Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thực lực Côn Lôn sơn. (1)

Phiên bản Dịch · 1417 chữ

- Có lẽ ngươi tinh tường, hiện tại Bắc nguyên đã bị diệt vong, chắc ngươi cũng biết Đại Tấn ta đối với tội dân Bắc nguyên, lúc này Côn Lôn sơn các ngươi dám ủng hộ tội dân Bắc nguyên trùng kiến bộ lạc, chẳng lẽ muốn tạo phản hay sao?

- Chúng ta không giúp bọn hắn trùng kiến bộ lạc, chỉ là muốn tìm một nơi cư trú cho những tên đáng thương này mà thôi!

Tên mập kia nghe Chu Báo nói, trong lòng cũng xiết chặt lại, đương nhiên sẽ không thừa nhận lời cáo buộc bọn giúp tội dân Bắc nguyên trùng kiến bộ lạc của Chu Báo!

- Bọn hắn du đãng trên thảo nguyên, là nhân tố không ổn định trên thảo nguyên, một điểm không tốt liền có thể biến thành đạo phỉ, ta nghĩ các ngươi cũng không hi vọng chứng kiến đạo phỉ bắc nguyên hoành hành Đại Tấn a!

- Chúng ta trợ giúp chúng tìm nơi cứ trú, không phải có ý chống lại triều đình, trái lại vì muốn ổn định phương bắc!

- Vậy sao? Ta lại không nghĩ như vậy!

Chu Báo nghe tên mập nói xong, chỉ cười lạnh.

- Đây là lãnh địa của ta, những người này là dân trong thuộc địa của ta, tự nhiên phải thuận theo quy củ, tự tiện chiếm đất kiến tạo bộ lạc, chính là tạo phản, mà Côn Lôn sơn các ngươi lại đứng sau làm chỗ dựa, ta nhất định sẽ tấu chuyện này lên triều đình!

Thần sắc tên mập trì trệ xuống, không tiếp tục nói nữa, hắn rất rõ ràng ý tứ trong lời nói Chu Báo, và cũng rất rõ ràng, lãnh chúa quả thật có quyền lực như vậy trong lãnh địa của mình, giết chết vài tội dân, căn bản không phải chuyện to tát gì, cũng không bị triều đình trừng phạt, còn chuyện giết ba trưởng lão Côn Lôn sơn mình, lãm rõ chuyện này, mình căn bản ở thế dưới, nói lý phương diện này với hắn, căn bản là tìm phiền toái.

Cho nên, hắn cũng có tâm tư tranh luận phương diện này.

- Có lý, ngươi nói có lý, tròn nói thành méo, đen đổi thành trắng đều do ngươi, bất quá ta nhắc nhờ ngươi, coi như thế lực Đại Tấn cường đại, nhưng cũng cách nơi này quá xa, chỉ sợ nước xa không cứu được lửa gần a!

- Đúng vậy, ngươi nói không sợ, đích thật ngoài tầm với của triều đình, hơn nữa trên triều đình còn rất nhiều người chê cười Chu Báo ta, muốn nhìn ta chết như thế nào, cho nên dù ta báo lên chuyện này, cũng không có người nào sẽ giúp ta, nhiều nhất triều đình chỉ thoáng khiển trách Côn Lôn sơn các ngươi một phen thôi!

- Ngươi đã biết rõ như thế, sao lại còn hung hăng càn quấy như vậy?

Tên mập cau mày nói.

Hắn không thích người thông minh, đặc biệt là Chu Báo lại thông minh như vậy, hắn minh bạch, đàm luận với người như vậy không có bất kỳ tác dụng gì.

- Vì cái gì mà ta không thể hung hăng càn quấy, đây là địa bàn của ta, nếu như ta không hung hăng càn quấy thì về sau ai phục ta?

Khóe miệng Chu Báo nhếch lên, cười mà như không cười, nhìn tên mập nói.

- Ta biết rõ thực lực Côn Lôn sơn các ngươi hùng hậu, ta cũng biết Côn Lôn sơn các ngươi cấu kết với Ninh Vương kia, bất quá ta vẫn muốn nhắc nhở các ngươi, tài trí dã tâm của Ninh Vương không tệ, chỉ sợ các ngươi còn không chống đỡ nổi dã tâm của hắn, coi chừng hắn đưa Côn Lôn sơn các ngươi vào chỗ hiểm!

- Ngươi cũng biết?

Thần sắc tên mập biến đổi, sắc mặt trở nên khó coi, hắn biết rõ Côn Lôn sơn hợp tác với Ninh Vương, đối với dã tâm của tên hoàng thân quốc thích này, hắn cũng có ấn tượng, nhưng là ấn tượng không tệ, bất quá lúc nghe Chu Báo nói, tâm hắn liền trầm xuống.

