Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đao ngoan côn hung, lưỡng cường chi chiến. (1)

Phiên bản Dịch · 1395 chữ

Đối với Tiểu Báo Tử thì việc này cũng không sao cả, hắn không định giở trò gì, cũng không sợ Vương gia giở trò, càng không sợ bị người khác trông thấy mình và Vương Nguyệt Bạch luận võ.

Với tư cách là bị người khiêu chiến, ngoài trừ có quyền lợi quyết định địa điểm quyết chiến ra, còn có quyền lợi quyết định thời gian quyết chiến nữa, bất quá, Vương Nguyệt Bạch đối với thời gian mười ngày này cũng không có ý gì, cho nên, thời gian vẫn là theo như lời Tiểu Báo Tử, mười ngày sau.

Mà sao khi định ra thời gian thì lại có một chuyện khiến hắn ngoài ý muốn xảy ra, người tổ chức của thiên hạ anh hùng đại hội, hoàng tộc Đại Tấn vương triều vậy mà lại tuyên bố, ngày Chu Báo chọn chiến Vương Nguyệt Bạch, anh hùng đại hội nghỉ ngơi một ngày.

Quyết định này có thể nói ra rất hợp ý mọi người, vừa xuất ra liền dẫn phát một hồi âm thanh trầm trồ khen ngợi.

Bởi như vậy, hai việc đều không sợ bị trì hoãn!

- Cm nó, Tấn đế này, thật sự thật sự là sợ thiên hạ không loạn a! Tiểu Báo Tử sau khi biết được tin này, chỉ biết lắc đầu cười khổ!

Mười ngày sau, Thương Long Quan!

Bắt đầu từ rạng sáng, đã có người lục ***c tiến về Thương Long Quan, đợi đến khi mặt trời mọc thì những núi nhỏ quanh Thương Long Quan đã chật ních đầu người, phóng mắt nhìn lại là một mảnh đông nghịt, người lách vào người, đẩy người, mà ngay cả trên nóc Thương Long Quan cũng đều là đầu người, trong đám người thỉnh thoảng còn truyền ra vài tiếng thét và cãi lộn, Thương Long Quan đã sớm mất đi tâm tư duy trì trật tự, thông minh một chút thì tìm một chỗ tốt đặt sẵn, còn đần một chút thì đã sớm bị đẩy ra ngoài rồi.

Trên toàn núi nhỏ ở Thương Long Quan, địa phương duy nhất có thể miễn cưỡng xưng là rộng rãi, chính là bãi đất trống ở phía sau kia rồi

Dài chừng trăm trượng, rộng cũng có hơn mười trượng, xung quanh cũng đầy ắp người, bất quá cũng chừa lại không gian đủ cho hai người luận võ.

Mấy tên thủ hạ của Tiểu Báo Tử như Giang Hiểu ah, Chu Ba ah, Vương Thành ah, bọn hắn sợ Vương gia giở trò gì nên đã đến từ sớm, người của Vương gia cũng giống như vậy, đã sớm đến nơi này chuẩn bị kĩ càng, mấy cái lương bồng cũng đã bị một phương nhân mã của Tiểu Báo Tử chiếm được một cái, trong mấy cái lương bồng khác thì Vương gia cũng đã chiếm một cái. Ngoại trừ Vương gia ra, những thứ khác đều đã bị người chiếm, bắt mắt nhất chính là Vương Xà một mình chiếm được một cái, một người thảnh thơi chiếm được một cái lương bồng cực lớn nhàn nhã uống trà, còn mấy nhà còn lại thì bọn Tiểu Báo Tử cũng không nhận biết.

Vương Xà xuất hiện Tiểu Báo Tử cũng chẳng suy nghĩ gì nữa. Bất quá xuất hiện sớm như vậy, Tiểu Báo Tử vẫn có chút kì quái.

- Tên này không phải gần đây đều tới trễ sao, sao bây giờ lại tới sớm như vậy!

Tiểu Báo Tử quét mắt liếc Vương Xà, lại đưa ánh mắt dời ra.

Vương Xà tựa hồ cũng không chú ý tới Tiểu Báo Tử nhìn hắn, chỉ cúi đầu uống trà.

Trong đám người Tiểu Báo Tử thấy được mấy bóng người quen thuộc, gia chủ của Ô gia Ô Duyên Thắng, đại trưởng lão của Ô gia Lữ Nhất Nguyệt, đặc biệt khiến Tiểu Báo Tử cảm thấy kinh ngạc chính là, đứng ở bên cạnh Ô Duyên Thắng và Lữ Nhất Nguyệt là một người trẻ tuổi chừng hai mươi!

- Ô Ngọc Thiên, đại công tử Ô gia!

