Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chuyện xong phất áo đi! (2)

Phiên bản Dịch · 1408 chữ

Trạng thái trong tẩm cung thập phần kì dị, Yến Vân Thiên khoanh tròn ngồi trên mặt đất, ôm thi thể của Lạc Tuyết Hoàn. Cương khí quanh thân bốc hơi, trên đỉnh đầu, văn tử phong cách cổ xưa kia lưu chuyển, gắt gao chặn lấy cột sáng trên bầu trời, sinh sinh mở ra một không gian cao không đến một trượng trong tẩm cung.

- Ngươi thật sự gặp phiền toái rồi!

Cảm giác được khí tức u ám, Chu Báo mỉm cười, đi từ từ đến bên cạnh Yến Vân Thiên.

- Trúng độc a?

- Đúng vậy, một loại độc rất quỷ dị, ta không chống đỡ được bao lâu nữa

Yến Vân Thiên nhẹ nhàng thở dài.

- Bất quá, có thể chết cùng một chỗ với Tuyết Hoàn, cả đời này, cũng không còn gì tiếc nuối nữa.

- Thôi đi, bệ hạ, ngươi cũng đừng giả vờ trước mặt ta nữa, giả vờ cũng vô dụng, ta tới nơi này là để đưa ngươi ra ngoài!

Chu Báo nhẹ nhàng cười cười, tuy rằng trạng thái hiện giờ của Yến Vân Thiên này có chút chật vật, bất quá Chu Báo cũng không có ý tứ khiến hắn chịu thua, nói cho cùng, chuyện này cũng không quan hệ lớn lắm với hắn, chỉ cần dẫn người ra ngoài, liền xem như hoàn thành giao phó của Yên Vân Phỉ.

- Dưới phong tỏa nghiêm mật như vậy, ngươi cũng có thể tiến đến, xem ra, người trong thiên hạ thật sự đã xem thường ngươi rồi!

- Tốt nhất là xem thường ta, càng xem trọng ta, ta càng sợ!

Chu Báo hắc hắc mà cười cười, quanh thân chớp lên ánh sáng màu xanh, một cổ dương hòa chi khí tràn ngập toàn bộ không gian.

- Thuần Dương pháp khí? Ngươi còn có một kiện Thuần Dương pháp khí sao?

Cảm giác được Thuần Dương chi khí này, trên mặt Yến Vân Thiên hiện ra một tia kinh ngạc, sau đó, ánh sáng màu xanh kia liền cuốn về phía cương khí của hắn, tựa như một hồi gió mát, lực lượng tối nghĩa vừa nãy dũng mãnh tiến vào cương khí của hắn, hỗn tạp trong cương khí của hắn vậy mà lập tức biến mất vô tung vô ảnh trong cơn gió mát lạnh này, lực lượng của hắn trong nháy mắt đã khôi phục lại trạng thái đỉnh phong.

Phù văn trên đỉnh đầu bỗng nhiên phát sáng lên, chớp động lên vầng sáng vô cùng cao quý, ngăn chặn cột sáng màu trắng thẳng lên đỉnh một trượng

- Đừng cố sức tức giận, ta có thể mang các ngươi ra ngoài, bất quá trước đó, tốt nhất cho ta xem xem thi thể của hoàng hậu?

Yên Vân Thiên biến sắc, có thể nói, lời này của Chu Báo thập phần vô lễ, nhưng nghĩ đến mình sở dĩ bị vây ở chỗ này, không cách nào động đậy, cũng là vì thi thể của Lạc Tuyết Hoàn xảy ra vấn đề, cho nên, hắn cũng không lập tức nổi giận mà than nhẹ một tiếng, tùy ý đi đến trước mặt Chu Báo, kiểm tra thi thể của Lạc Tuyết Hoàn. Cảm giác được sự không thoái mái của Yến Vân Thiên, Chu Báo cũng một bụng ủy khuất, mẹ đấy, nếu không phải vì lão bà của mình, ai lại cao hứng đến đây kiểm tra một cổ thi thể chứ? Lão tử cũng không phải pháp y!

Bất quá hắn kỳ thật cũng không làm gì thi thể hoàng hậu của ngươi ta cả, chỉ ***ng lên, cẩn thận nhìn vào hai mắt trên mặt Lạc Tuyết Hoàn

- Hắc hắc, quả nhiên là nguyền rủa!

Chu Báo trầm thấp thì thầm một tiếng, khoát tay, hư trảo một phát đối với đầu của Lạc Tuyết Hoàn, một đạo sương mù nhàn nhạt từ mi tâm thi thể Lạc Tuyết Hoàn bị hắn bắt ra ngoài, sương mù này phảng phất như có tánh mạng vậy, sau khi bị Chu Báo trảo ra, thoáng cái mãnh liệt tản ra, muốn chạy trốn, tuy nhiên vô luận thế nào cũng không thể chạy được.

