Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mỹ Nhân Lâm Tiên Nhi

2418 chữ

Người đăng: anpromalong6

Đổ nát chùa miếu.

Một nữ tử áo xanh, chậm rải bước vào bên trong ngôi chùa miếu đổ nát, trên tay cầm theo một cái bình rượu trắng, uyển chuyển đi đến gần một nam tử đang khoanh chân tọa thiền bên trong cùng sân viện.

Nàng đi chân trần, bất cứ người nào nếu hai bàn chân không lớn thì gót cũng hơi dày nhưng nàng cũng là một ngoại lệ luôn. Mắt cá của nàng vừa nhỏ lại vừa trơn, mũi chân của nàng vừa đều vừa nhỏ.

Nếu nói trên đời này có rất nhiều đàn ông tình nguyện cho hai bàn chân ấy dẫm chết thì cũng không phải là quá đáng. Tiếp theo đó là hai bắp chân nho nhỏ thon thon đậm đuột.

Cả vóc thân lộ phơi đầy, gương mặt đẹp tuyệt trần như: chiếc mũi dọc dừa, đôi mắt bồ câu, hai má trái đào, vành môi mọng đỏ hoặc nhã như thu thủy, mi tựa xuân sơn.

Không thể không dùng những sao ngữ đó. Vì dùng nó để nói đến gương mặt của nữ tữ áo xanh thì chẳng khác nào đem lọ bôi lên một tờ giấy trắng.

Bằng một giọng nói hết sức dịu dàng, nữ tử áo xanh khẽ hỏi: “ tiểu nữ có một vò Nữ Nhi Hồng lâu năm, công tử có dám uống không?”

Nói xong, nàng y như một con rắn uốn mình, người đẹp áo xanh lao thẳng vào lòng nam tử mặc hắc y kia, tay nhỏ nâng lấy chén rượu ngọc đem lên, ánh mắt lóe ra quang mang nhìn tuấn lãng dung mạo kia.

“ Ực” Thiên An không một chút sợ hãi, đem chung rượu một hơi uống cạn lấy.

Mỹ nhân áo xanh nói : “ công tử không sợ bên trong có độc ư?”

“ Ly không đối nguyệt, phụ lòng mỹ nhân, là hai điều ta khó mà làm được” Thiên An chậm rải đáp.

“ Khanh khách” mỹ nhân áo xanh cười lên một tràng, rồi nói : “ chẳng trách có bao nhiêu cô gái đều bị công tử mê hoặc cả”

Nữ tử áo xanh này, chính là võ lâm đệ nhất mỹ nhân, Lâm Tiên Nhi.

Gần nhất trong chốn võ lâm, huyên náo Mai Hoa Đạo, liền cùng Lâm Tiên Nhi có quan hệ.

Ba mươi năm trước hoành hành thiên hạ "Mai Hoa Đạo" tái xuất giang hồ, huyên náo trên giang hồ gió tanh mưa máu, liền xem như thiên hạ đệ nhất đại bang Kim Tiền bang, cũng bị Mai Hoa Đạo lấn át danh tiếng.

Người này hành tung mờ mịt, thân hình khó lường, đã từng Điểm Thương sơn chưởng môn, cũng chết ở trong tay hắn.

Phàm là bị Mai Hoa Đạo giết chết người, ngực có năm cái hoa mai sắp xếp vết máu, Mai Hoa Đạo vì vậy mà gọi tên.

Người này cướp tiền cướp sắc, tái xuất giang hồ liền lại làm bảy tám chục kiện lớn án, liền phái Hoa Sơn chưởng môn khuê nữ đều bị cưỡng hiếp.

Trong giang hồ, có chút tài sản hạng người, người người cảm thấy bất an. Có chút tư sắc nữ tử, càng là ăn ngủ không yên.

Bây giờ, đã có hơn chín mươi người nhà âm thầm ước định, vô luận ai giết Mai Hoa Đạo, liền có thể được bọn hắn một nửa tài sản.

