Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 1.1

Phiên bản Dịch · 2524 chữ

Diệp Hoa,

Tất cả đều là sai lầm của anh.

Đúng thế, anh sai rồi, sai vì nhận ra anh yêu em quá trễ.

8 giờ sáng, ngõ hẻm cũ dạt dào sức sống, dãy nhà chung cư pha trộn phong cách Nhật Bản, trong một căn phòng cũ vang lên giọng nói mềm mại nhẹ nhàng.

“Tiểu Vũ, xong chưa con?”, đứng trước gương kiểm tra lại mặt mình lần cuối, nghĩ đến hôm nay là ngày đầu tiên đi làm ở công ty thương mại do đồng nghiệp cũ thành lập, Diệp Hoa theo bản năng chỉnh tới chỉnh lui bộ đồ màu hồng được cắt rất khéo, ánh mắt có phần căng thẳng.

Ôi! Thành thật mà nói, chị không đi làm đã hơn bảy năm. Tuy đồng nghiệp cũ nhiệt tình mời mọc, trước đó cũng đã đến công ty xem xét tình hình, song sau nhiều năm lại phải đối mặt với thử thách nghề nghiệp, đáy lòng không khỏi sợ hãi.

“Mẹ, con xong rồi!” Cầm một cái túi xách nhỏ, Trác Dật Vũ sáu tuổi đi tới cạnh mẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú tràn đầy lanh lợi.

Nghe tiếng con, Diệp Hoa giật mình tỉnh táo lại, ngồi xổm xuống dịu dàng bẻ lại cổ áo cho bé, chị nhỏ nhẹ căn dặn: “Tiểu Vũ, muộn nhất là 6 giờ, chắc chắn mẹ sẽ đi đón con. Con chơi với các bạn ở nhà trẻ cho ngoan nha!”

Ô! Hôm nay cũng là ngày đầu tiên Tiểu Vũ đi học ở trường nhà trẻ mới, không biết có thích ứng được không, thật tình không yên tâm chút nào!

“Được ạ!” Ngoan ngoãn gật đầu, cậu nhóc không hề buồn bực như mẹ. Đối với bé, đi trường nhà trẻ nào cũng như nhau hết. Khác biệt duy nhất là trước kia mẹ sẽ đi đón bé sớm hơn, bây giờ trái lại phải muộn một chút mới có thể dẫn bé về nhà được.

Mỗi lần thấy con nhu thuận, biết quan tâm mẹ, Diệp Hoa đều nhịn không được đau lòng, yêu thương hôn lên đôi má hồng hào bầu bĩnh của con. Lúc này chị mới đứng dậy nắm bàn tay nhỏ nhắn của cục cưng yêu dấu đi ra khỏi phòng, chuẩn bị bắt đầu một ngày làm việc.

Không ngờ vừa mở cánh cổng sắt sơn đỏ, một chiếc RV (1) cao cấp quen thuộc đã đậu ngoài cổng không biết từ lúc nào, người đàn ông ló đầu ra khỏi cửa kính, khiến chị và nhóc con không khỏi sửng sốt.

“Trác Dung?” khuôn mặt xinh đẹp ngạc nhiên.

“Ba?” Khuôn mặt nhỏ nhắn nghi hoặc.

“Sớm!” Mỉm cười chào, Trác Dung ra hiệu cho hai mẹ con lên xe. “Anh đưa hai mẹ con đi!”

“Anh, anh đến lúc nào?” Chăm chú nhìn khuôn mặt cân đối, điển trai; nhớ tới mấy hôm trước mình vừa khóc vừa cự tuyệt anh; cảnh tượng anh dịu dàng ôm chị vào lòng, nói anh sẵn lòng chờ, hai má Diệp Hoa ửng hồng, trong lòng có chút bối rối.

“Đến một lúc rồi!” Lại mỉm cười, đáy mắt Trác Dung hơi tỏa sáng lộ ra sự kiên quyết rất khó phát hiện. Anh biết trước kia mình tổn thương chị quá nặng, nhưng tương lai anh muốn toàn tâm toàn ý bù đắp, cố gắng hết sức, một lần nữa đưa chị trở về bên cạnh anh.

Hôm nay là ngày đầu tiên chị đến chỗ “tình địch” đi làm, đương nhiên anh sẽ không khoanh tay chờ chết, tất nhiên muốn đi thăm dò tình hình rồi.

“Thật tình anh không cần......”

