Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chân Thủy Linh Hải. (1)

Phiên bản Dịch · 1427 chữ

- Không tốt.

Nhìn thấy tình hình này, ánh mắt Cơ Dạ Nguyệt lóe lên, một tấm lụa màu đỏ sậm từ trong tay áo của nàng bắn ra, cuốn hai người trở lại.

- Coi chừng, ở đây có cấm chế thập phần cường đại.

- Đa tạ sư muội!

Trong lòng hai người còn sợ hãi.

Phù trận đã hình thành, nguyên khí khổng lồ tiến vào trong cửa động, Bích Hà linh khí phún ra ngoài bị hút trở về.

- Mậu Thổ Đại Tắc Cấm Pháp!

Thanh Linh nhìn thấy phù trận ở cửa động thì kêu lên.

- Đáng chết, rốt cuộc thì ta đã biết vì sao nơi này chỉ còn lại Thổ linh khí, ta nghĩ ta đã biết dưới động là cái gì rồi.

- Phía dưới là vật gì?

Tiểu Báo Tử hiếu kỳ hỏi, lời nói vừa rồi của Thanh Linh lộ ra cảm xúc chấn động rất lớn, nói thật ra, ở chung với lão yêu quái này thời gian dài như vậy, đây cũng là lần đầu tiên hắn thấy lão quá vật này chấn động mạnh như vậy, rất hiển nhiên, đồ vật dưới cái động này không đơn giản, mà thứ có thể làm lão quái vật như Thanh Linh thất thố đến thế, không có thứ nào là đơn giản cả.

- Nếu như ta suy đoán không sai, phía dưới này chính là một Linh Hải.

Thanh Linh nói ra lời này làm Tiểu Báo Tử chấn động, đây là thét lên a, cho dù nghe không được, nhưng sóng tinh thần chấn động cũng biết rõ hắn đang kêu gào a.

- Phía dưới này là Linh Hải, nhất định là Linh Hải, không thể tưởng được, thật không ngờ tới, trên đời này lại có người làm ra thủ bút lớn như vậy, không ngờ lại sáng tạo ra, tạo ra Linh Hải.

- Linh Hải, đó là vật gì, linh khí sao? Hay là thứ gì khác?

Tiểu Báo Tử khó hiểu hỏi.

- Linh Hải chỉ là tưởng pháp, chính là tưởng pháp của đám thuật sĩ điên cuồng, trước khi ta bị nhốt dưới cung điện Tiểu Lôi Âm Tự, còn chưa tồn tại, ta cũng chưa từng nghe nói có vị đại năng nào sáng tạo ra.

Thanh Linh lúc này, đã tỉnh táo trở lại, cảm xúc cũng bắt đầu ổn định, nói ra.

- Hiện tại các ngươi nhắc tới thời đại của ta, đều gọi là Thượng Cổ, nói là thời đại Thượng Cổ, còn rất hâm mộ thời đại đó của ta, đều cho rằng, ở thời đại đó, bước ra ngoài một bước đều có thể gặp thiên tài địa bảo.

- Chẳng lẽ không đúng sao?

Tiểu Báo Tử hỏi ngược lại.

- Đối với các ngươi lúc này, đó là thứ thiên tài địa bảo khi chúng ta bước ra ngoài đều gặp được, nhưng ở trong mắt người thời đại chúng ta, chúng chỉ là thứ bình thường nhất trong những thứ bình thường, ngươi có thể xem chúng là đá ven đường hay đồ bỏ đi, hoàn toàn không có tác dụng với ngươi, giống như hiện tại, giống như Tử Hủ Thụ mà các ngươi trồng khắp nơi vậy, hiện tại thì không xem ra gì, không có tác dụng gì, nhưng trăm ngàn năm sau, vài vạn năm sau, nói không chừng chúng lại trân quý giống như Đào Thần Mộc của ngươi hiện giờ, phải biết rằng, vào thời đại đó của chúng ta, Đào Thần Mộc vạn năm tùy tiện mọc ở ven đường thôi a.

- Lời này nói quá rồi!

Tiểu Báo Tử cười nói, tuy trong lòng của hắn cũng đã nghĩ tới khả năng này. Cũng minh bạch chuyện này có thể sẽ xảy ra, nhưng mà, một tảng đá cổ xưa, đến hiện đại, nó cũng chỉ là tảng đá, tối đa chỉ là một tảng đá, có tác dụng gì?

- Một chút cũng không quá!

Thanh Linh thấy Tiểu Báo Tử không tin lời hắn cũng không thèm để ý, ngữ khí cũng trở nên ngưng trọng.