Mà giang hồ đệ nhất mỹ nhân, Lâm Tiên Nhi, đã từng tuyên bố, vô luận tăng tục già trẻ, một khi giải quyết được y liền gả cho với hắn, làm cho rất nhiều nhân sỉ trên giang hồ sôi trào.

Lâm Tiên Nhi ngón tay vươn ra đem y phục trên người nam tử này cởi xuống, để lộ ra thân hình cường trán, từng bó cơ săn chắc, nhưng bàn tay bị y giữ lại, kiều mị cất lời : “ công tử chẳng phải nói, không nở phụ lòng mỹ nhân sao, Tiên Nhi lẻ nào không phải là mỹ nhân chứ”

“ Mỹ nhân, đúng là mỹ nhân, nhưng mà đối với mỹ nhân muốn giết ta, nàng nói ta còn phải thương hoa tiếc ngọc ư?” Thiên An nhàn nhạt nói, đem thân hình nàng đẩy ra ngoài, nhàn nhạt nói : “ đi đi”

Lâm Tiên Nhi ánh mắt lóe lên quang mang, thân ảnh ngồi bệch xuống mặt đất bên dưới, nói : “ công tử quả nhiên là bách độc bất xâm, chả trách bao nhiêu kẻ dùng độc đều không phải là đối thủ của công tử cả.”

Thiên An không xem gì, đem vò rượu trên tay uống, nói : “ nàng không phải là đối thủ của ta, đi đi, muốn giết ta, nàng còn chưa đủ sức”

Lâm Tiên Nhi cười cười, nói : “ bình rượu độc của Tiên Nhi ngoài Nhuyễn Cốt Tán, kẻ uống vào ngoài nội lực bị mất đi ra, công tử có thể không sao cả, nhưng còn một loại độc khác nữa”

“ Ồ” Thiên An hứng thú thốt lên, rồi chợt biến sắc, bởi hắn cảm nhận được trong người mình cơ thể khác thường.

Lâm Tiên Nhi nhìn bên dưới đủng quần của y nhô cao lên, cười nói : “ nó vốn không phải là độc, chỉ là xuân dược mà thôi”

“ Đúng là tự tìm đường chết” Thiên An nói.

Hắn có mặt ở nơi này chính là sao khi đem Thượng Quan Tiểu Tiên ngủ xuống, một hồi song tu liền rời đi, không có đồng ý theo nàng gia nhập vào Kim Tiền bang.

Thượng Quan Tiểu Tiên làm gì dể dàng chịu thua thiệt như vậy chứ, căn nhà kia nàng đả sớm bố trí người, cũng đả sớm tính toán hắn lẫn tính toán mình.

Khi Thiên An đánh ra khỏi vòng vây chạy đi, nàng tận dụng cơ hội đối phương suy yếu muốn đem hắn dời về Kim Tiên bang, bằng mọi giá phải đem cao thủ cường đại như vậy kéo vào thế lực của mình.

Trước là dùng mỹ nhân lôi kéo, nếu hắn không đồng ý thì buộc hắn đến, nàng đả sớm bố trí người quanh căn nhà tuyệt không cho hắn rời đi, chỉ cần đem hắn đến Kim Tiền bang, có phu thuê chi dạ còn không sợ không ràng được hắn ư!

Có điều nàng tính toán cho lắm, đụng phải Thiên An liền xong, bởi nàng không hề hay biết là hắn đối với độc dược không sợ hãi, loại độc mà nàng hạ lên người muốn suy yếu hắn, chẳng có tác dụng.

Ngược lại hắn ăn xong còn quất ngựa rời đi.

Cả một vóc thể ngọc ngà lồ lộ phơi bày, thân hình của Lâm Tiên Nhi bống run lên lẩy bẩy nhưng không phải là cái run thống khổ mà là sự run rẩy của đê mê, nét mặt nàng rực lên thèm khát.