“Anh rất vui mà!” Biết chị muốn từ chối, Trác Dung thừa dịp chị nói chưa hết liền cắt ngang, cố ý nhướng mày hỏi lại: “Hay là em không muốn anh đưa đón?”

“Em, em không có ý đó......” Chị vội vàng lắc đầu phủ nhận, chỉ là...... chỉ là chị biết rõ công việc của anh luôn luôn ngập đầu, có khi cả thời gian ăn xong một bữa cơm đều không có. Chị không muốn vì đặc biệt đưa đón mẹ con chị mà anh mệt mỏi thêm.

“Vậy lên xe thôi!” Khẽ nhếch đôi môi mỏng lên, mỉm cười.

Hà,... anh hiểu chị rất rõ, chị không phải tuýp người dễ dàng mở miệng nói chữ “không”.

Diệp Hoa cũng hiểu rõ anh không kém. Anh là người chỉ cần hạ quyết tâm sẽ không bỏ cuộc, trừ phi chị muốn ngày đầu tiên đi làm đã đi trễ, bằng không tốt nhất vẫn là đón nhận hảo ý của anh.

Chị chỉ biết âm thầm thở dài, quay ra khóa cổng, nhanh nhẹn đỡ con ngồi vào ghế sau, còn mình ngồi ở ghế phụ.

Đợi hai mẹ con thắt dây an toàn xong, Trác Dung thong thả lui xe ra khỏi hẻm, chiếc xe vững vàng chạy bon bon trên đường quốc lộ đông nghịt.

“Tiểu Vũ, con muốn hỏi ba chuyện gì sao?” Nhìn khuôn mặt dễ thương đầy ngờ vực của con trai trong kính chiếu hậu, anh mỉm cười hỏi, hy vọng quan hệ cha con lúc trước lạnh nhạt có thể từ từ chuyển biến.

Vừa dứt lời, nhóc con hết nhìn ba đang lái xe lại quay qua liếc trộm khuôn mặt ửng hồng còn có vẻ bất đắc dĩ của mẹ, cuối cùng không nhịn được nữa, ngập ngừng mở miệng:

“Ba...... về sau ngày nào ba cũng đi đón con và mẹ hả?”

“Tiểu Vũ hy vọng mỗi ngày ba đều đưa đón con à?” Mặt sáng rỡ, Trác Dung phấn khởi cười hỏi lại. y da... Không hổ là cha con, nhóc con thực là nhạy bén, người làm cha này quả thật định làm vậy.

Hơ...... Bé đâu có hy vọng thế đâu, chỉ không biết tại sao, đột nhiên cảm thấy sau này ba sẽ giống như mấy hôm vừa rồi, không chỉ đúng 6 giờ 30 tối mỗi ngày đến nhấn chuông cửa, đến ăn tối, có thể sau này mỗi sáng đúng tám giờ cũng đến trình diện nữa.

Trong lòng có linh cảm mạnh mẽ, Trác Dật Vũ không biết nên trả lời “dạ” hay “không có”. Cuối cùng, bé thông minh chọn cách từ chối trả lời, một mực giữ im lặng.

Thấy bé không đáp, Trác Dung chỉ cười cười. Biết tính con cứng cỏi, muốn nói chuyện tự nhiên sẽ mở miệng nên cũng không ép buộc, khôn khéo dời đề tài sang Diệp Hoa và công việc: “Diệp Hoa, mấy giờ em tan làm? Có kịp đi đón Tiểu Vũ không?”

“5 giờ 30, trễ nhất 6 giờ, em nhất định sẽ đi đón Tiểu Vũ, chắc chắn kịp.” Cố gắng trấn tĩnh, không biết vì sao, nhìn anh, trong đầu Diệp Hoa lại hiện tình cảnh tối hôm đó.

“Bởi vì anh phân vân, vì anh lưu luyến. Anh phát hiện thật ra mình đã yêu em từ lâu, không muốn ly hôn với em, lý do này có đủ không?

Diệp Hoa, em có đồng ý cho anh một cơ hội nữa không?”

Mấy hôm nay, chị cứ cầm lòng không đậu, nghĩ đến những lời tâm tình của anh, từng câu từng chữ, đáng tiếc mấy năm nay…, chị sợ...... rất sợ......

Tư vị bị cự tuyệt, chị đã nếm đủ nhiều năm. Thật sự rất khổ, rất chua xót, chị không có dũng khí thử lại, thật sự...... không có can đảm.