- Giống như các ngươi hiện tại đang hâm mộ thời đại của những lão ngoan đồng như chúng ta, nhưng chúng ta khi đó, cũng có một đối tượng hâm mộ, đó là trước thời đại Thượng Cổ, có năm tháng xa xưa hơn, chính là thời đại Viễn Cổ trong truyền thuyết, thời đại Thái Cổ hồng hoang trong truyền thuyết, thời đại Thái Sơ khởi nguyên trong truyền thuyết, biết không? Lúc ấy chúng ta cũng cực kỳ hâm mộ những thời đại trước đó mà chúng ta được nghe miêu tả, khắp nơi đều là thiên tài địa bảo, khắp nơi đều là pháp khí, khắp nơi đều là nguyên khí vô cùng trân quý, điểm khác biệt duy nhất là, vào thời đại của chúng ta, có một đám người đặc thù, phương sĩ, những phương sĩ này, không chỉ hâm mộ thời đại đó, mà bọn họ còn nghĩ tới việc khôi phục thời đại đó.

- Khôi phục thời đại đó?

Tiểu Báo Tử sững sờ một chút, đứng là chưa rõ ý tứ của hắn.

- Làm cách nào để khôi phục?

- Đúng vậy, khôi phục nó thế nào?

Thanh Linh cười hắc hắc, nói ra:

- Giống như hiện giờ đột nhiên có người nói với ngươi, hắn muốn đem thế giới này khôi phục thành thời đại Thượng Cổ, ngươi sẽ nghĩ thế nào? Có chút khó tin, thậm chí, có thể nói, ngươi sẽ nói bọn họ là một đám vọng tương, là kẻ điên, là một đám điên!

- Đó là tự nhiên!

Không chút nghĩ ngợi, Tiểu Báo Tử nói ra:

- Đây là cách nghĩ của kẻ điên, cho dù là Tiên Thiên Thần cũng không làm được điều này.

- Ngươi nói không có sai, cho dù Tiên Thiên Thần có tái sinh, cũng không làm được điểm này, hơn nữa vào thời đại đó của chúng ta, trừ truyền thuyết ra, cũng không có Tiên Thiên Thần, nhưng chúng ta có phương sĩ a, đó là một đám gia hỏa điên cuồng.

Mỗi lần nói đến phương sĩ, ngữ khí của Thanh Linh trở nên rất phức tạp, có hâm mộ, có căm hận, có không nhẫn nại, cũng có bội phục, có thể nói đủ mọi cảm xúc, chưa kết luận được.

- Tuy cách nghĩ của đám phương sĩ này điên cuồng, nhưng khi khỏi sự thì chúng đều tập trung làm tới cùng, đưa ra rất nhiều khả năng, nhưng mà, nhưng tính hiện thực và cơ hội thành công của những khả năng này quá thấp, từng cái bị phủ quyết, cho đến khi một tên điên nhất trong những tên điên xuất hiện, tên điên này, chính là Không Hải đại phương sĩ.

- Không Hải đại phương sĩ?

Trong lòng Tiểu Báo Tử khẽ động.

- Ta biết rồi, Kim Hi Ly Diễm Kính chính là đồ của Không Hải.

- Đúng, chính là hắn, cho dù trong phương diện phương sĩ, Không Hải đại phương sĩ cũng là một nhân vật kinh tài tuyệt diễm, thiên tài vô tiền khoáng hậu, hắn đưa ra tưởng pháp, chính là cách để khôi phục thời đại Viễn Cổ, Thái Cổ Hồng hoang là không thực tế, không có khả năng, nhưng nếu như chúng ta co nhỏ chúng lại, không truy cầu khôi phục toàn bộ Viễn Cổ, khôi phục thành Thái Cổ hồng hoang, khôi phục thành Thái Sơ khởi nguyên, bởi vì không có khả năng, nhưng nếu chúng ta hạn định trong một phạm vi. Đêm một khu vực cố định thành dạng như vậy, khôi phục thành hoàn cảnh như vậy, cũng không phải là chuyện không làm được.

- Tiểu Thế Giới?

Tiểu Báo Tử lập tức hiểu ý của hắn.

- Ngươi rất thông minh, chính là Tiểu Thế Giới, vào thời đại của chúng ta, tồn tại vô số Tiểu Thế Giới, có lẽ đây chính là một trong những điểm các ngươi hâm mộ chúng ta, cũng là địa phương các ngươi hâm mộ. Cơ hồ mỗi một môn phái có chút danh tiến đều có một Tiểu Thế Giới, cơ hồ mỗi một cao thủ thành danh đều có một Tiểu Thế Giới, ý tứ của Không Hải chính là lợi dụng những Tiểu Thế Giới này.

Bạn đang đọc Thông Thiên Đại Thánh của Xà Thôn Kình
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 133

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.