Lâm Tiên Nhi uốn tròn người lại rên rỉ: “ Đánh... đánh nữa đi... đánh chết tôi đi”

Thanh âm không phải bộc lộ sự đau đớn mà lại là một khoái cảm tột cùng, bờ mông nàng không ngừng bị đôi tay kia vỗ xuống, từng cái dấu tay đỏ hồng in đậm lên đỏ, cô bé bên dưới bị cây côn thịt thô dày nong ra di chuyển vào trong.

Đau xót truyền lên đại não, cực kỳ thô bạo trùng kích, mỗi một lần di chuyển Lâm Tiên Nhi đều cương cứng cơ thể theo mỗi cái dập, miệng không ngừng rên rĩ, thanh âm kiều mị câu người phát ra.

Cả gian đổ nát chùa miếu vang lên từng tiếng hoan ái trong đêm, Lâm Tiên Nhi rất nhanh biết mình chơi với lửa là như thế nào, cây côn thịt quá cở kia, mỗi lần dập vào như cuồng phong bảo vũ, làm cho nàng đầu óc tê dại mụ mị đi.

Hơn nữa đối phương đem nàng vò nát, đủ loại tư thế với tần suất cao côn thịt chinh phạt, đem cho Lâm Tiên Nhi tột độ khoái cảm, khiến nàng không ngừng liên tục bắn phá.

Hơn nữa cuộc mây mưa hoan ái này không có dừng lại, mặc cho Lâm Tiên Nhi vang xin thế nào, Thiên An không có dừng lại mà đem nàng cuồng hoan xuống, suốt một đêm liền không ngừng nghĩ.

Lâm Tiên Nhi cũng không nhớ nổi rốt cục cơ thể mình đả đạt đến cao trào bao nhiêu, cô bé bên dưới đả nới rộng như thế nào, nàng không nhớ được, đả quá mệt mỏi, cuối cùng bất lực van xin không được, hôn mê, mặc cho tên kia chinh phạt.

Lần này nàng dẫn lửa tự thiêu thân, nào ngờ cái tên kia lại điên cuồng như vậy.

Khi Lâm Tiên Nhi mở mắt thức giấc thấy ánh nắng chiếu lên mái tóc, cả thân hình ê ẩm không một chút sức lực nào, thân hình không một mảnh vải, miệng lại khó nhọc ngâm nga một tiếng rên rĩ, khó nhọc ngồi dậy.

Ánh mắt chuyển xuống bên dưới cô bé của mình đả sưng tấy, hơn nữa vẫn còn chưa khép lại được, không chỉ thế, còn cái lổ thứ hai kia cũng không khác gì, đau buốt xúc cảm truyền lại trong nàng đại não.

Lâm Tiên Nhi ánh mắt đảo qua, liền thấy gần đó nam tử tuấn lãng dung mạo, khoanh chân tọa thiền, xung quanh lam khí không ngừng dung nhập vào cơ thể hắn, giống như tiên nhân đắc đạo một dạng.

Lâm Tiên Nhi khóe môi nhích lên độ cong nhỏ, thân hình chậm rải bò dậy đi đến người nam nhân này, nói : “ Tiên Nhi còn tưởng mình bị công tử hấp chết rồi, cái thứ quái ác kia của chàng, sao mà lại lớn như vậy chứ”

Nói xong, cả thân hình không một mảnh vải bò đến gần, rồi nằm lên cái đùi ấy, ánh mắt tràn đầy say mê ngắm nhìn tuấn lãng dung mạo.

“ Nàng chính là Lâm Tiên Nhi” Thiên An hỏi.

Lâm Tiên Nhi nhận ra trong giọng nói đối phương hàn băng lạnh giá : “ vâng”

Thiên An bàn tay nhanh như thiểm điện bắt lấy cổ nàng, tay như kiềm thiết giữ lấy

“ Khặc khặc…Lang quân.. thật là lòng dạ độc ác a, vậy mà thật cam lòng giết nô gia.” Lâm Tiên Nhi khó nhọc lên tiếng, hơi thở tử vong kề bên để cho nàng sợ hãi.

Thiên An trừ trước giờ háo sắc có tiếng, nhưng hắn ăn mặn nhưng không phải ăn tạp, cái gì cũng nhét vào người cả.