Tiểu Báo Tử trong nội tâm khẽ động, tựa hồ ý thức được gì đó, ánh mắt nhẹ nhàng đảo qua Lữ Nhất Nguyệt, khi thấy Lữ Nhất Nguyệt cũng đã dùng một loại ánh mắt cực kì hữu hảo nhìn mình liền khẽ gật đầu, dời ánh mắt đi.

Ngoại trừ một đám người của Ô gia ra, hắn còn trông thấy hai người quen, một là Lý Tú, tiểu tử này đứng ở trên nóc của chủ điện Thương Long Quán, toàn thân kiếm khí lăng lệ ác liệt, đến nổi trong vòng ba trượng không hề có một người nào, lúc này, thấy hắn đang dùng một loại ánh mắt hết sức cổ quái nhìn mình Tiểu Báo Tử cũng hướng hắn nhẹ gật đầu, mỉm cười, sau đó, đưa ánh mắt chuyển sang một người quen khác, Mạnh Thanh Dung.

Trông thấy thiếu nữ kiêu ngạo kia lộ ra một bộ ngực mê người, trong nội tâm nổi lên ý niệm tránh binh ý, hắn giơ tay lên, quơ quơ về phía Mạnh Thanh Dung, còn lộ ra một dáng tươi cười tự nhận là cực kỳ mê người, sau đó, liền trông thấy khóe miệng của thiếu nữ kiêu ngạo này khẻ nhếch lên, trên mặt lộ ra vẻ không biết phải làm sao, trong nội tâm thầm thoải mái, nhưng rất nhanh lông mày hắn liền nhíu lại.

Một cổ cảm giác cực kỳ không thoải mái nổi lên trong lòng.

- Có người đang rình coi!

Linh giác cường đại khiến hắn lập tức biết rõ đang xảy ra chuyện gì, con mắt có chút nheo lại, Linh Giác theo ánh mắt, lập tức tập trung vào phía trên cây Thương Tùng cổ lão trước đại điện Thương Long Quan, bên trong cành lá rậm rạp, một bóng người như ẩn như hiện.

- Kháo, là nữ nhân!

Tuy rằng khuôn mặt của người đó bị bóng cây mờ ảo che lấp, bất quá Tiểu Báo Tử từ bóng người thướt tha của đối phương nên rất dễ dàng phân biệt ra được giới tính của nàng, lại từ khí tức của đối phương Tiểu Báo Tử cũng có thể xác định thực lực của nàng, thất phẩm!

Ở thời điểm này, ở chỗ này, trong nhiều người như vậy, người có thực lực này chỉ có một.

Thiếu niên cường giả tân tấn, Cơ Dạ Nguyệt.

- Xem náo nhiệt thì cứ xem, còn giấu ở trong cây tùng, lén lén lút lút, nhìn là đã biết tâm thuật bất chánh rồi!

Tiểu Báo Tử miệng chửi một phát, đưa ra một ngón tay giữa về phía cây Tùng kia.

Mặt trời dần nhô lên cao, Vương gia ngoại trừ mấy người ở trong lương bồng ra thì những người khác vẫn chưa tới, bởi vì người nhiều lắm. Thời tiết cũng tương đối nóng, những người chung quanh bắt đầu xôn xao lên, thanh âm lớn dần, Chu Ba đã sớm không kiên nhẫn được nữa.

- Đại nhân, Vương Nguyệt Bạch chết tiệt này sao vẫn chưa tới, không phải đã hẹn hôm nay rồi sao? !

- Yên tâm đi, chờ lâu một chút cũng không có chết người đâu

Tiểu Báo Tử khoát tay nói.

- Thế nhưng chúng ta đã đợi hơn nửa canh giờ rồi.

- Đại nhân bảo người chờ thì ngươi cứ chờ đi, gấp cái gì? !

Giang Hiểu ở một bên bất mãn nói, lôi kéo ống tay áo Chu Sẹo, Chu Sẹo lúc này mới yên tĩnh lại.

Lại qua một lát, đám người vốn ầm ĩ đột nhiên yên tĩnh, sau đó là một hồi la lớn, Tiểu Báo Tử ngồi trong lương bồng có thể trông thấy một đội nhân mã đang từ từ đi tới Thương Long Quan, người đi đầu cưỡi một thớt hắc mã cực kỳ thần tuấn, mặt mang theo vẻ mỉm cười.

- Đã đến, người của Vương gia đến rồi!

- Ngươi xem, đó chính là Vương Nguyệt Bạch, Vương gia đệ nhất cường giả!

- Còn có kia nữa, đi cùng một chỗ với Vương Nguyệt Bạch chính là Vương thị đương đại gia chủ.

Bạn đang đọc Thông Thiên Đại Thánh của Xà Thôn Kình
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 140

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.