- Rất tốn dụng tâm xếp đặt thiết kế ah, bệ hạ, nếu giờ không có ta thì ngươi chỉ sợ phải thật sự chết chắc rồi.

Chu Báo duỗi ngón tay điểm một cái, một linh hồn vòng xoáy chớp động lên hào quang yêu dị xuất hiện trong giông gian nhỏ cỡ nắm tay kia, cuốn cổ sương mù nhàn nhạt kia vào, tiêu diệt nốt.

Chu Báo đã dùng Linh Hồn Thiết Cát thần thông.

Loại thuật pháp nguyền rủa này, trực tiếp tác dụng lên thần hồn, bản thân cũng có thuộc tính của thần hồn, nói theo ý nào đó thì cũng tương đương với một cái ác linh, đối phó loại vật này, Linh Hồn Thiết Cát thần thông chính là khắc tinh trời sinh của nó.

Nhìn thấy Chu Báo nhấc tay liền tiêu diệt nguyền rủa trên thi thể Lạc Tuyết Hoàn, khóe mắt Trần lão gia tử thình lình chuyển động.

- Chết tiệt, đám ngu xuẩn kia, không phải nói loại nguyền rủa này không có tý sơ hở nào, không ai có thể phá giải sao? Vì sao tiểu tử này chẳng qua chỉ khoát tay liền tiêu diệt rồi? !

Việc này hắn đã trách oan người hạ nguyền rủa rồi, Chu Báo có thể giải quyết nguyền rủa này nhanh như vậy, cũng không phải người ta không xuất lực, mà là vì Lạc Tuyết Hoàn đã bị chết, lực lượng nguyền rủa đã yếu đi nhiều. Nếu như lúc Lạc Tuyết Hoàn còn sống, Chu Báo tuyệt đối không dám dùng Linh Hồn Thiết Cát chi thuật, bởi vì nếu vậy thì linh hồn của Lạc Tuyết Hoàn cũng sẽ lập tức nát bấy.

- Đi thôi, chúng ta không cần phải lãng phí thời gian ở chỗ này, một cái tẩm cung thôi mà!

Hủy diệt nguyền rủa, Chu Báo ngẩng đầu nhàn nhạt liếc nhìn Yến Vân Thiên.

Yến Vân Thiên gật gật đầu.

- Đúng, một cái tẩm cung thôi, Chu Báo, hiện giờ xem như ta thiếu ngươi một cái mạng!

- Ha ha, không sao, Vân Phỉ đã trả ta một cái mạng rồi, so với cái mạng này của ngươi thì có giá trị hơn nhiều!

- Cái gì? !

Yến Vân Thiên nhất thời không nghe hiểu.

- Bệ hạ, Thanh Dương công chúa có thai!

Trần lão gia tử đứng ở một bên không mất thời cơ góp lời nói.

- Vân Phỉ mang thai? !

Yến Vân Thiên cũng sửng sờ, sau đó, trên mặt cổ hiện ra vẻ mỉm cười.

- Xem ra, ta ngược lại phải hảo hảo chúc mừng ngươi rồi!

- Cũng chúc mừng ngươi ah, ha ha!

- Hừ, có gì tốt mà chúc mừng chứ, nhi tử có nhiều hơn cũng không làm được gì, hôm nay chuyện này, không chừng là do tiểu súc sinh nào đó làm cũng nên!

Ánh mắt Yến Vân Thiên sát cơ tứ phía, hung dữ nói.

- Bất kể là ai làm, cứ đợi sau khi ngươi ra ngoài lại chậm rãi điều tra đi, chúng ta vẫn nên nhanh chóng ra ngoài thì hơn!

Chu Báo cũng không muốn đối mặt với sát khí của vị Nhân Hoàng Chí Tôn này.

- Cũng tốt!

Yến Vân Thiên gật gật đầu, ôm chặt thi thể của Lạc Tuyết Hoàn, ba người không ai nói gì cả, Trần lão gia tử chăm chú ghé vào bên người Yến Vân Thiên, mà Yến Vân Thiên thì đi đằng sau Chu Báo, đúng lúc này, vầng sáng của văn tự màu vàng trên đỉnh đầu Yến Vân Thiên lại càng ngày càng thịnh, thẳng đến khi ba người biến mất trong tẩm cung, cột sáng màu trắng kia mới lần đầu tiên tiếp xúc với mặt đất của tẩm cung.

Oanh!

Hoàng cung mãnh liệt chuyển động, thậm chí toàn bộ mặt đất của Tây Kinh thành cũng theo đó lắc lư không thôi, bất quá, hết thảy chuyện này, đều không liên quan gì với Chu Báo nữa, người đã bị hắn mang ra ngoài, nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành.

Bạn đang đọc Thông Thiên Đại Thánh của Xà Thôn Kình
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 144

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.