sỉ ngồi trong nơi này liền im lặng, không nói một lời, nào.

Tên tiểu nhị chạy đến, mồ hôi cũng lấm tấm chảy ra, hắn chỉ là người thường làm sao chịu được cái không khí này chứ, hơn nữa trên người vị khách quan này lại tỏa ra luồng khí lạnh lẻo để hắn sống lưng lạnh buốt.

Tiểu nhị cố lấy dũng khí, hỏi : “ Khách quan.. khách quan.. ngài cần dùng gì?”

“ Một tô mì” lạnh lùng lời nói cất lên, sau đó đem chuôi kiếm đặt ở bên đùi mình.

Đây tuyệt đối là một thanh bảo kiếm, trên chuôi kiếm trang sức chính là mười ba khỏa, êm dịu ánh sáng lộng lẫy minh châu, mỗi một khỏa này có giá từ ba ngàn lượng bạc trở lên.

Tiểu nhị rất nhanh chạy đến bưng lấy một tô mì nóng hổi.

Đàn ông an lặng ăn lấy, không một chút biến sắc gì.

Bên hông dựng bảo kiếm, một thanh trên chuôi kiếm khảm mười ba viên minh châu bảo kiếm, đây tuyệt đối được cho là một thanh khoáng cổ tuyệt thế bảo kiếm.

Này cũng tương tự là một cái có dấu hiệu đặc biệt tính chất bảo kiếm.

Trên giang hồ trừ ra Yến Thập Tam bên ngoài không có bất kỳ người đeo như lúc ban đầu mang tính tiêu chí biểu trưng bảo kiếm, người này chính là Yến Thập Tam.

“Hắn xuất hiện rồi”

“ Đúng vậy, ta nhận ra thanh kiếm đó”

“Hắn là ai vậy?”

“Còn có ai, thiên hạ ngày nay còn có mấy cái Yến Thập Tam đâu?”

Yến Thập Tam, một cái lệnh giang hồ vì đó sợ hãi danh tự, so với Trung Nguyên Nhất Điểm Hồng càng thêm vang dội.

Đã từng giang hồ từng lấy "Kiếm khí ngang dọc ba vạn dặm, một chiêu kiếm hàn quang mười chín châu" để hình dung Yến Thập Tam.

Có thể thấy được Yến Thập Tam là cỡ nào chi đáng sợ, cỡ nào chi dũng mãnh.

Thời gian lại qua đi, Yến Thập Tam đem tô mì ăn no xong tính tiền, sau đó xoay người rời đi, mục tiêu của hắn chính là tòa lầu các trong thành này, Bạch Hạc lâu.

Theo hắn di chuyển, hàng trăm đôi mắt không ngừng chú mục theo dõi, có trên đường, có trên lầu các gần đó, có ở xa nhắm đến.

Một gian khách điếm, tại đó trong đồng dạng có bốn thân ảnh dỏi theo Yến Thập Tam rời đi.

Một nam nhân duy nhất, thanh niên trên giang hồ xông ra thanh danh không nhỏ.

Sở Lưu Hương là tên hắn, vì ngoại hình lịch lãm và tính cách phong lưu, Sở Lưu Hương cũng là nhân vật rất đào hoa.

Bên cạnh hắn là ba tuyệt đại giai nhân, chính là hồng nhan tri kỹ của hắn Tô Dung Dung, Lý Hồng Tụ, Tống Điềm Nhi.

Lý Hồng Tụ ưu thương, nói : “ thù của Trung Nguyên Nhất Điểm Hồng cùng Hồ đại ca hôm nay xem như báo”

Tống Điềm Nhi gật đầu, nói : “ Yến Thập Tam là mười năm trước đệ nhất sát thủ, Đoạt Mệnh Thập Tam Kiếm của y khó người địch lại, ngộ kiếm 10 năm đi ra làm sao không tiến bộ”

Tô Dung Dung bồi tiếp : “ cho dù y có thắng được Yến Thập Tam đi nữa, thì kẻ thù của y cũng không cho y rời khỏi nơi này”

Sở Lưu Hương trầm ngâm một lát, nói : “ y xuất đạo mới đây, nhưng chiến tích vô tiền khoán hậu, thủ đoạn lại tàn nhẫn, y đả đến nơi này tất hắn tự tin có thể rời khỏi, hơn nữa..”

Lý Hồng Tụ tiếp lời : “ là những kiếm khách khác sao?”