5 giờ 30 tan tầm, 6 giờ đón Tiểu Vũ ở nhà trẻ, chuyện này......

“Thế thì em sẽ rất vất vả?” Chưa phát giác tim chị đập loạn lên, Trác Dung nhíu mày. Mỗi ngày vội vàng như vậy, chị sẽ chịu không nổi.

“Không đâu!” Giật mình bừng tỉnh, Diệp Hoa vội vàng mỉm cười lắc đầu. “Công ty rất gần trạm xe điện ngầm, em đáp xe điện ngầm nhanh lắm.”

“Ừ!” Đáp khẽ, Trác Dung làm bộ không để ý, nói tiếp: “Thỉnh thoảng nếu anh tan tầm sớm sẽ đi đón em, sau đó cùng đi đón Tiểu Vũ. Chừng đó em cũng không cần vội vàng chuẩn bị bữa tối, một nhà ba người chúng ta đi nhà hàng ăn cơm xong lại về nhà.”

Một nhà...... ba người?

Tim lại đập mạnh và loạn nhịp, có phần hoảng hốt, Diệp Hoa miễn cưỡng cười cười. Hai người chưa ly hôn! Trên phương diện pháp luật mà nói, quả thật là một nhà ba người còn gì?!

“Em nghĩ gì thế?” Bất chợt nhìn thấy khoảnh khắc chị thất thần, Trác Dung thản nhiên hỏi.

“Không, không có gì!” Lại lắc đầu phủ nhận.

Cảm giác được chị thật sự không muốn mở rộng lòng mình một lần nữa, nỗi lòng hốt hoảng bất an cứ bám lấy anh không rời, Trác Dung chua chát thở dài chán nản.

Tại anh, mấy năm nay tổn thương chị quá nặng, không trách chị được… không trách được…

Không thể trách người ta, anh miễn cưỡng cười cười, tìm chủ đề khác tán gẫu với hai mẹ con. Ít ra tán hươu tán vượn cũng chứng tỏ bắt đầu có sự kết nối. Nói cho cùng, dù đứng ở vai trò làm chồng hay làm cha anh cũng đều phải nhanh chóng thay đổi

.

Anh ra sức tạo dựng không khí thoải mái, Diệp Hoa cũng dịu dàng phối hợp, tán gẫu câu được câu không, cuối cùng cũng đưa được nhóc con đến trường nhà trẻ.

“Tiểu Vũ, trước 6 giờ mẹ sẽ đến đón con.” Ngồi xổm xuống nhìn bé, Diệp Hoa nhắc con một lần nữa, cũng không dặn dò con phải ngoan, đơn giản là bé đã ngoan đến nỗi chị cảm thấy đau lòng rồi.

“Mẹ, con nhớ rồi, mẹ đừng lo.” Trác Dật Vũ sáu tuổi lanh lợi, ngược lại an ủi mẹ, bẽn lẽn hôn mẹ một cái, mới giục mẹ: “Mẹ, mẹ đi làm nhanh đi, không là muộn đó.”

Nghe vậy, Diệp Hoa vừa đau lòng vừa thương tiếc hôn lại nhóc con mới chịu đứng lên, bắt gặp ánh mắt trìu mến của Trác Dung đang mỉm cười quan sát hai mẹ con. Chị hoang mang lo lắng tránh đi, vội vàng dời sự chú ý qua chỗ khác.

“Cô giáo Trần, làm phiền cô!” Giao con cho cô giáo đang đứng chờ bên cạnh, hạ giọng nói nhỏ, hi vọng cục cưng yêu quý sẽ nhận được sự chăm sóc tốt nhất.

“Bà Trác, bà yên tâm, cứ giao Tiểu Vũ cho chúng tôi!” Cô giáo Trần trẻ tuổi vui vẻ cười nói, không biết tình trạng hôn nhân của đôi vợ chồng tính tình trông có vẻ hòa nhã trước mặt, mở miệng là xưng hô “bà Trác”.

Nghe vậy, Diệp Hoa cảm thấy không được tự nhiên. Mấy lần muốn mở miệng nhưng lại không biết nên nói như thế nào mới đúng, cuối cùng đành im lặng không thanh minh giải thích gì nữa, dù sao... Trước mắt chị cùng Trác Dung chỉ ở riêng, về phương diện pháp luật mà nói, chị vẫn là “bà Trác”.

