Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hỗn loạn chi thủy. (2)

Phiên bản Dịch · 1435 chữ

Nói đến đây, Lão Kim Kê có chút lo lắng liếc mắt nhìn Chu Báo

- Ta biết, ngươi tiểu tử này là tổ tông gây sự, bất quá lần này thực không nên gây sự, thực làm, có thể rất phiền phức, Ngũ Trang Quan và Trường Sinh Điện sẽ không có trái cây ngon mà ăn!

- Ta là người ngốc như vậy sao? Người không phạm ta, ta không phạm người, đúng rồi, đại khái là những ai tham gia truy sát?

- Tiên Cung chúng ta người không nhiều lắm, chính là ngươi và Trương Nguyệt Lộc, bởi vì Bạch Hổ tại chuyện này biểu hiện cũng không nhiệt tình. Hơn nữa tất cả mọi người biết hắn đã từng muốn đem Diệp Thanh Thiên kéo vào Tiên Cung. Do đó, chân chính thuộc về người Tiên Cung chúng ta chính là hắn, Linh Tiêu Điện lúc này phải người nhiều nhất, tổng cộng sáu người, Đại Luân Tự là ba, Dao Trì ba, Ma Môn hai, Long Lôi Cung hai, cả ngươi ở bên trong tổng cộng mười bảy người, về phần bọn họ đến tột cùng là ai, đợi được gặp mặt, ngươi sẽ nhận được!

- Như vậy, lấy ai dẫn đầu?

- Đương nhiên người của Linh Tiêu Điện dẫn đầu, về phần hiện tại sáu người đó đến tột cùng là ai, khả năng còn chưa xác định được, thời gian địa điểm đã định, ba tháng sau, tại Trung Thổ Vực và Tây Tam Vực giao giới Lưỡng Giới Sơn tập trung.

- Lưỡng Giới Sơn?

Chu Báo cười cười, Lưỡng Giới Sơn hắn là biết, ở vào phía tây Trung Thổ Vực, nói là cùng Tây Tam Vực giao giới, thế nhưng trong đó còn cách một hải vực khổng lồ, hải vực này rộng gần trăm vạn dăm.

- Đúng, chính là Lưỡng Giới Sơn, ngươi trở lại chuẩn bị đi, ta sẽ đem tin tức ngươi tham gia truyền cho Linh Tiêu Điện!

- Vậy thì làm phiền!

- Ha hả, giữa ta và ngươi cũng không cần khách khí như vậy, bất quá lần này, làm phiền ngươi chiếu cố Trương Nguyệt Lộc một chút, ngươi phải biết rằng, từ lúc gia tộc hắn gặp chuyện không may, tâm tình của hắn vẫn không tốt. Một lòng muốn báo thù, do đó lần này tham gia truy sát, chính là nhìn trúng pháp khí trên người Diệp Thanh Thiên, thế nhưng thực lực của hắn lại bày ở đó, ta sợ hắn đến lúc đó sẽ làm chuyện ngốc gì đó!

- Loại chuyện này Thanh lão chẳng lẽ không biết sao? Vì sao còn để hắn tham gia?

- Đây là chính hắn nói ra, ngươi cũng biết quy củ của Tiên Cung chúng ta, mỗi người đều có quyền tự chủ tuyệt đối, hơn nữa ngoài ngươi ra, trong nhị thập bát tú thật đúng là không có ai nguyện ý đi. Ngươi vừa không thể lộ diện, khi lộ diện chỉ có thể coi như một nửa Tiên Cung nhân. Do đó, chỉ có thể để hắn đi!

- Được rồi, ta minh bạch, mẹ nó, Vương gia kia thực lực cường đại như vậy sao? Ngươi mang mấy người đi đem bọn họ diệt sạch giúp Trương Nguyệt Lộc báo thù không phải xong chuyện rồi sao?

- Nếu như thực đơn giản như vậy là tốt rồi, Vương thị là thế gia của Đại Tấn Triều, coi như là có căn cơ nhất định, hơn nữa bọn họ đắc tội chỉ là Trương Nguyệt Lộc, cũng không có đắc tội Tiên Cung chúng ta, nếu như chúng ta tùy tiện xuất thủ, rất dễ bị Linh Tiêu Điện mượn cớ, bắt được nhược điểm.

- Kiếm cớ, nắm được nhược điểm, ha ha, thật không biết các ngươi là nghĩ như thế nào, Linh Tiêu Điện hành sự vì sao không có nhiều cố kỵ như vậy. Hết lần này tới lần khác các ngươi lại cố kỵ nhiều như thế?

Lão Kim Kê bất đắc dĩ cười, cũng không có trả lời Chu Báo, chỉ là vỗ vỗ vai hắn.

- Tốt, Tiểu Báo Tử, tự giải quyết cho tốt đi!