Chuyện này hẳn là thuộc về sự tình thần bí không thể nói ra, nhưng tên lãnh chúa trẻ tuổi này lại nói ra, điều này nói lên cái gì?

Điều này nói rõ chuyện kia nhìn như cực kỳ nghiêm mật, giữ bí mật, không thể nói hợp tác đã trở thành một truyện cười.

- Làm sao ngươi biết được?

Tên mập hỏi, có chút chát chát

- Hiện tại còn chưa tới phiên ngươi hỏi vấn đề này!

Chu Báo lạnh tanh, trầm lặng nói.

- Côn Lôn sơn các ngươi, cũng đã có mấy ngàn năm lịch sử tại Tây bắc này rồi, xem như là có mặt mũi mấy ngàn năm, lúc này ta cũng không làm khó dễ các ngươi, mang theo người trở về, chuyển cáo lời của ta lên thượng sư Côn Lôn, nếu như hắn thật sự có hứng thú với Thuần Dương pháp khí thì hãy tự mình đến lấy, Chu Báo ta liền đợi, còn nếu lại phái người đến quấy rối thì nhìn tấm gương của ba tên trưởng lão kia!

Nói đến đây, Chu Báo thu hồi màn hào quang kia, giải phóng những cường giả cao thủ Côn Lôn sơn khỏi trói buộc.

- Hiện tại các ngươi có thể rời đi!

- Còn bọn hắn?

Tên mập kéo nam tử trung niên đang chuẩn bị động thủ lại, gắt gao đè lên cánh tay hắn, không cho hắn lộn xộn, hắn minh bạch trong lòng, hiện tại Chu Báo có Thuần Dương pháp khí trong tay, bọn hắn căn bản không phải đối thủ.

- Những người này đều là tội dân, xuất hiện tại lãnh địa của ta thì do ta quản lý, dựa theo luật pháp Đại Tấn, hiện tại đều là tài sản của ta, là nô lệ, ngươi có ý kiến gì?

- Không có!

Tên mập vội vàng lắc đầu, lúc này hắn cũng không muốn trêu chọc tên Chu Báo này.

- Đại nhân, người Côn Lôn sơn đều đã trở về!

- Mang tất cả bọn hắn về, nói với Tang Cách lão nhân, bọn hắn đều là tội nhân, là đầy tớ, trước kia đối đãi với tù binh như thế nào thì đối đãi với bọn hắn như thế ấy, con mẹ nó, giam tất cả bọn chúng lại, đợi đến lúc bọn Giang Hiểu Chu Sẹo các ngươi quay về, mẹ nó, muốn ở trên địa bàn của ta giam cầm toàn bộ mấy trăm ngươi trong trấn, sau khi Giang Hiểu và Chu Ba đuổi tới mới rút đi.

- Vâng, đại nhân!

Giang Hiểu và Chu Sẹo hai người nhanh nhẹn chỉ huy đám thủ hạ giam bọn này lại, không dám lãnh đạm chút nào, trên thực tế, bọn hắn cũng thập phần căm tức trong lòng.

Cho tới nay, Chu Báo đều không thể quản lý hết thảy sự tình, tất cả đều giao cho Giang Hiểu bọn hắn, Giang Hiểu phải chú ý tập trung hết thảy vào thị trấn nhỏ này và thượng diện biệt viện, đối với dân du mục du đãng này, bọn hắn không quản, hơn nữa có tầng quan hệ với Cách Tang lão nhân, đối với lũ tội nhân không nhà để về này, hắn áp dụng một chính sách dụ dỗ, không thể tưởng được lại đã có người khởi tâm tư rồi, bọn chúng thật đúng là coi tiền như rác, vậy mà lại làm ra loại chuyện này dưới mắt bọn hắn.

Có thể nhẫn nại, nhưng không thể nhẫn nhục!

Giang Hiểu đã hạ quyết tâm, sau khi trở về, nhất ***ng hảo hảo gõ những tên đáng chết này, khiến bọn hắn biết rõ, đến tột cùng là ai làm chủ mảnh đất này.

- Đại nhân, ngài yên tâm, ta nhất định sẽ hảo hảo giáo huấn chúng!

- Ta mặc kệ ngươi giáo huấn chúng như thế nào, với ta cũng chả có vấn đề gì, bất quá ta không hi vọng sự tình tương tự như vậy phát sinh lần nữa!

Chu Báo lạnh lùng nói, lại hung hăng liếc mắt nhìn Chu Sẹo.

Bạn đang đọc Thông Thiên Đại Thánh của Xà Thôn Kình
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 139

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.