Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Điều kiện không cách nào cự tuyệt.

Phiên bản Dịch · 1385 chữ

- Đúng vậy a, chỉ vì ý định nhất thời của hắn đã hủy diệt tiền đồ của tất cả thư sinh trên toàn bộ Trung Thổ vực, nếu là ta, ta cũng sẽ giết hắn đấy!

Giữa trưa ngày thứ hai, trong lương đình của Vũ Dương Vương phủ, ba người Chu Báo, Tống Tử Phật và Vương Xà thoải mái nằm trên mặt ghế, bất quá lúc này Tống Tử Phật đã thay đổi thành một bộ dáng giác, ăn mặc một bộ đồ viên ngoại màu vàng, phú phúc hậu thai, căn bản không người nào nhìn ra hắn là hòa thượng của Tuyết Sơn Đại Luân Tự, giống như một lão bản của hoa thuyền vậy.

Hai người này cũng không biết từ đâu nghe được phong phanh, sáng sớm hôm nay liền chạy tới chỗ Chu Báo, phảng phất muốn nhìn trò cười của Chu Báo vậy.

- Ta nói, tiểu tử ngươi cũng thực chế nhạo, chẳng qua chỉ mắng ngươi hai câu, tại sao thoáng cái đã biến hắn thành cừu nhân của tất cả người đọc sách trong thiên hạ chứ!

- Hừ, loại người này, tuổi còn trẻ, không biết trời cao đất rộng, ta không giết hắn tại chỗ, đã rất cho hắn mặt mũi rồi!

- Vấn đề hiện giờ so với ngươi giết hắn tại chỗ còn thảm hơn a, hiện giờ hắn không chỉ phải đối mặt với sự phẫn nộ của người đọc sách trong thiên hạ, còn phải quay mặt về phía mình nữa, cũng vì mấy câu của hắn, khiến thánh hiền chi đạo mà hắn chung thân thờ phụng tuyệt chủng ở toàn bộ Trung Thổ vực nếu như sức thừa nhận tâm lý không đủ thì chỉ sợ sẽ tự sát ah!

- Liên quan gì ta, không có chuyện gì làm cũng được ôm mấy chuyện từ thiện đó!

Chu Báo nhún nhún vai, vẻ mặt cười trào phúng nói.

- Đúng rồi, hai người các ngươi hôm nay tới làm gì? !

- Nghe nói hôm nay ngươi muốn xem con rể, chúng ta tương đối có hứng thú nên đến đây!

- Con rể? Hừ, được rồi, nếu các ngươi đã đến, ta sẽ miễn phí diễn trò hay cho các ngươi xem!

Chu Báo thản nhiên nói.

- Trò hay, ngươi muốn bổng đánh uyên ương sao? ! Tiểu tử, coi chừng khiến con gái hận a, nàng sẽ hận ngươi cả đời đấy? !

Hai tên gia hỏa vô lương ở một bên châm ngòi thổi gió nói.

- Đau dài không bằng đau ngắn, tiểu tử gọi là Phong Huyền kia ta nhìn hắn không thuận mắt mắt, hơn nữa, nữ nhi của ta niên kỷ còn quá nhỏ, chừng hai năm nữa tìm người ta cũng không muộn!

Nói đến đây, hắn đột nhiên dừng lại, bởi vì Chu Mộ đã đến.

- Phụ vương!

- Đã đến ah, ngồi đi, ghế ở đây còn nhiều!

Chu Báo bất âm bất dương liếc mắt nhìn hắn

- Mẫu thân con đâu? !

- Mẫu thân ở hậu viện khích lệ muội muội!

- Khích lệ, khích lệ cái gì, đi, gọi bọn họ đến đây!

- À? ! Phụ vương, ngài nói gì!

- Bảo con đi thì con đi đi, hôm nay cha sẽ đối mặt giải quyết chuyện này!

Chu Báo trừng mắt liếc nàng một cái.

- Vâng!

Chu Mộ nhìn thấy thần sắc Chu Báo khó chịu, không dám nhiều lời, đứng dậy vội chạy đi.

- Ồ, tiểu tử kia chính là Phong Huyền sao? Rất không tệ a, tuổi còn trẻ, tu vị cũng không tệ, ân, trên người dường như còn có một chút bí mật nhỏ, tiểu tử như vậy không tệ a, làm con rể ngươi rất thích hợp đấy!