Sở Lưu Hương gật đầu : “ kiếm khách tìm kiếm khách, giống như Yến Thập Tam vậy, đạt đến tầng thứ bọn họ, càng khao khát có một đối thủ xứng tầm của mình”

Tống Điềm Nhi nhãn quan đảo một chút, nói : “ nếu thật sự bọn họ muốn nhúng tay vào, khó ai có thể giết được hắn”

“ Còn cả Kim Tiền bang đại tiểu thư Thượng Quan Tiểu Tiên có quan hệ mập mờ với y, đệ tử Kim Tiền bang được huy động đến Cửu Nghi thành, toàn bộ khu vực quanh Bạch Hạc lâu đều nằm dưới kiểm soát của họ” Lý Hồng Tụ lại nói.

Tô Dung Dung nói : “ Kim Tiền bang sẻ không vì Tu La công tử mà vì võ lâm là địch, nhưng ngấm ngầm cản đường cho y không phải là không thể”

Cũng bên trong gian khách điếm này, một tuyệt đại cô gái cau mày nhìn theo Yến Thập Tam bước đi trên đường phố, nói : “ Yến Thập Tam”

Nếu Thiên An có mặt ở nơi này, liền nhận ra cô gái này là ai, chính là Tiểu Tiên Nữ ghét ác như cừu, không lâu trước muốn trừ ma vệ đạo Trương Tinh.

“ Dâm tặc, ngươi đừng có chết, mạng của ngươi chỉ có ta mới giết” Trương Tinh đứng ở một gian lầu các lẩm bẩm.

Từ khi ăn thua thiệt bởi Thiên An, nàng một đường bám theo cái gì thủ đoạn đều bài ra cả, có điều nàng đánh không lại y, rồi lại chịu thua thiệt hơn.

Bây giờ theo lý mà nói nàng phải vui khi hắn lọt vào khốn cảnh, nhưng mà lòng nàng lại không muốn hắn chết.

Ít ra có chết thì do chính tay nàng hạ thủ, đây là bởi càng dây dưa chịu thiệt nhiều, đâm ra mập mờ quan hệ, tình cảm rối rắm khó nói.

Thời gian trôi đi, một tiếng tiêu âm từ xa vọng lại, truyền đến tai đám người quanh quẩn Bạch Hạc lâu.

Tiêu âm du dương khiến người mê mẩn khó dứt, nhưng chỉ có vài người ở nơi này tâm chí kiên định không hề bị tiêu âm ảnh hưởng.

Một tiếng hạc ré dài trên trời đêm, trong rất nhiều ánh mắt đám người ngước đầu nhìn lên, một thân ảnh tím vàng y phục, cởi hạc bay đến Bạch Hạc lâu, thân ảnh từ trời cao hạ xuống đỉnh mái.

Tuấn mỹ dung mạo, tóc dài rực rở tung bay trong đêm, giờ phút này không ít người ngẩn ngơ nhìn nam tử kia, y giống như Trích Tiên hạ phàm xuống nhân gian.

Tiếng tiêu không ngừng vang lên, có da diết sục sôi, lúc cao lúc thấp, làm cho lòng người bị cuốn hút trên đó.

Sinh ly tử biệc, khoái ý ân cừu, ba xích kiếm rong ruổi giang hồ, vẩy bầu máu nóng nhiệt huyết của tuổi trẻ, làm cho đám người ở đây nghe được mê say.

Nhất là những cô nương trong thành, cũng như những người tinh thông nhạc luật, đối với tiêu âm càng thêm say mê.

Tiêu âm quanh quẩn, tiên hạc bay múa trên bầu trời, dưới ánh trăng dịu nhẹ, làm cho không biết người như si như say.

Tiêu dứt, hạc đi.

“ Trời không sinh Đế Thiên An, vạn cổ như đêm dài”

Thiên An lại trang bức, thanh âm to rõ vang vọng trong đêm, thanh âm như sống động trời quan lan tỏa khắp mọi ngóc ngách đến trong thành.

“ Thật là ngông cuồng ma đầu”

“ Y tưởng mình là ai?”

“ Đúng là kiêu ngạo”

“ Ếch ngồi đáy giếng”

Một số chính đạo nhân sỉ tỉnh lại, lảo giang hồ nghe được không nhịn được mắng.

Yến Thập Tam ánh mắt nhìn nam tử trên nóc lâu, lập tức nhún chân, đằng thân mà lên, chỉ mượn một cái điểm lực đả đuổi đến nóc lâu phía trên, dừng chân trước thanh trường kiếm hoa lệ cắm trên nóc lâu hai tuần trước.

Bạn đang đọc Thứ Nguyên Chi Môn của anpromalong6
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.