Trái lại, Trác Dung nghe hai chữ “bà Trác” như mở cờ trong bụng, mắt mũi miệng đều tràn ngập ý cười, tâm tình cực tốt, ai cũng nhận ra được.

Ba...... cao hứng cái gì vậy?

Đứng bên cạnh, Trác Dật Vũ cực kỳ hoang mang. Tuy rằng bé trưởng thành sớm, thông minh hơn đám trẻ cùng tuổi nhưng vẫn chỉ là một đứa bé, không thể hiểu được chuyển biến tâm lý của người lớn.

Phát hiện anh vui mừng rõ rệt, Diệp Hoa nhớ tới việc chị cự tuyệt cho anh cơ hội, lòng càng thêm chua xót… vì anh, cũng vì chính mình, nhưng chị không cách nào lấy lại dũng khí đi thử lần nữa.

Nghĩ đến đây, hốc mắt chị cay cay, không dám nhìn anh vì mấy chữ “bà Trác” mà vui vẻ như thế, vội vàng dời tầm mắt, gượng cười chào bé cưng xong liền lẳng lặng lên xe.

“Tiểu Vũ, ngoan ngoãn nghe lời cô giáo nha con.” Cúi xuống mỉm cười dặn con xong, Trác Dung vuốt ve mái tóc đen mượt của con trai rồi quay lại xe hơi.

“Tiểu Vũ, chúng ta vào thôi!” Cô giáo Trần thấy thế, thân mật nắm lấy bàn tay nhỏ của bé con xinh xắn đáng yêu, cá tính khôn ngoan mà trầm tĩnh này, chậm rãi đi vào trong lớp.

Ở trong xe, thấy con quả thật đã theo cô giáo vào trong nhà trẻ, lúc này Trác Dung mới từ từ khởi động xe, đồng thời lên tiếng hỏi: “Em đi làm ở công ty nào vậy? Địa chỉ ở đâu?”

“Công ty thương mại Giai Dương, địa chỉ ở......” Diệp Hoa nhanh nhẹn nói tên và địa chỉ công ty cho anh.

Nghe xong, Trác Dung lái xe đi tới địa chỉ chị vừa đọc, vừa đi vừa suy nghĩ…

Thương mại Giai Dương...... Thương mại Giai Dương...... Kỳ quái! Sao anh lại không có ấn tượng gì hết!

“Nó chỉ là một công ty thương mại nho nhỏ, chắc chắn là anh chưa từng nghe tên.” Như đọc được suy nghĩ của anh, Diệp Hoa đột nhiên nói khẽ.

Đồng nghiệp cũ thành lập chỉ là một công ty rất, rất nhỏ, cộng cả giám đốc lẫn nhân viên còn chưa tới mười người, những công ty nhỏ như vậy Đài Loan có hàng ngàn hàng vạn, không thể nào liệt kê ra hết được.

Trong khi đó Trác Dung gia thế bối cảnh lừng lẫy. Cha anh Trác Bá Hoành một tay gây dựng tập đoàn Hoành Trường, được xếp vào danh sách mười tập đoàn lớn ở Đài Loan. Sau khi ông đột ngột qua đời, gia nghiệp khổng lồ đều để lại cho con trai độc nhất là anh kế thừa, khách hàng lui tới làm ăn cùng công ty đều là những người tiếng tăm lừng lẫy cùng các công ty lớn, làm sao biết công ty nhỏ như “Thương mại Giai Dương” chứ.

Hiểu ý chị, Trác Dung chỉ cười cười. “Anh quan tâm em thôi.”

“Em biết!” m thầm thở dài, Diệp Hoa hiểu rõ anh, cho dù hiện tại anh không hỏi, nhất định cũng sẽ lén tìm người thám thính nội tình “Thương mại Giai Dương”, xem có phải công ty làm ăn đàng hoàng hay không.

Tương tự, Trác Dung cũng hiểu rõ chị, thấy sắc mặt chị là biết chị đã chấp nhận và sẽ không nổi khùng vì hành động “lén thám thính” của anh. Tâm tình vui vẻ, ý cười càng thêm sâu sắc.

Lẳng lặng chăm chú nhìn một bên mặt anh, khuôn mặt vốn trầm ổn nghiêm túc giờ phút này lại cười tươi rói, ánh mắt Diệp Hoa có chút hoảng hốt, tim đập loạn, dường như đang đắm chìm trong hồi ức cũ.

Bạn đang đọc Thư Hối Lỗi Của Tổng Tài của Trạm Lượng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.