Tuy rằng hai người đều nằm ở trên mặt ghế, bất quá, lấy tu vị của hai người bọn họ, chỉ cần đem dùng thần niệm của mình quét qua, toàn bộ Vũ Dương Lĩnh đều sẽ ở trong đầu bọn hắn, cũng sắp tới canh ba buổi trưa rồi, mà Phong Huyền kia cũng đang đuổi tới Vũ Dương Vương phủ, dùng tốc độ của hắn, canh ba buổi trưa hẳn là vừa vặn đến Vũ Dương Lĩnh.

- Tiểu tử này cũng có chút ít ngạo khí ah, nếu là những người khác, ngươi bảo bọn họ tới, nói là buổi trưa, nói không chừng trời chưa sáng bọn hắn đã đợi trước cửa Vũ Dương Vương phủ rồi!

Vương Xà mỉm cười nói.

- Ta nói, có muốn chúng ta thiết trí cho hắn một chút chướng ngại không, chơi đùa hắn, khiến hắn canh ba buổi trưa cũng không thể tới được Vũ Dương Vương phủ, ngươi vừa vặn có cớ để giải thích với nữ nhi? !

- Chuyện này ta tự có chừng mực, không cần các ngươi quản, các ngươi chỉ để ý xem trò vui là được!

Chu Báo liếc ngang hai người.

- Phụ vương, ngài không thể như vậy, con và Phong Huyền chỉ là bằng hữu thôi, sao người có thể làm như vậy chứ? !

- Cái gì gọi là ta làm như vậy? !

Chu Báo nhìn Chu Tình hùng hổ vọt tới trước mặt mình, lộ ra có chút bất đắc dĩ, đứa con gái này đã bị hắn làm hư rồi.

- Con phải hiểu, là tiểu tử này trêu chọc ta trước, động thủ với ta trước, nếu không phải nhìn mặt mũi của ngươi, hắn hiện hiện giờ ngay cả thi thể cũng không thấy rồi, sao hả, chẳng lẽ có người vô lễ với lão tử ngươi, ta cứ như vậy ngồi nhìn sao? !

- Không phải, con nói là ....

- Con nói không có cái gì đúng, ta sẽ không giết hắn đấy, ta còn có thể cho hắn thiên đại chỗ tốt, bất quá ta hiện tại tựu là muốn hỏi con, con đến cùng là có hay không thật sự vừa ý hắn rồi hả?

- Phụ vương, người xấu lắm!

Chu Tình nghe xong, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng cái trở nên đỏ bừng, bất mãn nhìn Chu Báo, khóe mắt lại quét về phía hai người Vương Xà và Tống Tử Phật, ý tứ kia đúng là, ngươi sao có thể như vậy, đang ở trước mặt ngoại nhân lại hỏi con gái vấn đề như vậy!

- Đừng lo lắng, hai người này đều là trưởng bối của con, có ý kiến gì không, có gì thì cứ việc nói thẳng, không có gì phải ngại!

Chu Báo không hề cố kỵ nói.

- Con có phải thật đã vừa ý tiểu tử Phong Huyền kia không!

- Đúng, đúng đấy!

Chu Tình bị Chu Báo nuông chiều từ nhỏ đến lớn, tuy rằng tình tính không kiêng kị gì, nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy thừa nhận loại chuyện này vẫn rất thẹn thùng, cúi đầu, chân vẽ trên mặt đến, nét hồng trên mặt tựa như mông khỉ vậy, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào mặt đất, hận không thể lập tức tìm một cái lỗ chui vào, trong đầu cũng đã hận lão tử này đến chết, có người cha nào như vậy không, mà ngay cả Yên Vân Phỉ ở một bên cũng không khỏi sinh lòng bất mãn, bất quá trước mặt nhiều người như vậy, nàng cũng không nên tỏ vẻ gì, chỉ có thể dùng tay phủ trên đầu vai Chu Tình, nhẹ nhàng an ủi.

Ai biết Chu Báo cũng không muốn xong như vậy, lại hỏi một câu.

- Như vậy, con cảm thấy hắn có phải cũng vừa ý con không? !

- Không, không biết!

- Không biết cũng không sao, chờ hắn tới hỏi là được, Đản Đản, tiểu tử kia đã đến cửa ra vào rồi, ngươi dẫn hắn đến đây!

- Vâng, phụ vương!

- Chu Báo, như vậy có phải có chút không thỏa đáng không, bất kể nói thế nào, Phong Huyền này chẳng qua chỉ là một ngoại nhân, chàng dẫn hắn đến đây, lại ở trước mặt hỏi chuyện như vậy, thật sự là. ..

Bạn đang đọc Thông Thiên Đại Thánh của Xà Thôn Kình
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 156

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.