Nhìn bóng lưng Lão Kim Kê, Chu Báo nhún nhún vai, cũng không biết Tiên Cung là ngốc thật hay đang giả ngu. Linh Tiêu Điện đã mưu đồ bao nhiêu vạn năm như vậy, lẽ nào bọn họ thực một chút phong phanh cũng không có phát hiện. Thực thờ ơ, cũng không phải a, vô luận là Thanh lão, hay là Bạch Hổ cũng không phải người ngốc a. Có thể là đang giả trư ăn thịt hổ đi sao! Trong lòng Chu Báo tự nói như vậy, miễn cưỡng coi như đang an ủi mình.

- Đại nhân, người đã trở lại, công chúa điện hạ tìm ngài!

Chu Báo đang suy nghĩ, một người từ dưới Tích Lôi Sơn chậm rãi trở về lĩnh chủ phủ, chỉ thấy một thị nữ của Yến Vân Phỉ vội vã chạy đến trước mặt hắn, cấp bách nói.

Chu Báo nhìn dáng dấp lo lắng của nàng, chỉ là cười cười, theo nàng đi tới hậu viện, chỉ thấy Yến Vân Phỉ đang ở đó tản bộ, đi đến vội vàng, hai tay khi thì khép chặt, khi thì mở ra, một bộ dáng không biết phải làm sao.

- Vân Phỉ, thế nào, xảy ra chuyện gì, khiến nàng trở nên cấp bách như vậy?

- Huynh đã trở lại, huynh trở lại là tốt rồi, trở lại là tốt rồi!

Vừa nhìn đến Chu Báo, Yến Vân Phỉ phảng phất như tìm được người tâm phúc, vọt tới trước mặt hắn:

- Mẫu hậu, mẫu hậu, mẫu hậu mắc trọng bệnh, ta phải về kinh gặp mẫu hậu!

- Mẫu hậu?

Nhìn bộ dáng lo lắng của nàng, Chu Báo khẽ chau mày:

- Nàng nói là Hoàng hậu nương nương?

- Đúng, là mẫu hậu!

- Sao nàng biết được?

- Vừa mới nhận được truyền thư!

Nói rồi, từ trong lòng móc ra một phong thư, đưa tới tay Chu Báo.

- Chu Báo, muội biết huynh thần thông quảng đại, có thể Đằng Vân Giá Vụ, một ngày ngàn dặm, mang muội đi gặp mẫu hậu có được không?

- Được, đương nhiên là được!

Chu Báo nhẹ vỗ về lưng nàng, nói:

- Nàng đừng vội, hôm nay sắc trời đã tối, trước nghỉ ngơi một đêm, ngày mai huynh liền mang muội trở lại kinh thành!

Tây Kinh thành, mưa phùn lất phất đã tròn năm ngày, đem kinh vực bao phủ trong môt mảnh mây đen mù sương, như tâm tình của hầu hết mọi người trong hoàng cung, hoàng hậu bệnh tình nguy kịch. Hoàng hậu Đại Tấn vương triều, Lạc Tuyết Hoàn bệnh tình nguy kịch.

Lạc Tuyết Hoàn và Yến Vân Thiên chính là niên thiếu phu thê, cùng nhau đồng cam cộng khổ bao năm, tình cảm sâu đậm. Do đó, khi nàng mắc trọng bệnh, hơn nữa còn không trị được, tính tình Yến Vân Thiên cũng trở nên cổ quái. Mấy ngày nay, cũng không biết có bao nhiêu tiểu thái giám và tiểu cung nữ bởi vì phạm một chút lỗi lầm mà bị đánh chết tươi. Chính bởi vì vị thiên hạ chí tôn này tâm tình cực kém. Do đó, đem cả cung thành đều bao phủ một bầu không khí cực kỳ bi ai. Ngoại trừ vài người có dụng tâm khác, trong cung tất cả mọi người đều hy vọng hoàng hậu mau chóng khỏe. Miễn cho chính mình dưới sự phẫn nộ của Yến Vân Thiên mà gặp vạ lây, bất quá sự thực luôn luôn tàn khốc như vậy.

Sáng sớm hôm nay, Lạc Tuyết Hoàn đã ở trong trạng thái hấp hối. Yến Vân Thiên từ sáng sớm đến buổi chiều, vẫn đều ở trong tẩm cung của hoàng hậu, liên tiếp trảm hơn bốn mươi tám gã thái y. Thế nhưng vẫn không làm nên chuyện gì.

- Vân Phỉ, Vân Phỉ,...

Tẩm cung, hoàng hậu đã rơi vào trạng thái hấp hối, khẽ thì thào, nói ra tên Yến Vân Phỉ, một bên tay trái bị Yến Vân Thiên dùng hai tay nắm chặt, Yến Vân Thiên trợn tròn mắt, nhìn hoàng hậu, trong mắt đầy tơ máu, lại ngay cả chớp cũng không dám chớp môt cái. Chỉ sợ vừa chớp mắt, Lạc Tuyết Hoàn liền mất đi.

Bạn đang đọc Thông Thiên Đại Thánh của Xà Thôn Kình
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 155

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.