Lâm Tiên Nhi con người này hắn biết, trước kia xuyên qua đối với mấy bộ võ hiệp hắn cũng xem qua không ít, nữ nhân này võ công không nhiều nhưng cực kỳ lợi hại, lợi hại ở chổ chính là cái thân thể của nàng.

Vô số nam nhân đều quỳ dưới váy nàng, cam nguyện bán mạng cho nàng, theo hắn nói chính là trà xanh kỹ nữ.

Hắn bây giờ chính là buồn bực vô cùng, không ngờ có ngày mình lại rơi xuống cảnh tượng này, song cuối cùng hắn cũng không có giết Lâm Tiên Nhi, đem bàn tay thả ra thở dài.

“ Tiên nhi biết, lang quân là không nở giết nô gia mà” Lâm Tiên Nhi tham lam hít thở lấy, hoàn toàn không để ý gì cả, cả ngươi như keo dính lấy.

“ Trước giờ ta không có thói quen giết nữ nhân, coi như ta xui xẻo đụng phải nàng, chỉ một lần này” Thiên An chậm rải nói : “ tốt nhất thu hồi tâm tư của nàng, còn tính toán lên ta nữa, đừng trách ta ác độc”

Lâm Tiên Nhi ánh mắt lóe lên quang mang khác thường, nói : “ công tử có phải là đối với Tiên Nhi đem qua việc làm xem thường chăng?”

“ Mai Hoa Đạo là cô đi?” Thiên An bình tĩnh nói.

Lâm Tiên Nhi đôi mắt thoáng qua lay động, rồi nói : “công tử ngài thật biết nói đùa à, Tiên Nhi là nữ lưu, làm sao lại là Mai Hoa Đạo cưỡng hiếp nữ tử đây, muốn cưỡng hiếp cũng phải có hung khí à”

Thiên An nhàn nhạt nói : “ chỉ cần tìm một tên đàn ông làm bù nhìn, khi xong việc là thủ tieu, việc này đối với một người như cô mà nói quá quen thuộc”

Lâm Tiên Nhi lại nói : “ cho là như công tử nói, nhưng Mai Hoa Đạo xuất hiện trên giang hồ đã ba mươi năm hơn, giờ đây ít nhất y cũng trên năm mươi tuổi, còn Tiên Nhi làm gì đến cái tuổi đó chứ”

“Mai Hoa Đạo của ba mươi năm về trước rất có thể không phải Mai Hoa Đạo ngày nay, có thể họ là thầy trò mà cũng có thể họ là cha con, có khi là mẫu nữ” Thiên An chậm chậm nói.

Lời dứt đem Lâm Tiên Nhi đẩy ra, chậm rải đứng dậy, nói : “ ta cũng chẳng cần chứng cứ, chỉ cần ta nhận định cô là Mai Hoa Đạo là được, khuyên cô một câu, không phải kẻ nào cũng ngu ngốc như cô nghĩ”

Lâm Tiên Nhi ánh mắt lay động, nhìn về tuấn lãng nam tử đứng dậy, nói : “ nếu Tiên Nhi là Mai Hoa Đạo, công tử có khinh thường Tiên Nhi không?”

“Sống như thế nào là do cô chọn.. cô” Thiên An lời còn chưa nói hết, đả thấy Lâm Tiên Nhi đem tay luồn vào quần hắn đem côn thịt của hắn lấy ra, đôi môi lại hướng về đó hôn xuống.

Lâm Tiên Nhi nói : “ dù sao công tử cũng đoán ra, trước khi chết Tiên Nhi cũng muốn phiên vân phúc vũ một hồi, đường xuống Hoàng Tuyền cũng dể chịu”

Ánh mắt nàng như bộc lộ tất cả những gì u oán, những gì yêu thương và tất cả những gì yêu và hận, đôi mắt ấy quả là hết sức não lòng người mà trên thế gian này không có một cái gì sánh nổi.

Bạn đang đọc Thứ Nguyên Chi Môn của anpromalong6
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.