Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giết một người răn trăm người

Phiên bản Dịch · 1398 chữ

Mọi người đều đều thở phào một cái, bất quá rất nhanh, hào khí liền trở nên cổ quái.

Bởi vì đây là một đại điện, đại điện cực kỳ rộng rãi, dài rộng đều vượt qua hơn ngàn trượng, trong um tùm có một cổ khí thế uy nghiêm. Mặt đất vẫn là ngọc thạch màu trắng, phía trên mỗi một khối ngọc thạch đều được điêu khắc hoa văn vô cùng tinh mỉ, những hoa văn này tựa hồ chỉ là để trang trí, kỳ thật không phải chỉ những phù văn kia, mà tất cả hoa văn ở cùng một chỗ, lại là một đồ án cự đại, một bộ sơn thủy đồ ảnh, thoáng nhìn tựa như một thế giới thu nhỏ, lại ngẫng đầu, trên đỉnh điện cao hơn mười trượng cũng là hoa vân rộng khắp, hợp thành một bộ đồ án, một bộ Hành Vân Bố Vũ đồ, trong đồ là một gã cao quan tiên nhân, khí vũ hiên ngang, giữa hai tay điện quang chớp động, hóa thành vô tận Lôi Đình rơi xuống khắp nơi.

- Chẳng lẽ đây chính là Lôi Đế trong truyền thuyết hay sao? Thoạt nhìn khí thế không tệ, bất quá, cũng không có chỗ nào đặc biệt a!

Chu Báo thầm nghĩ trong lòng, Chu Báo đã thấy mọi người đều đưa ánh mắt nhìn về phía mình.

- Ha ha, Chương kinh lược ah, ngươi thật đúng là thâm tàng bất lộ, không biết người thị vệ này của ngươi đến cùng có lai lịch ra sao, vậy mà thân mang Tiên Khí, thật sự là khiến ta hâm mộ ah!

Một gã Yêu Tiên toàn thân bao phủ trong sương mù đen hỏi, trong giọng nói, không che dấu được vẻ tham lam.

- Ta tưởng là ai, nguyên lai là Đồ kinh lược ah, ha ha, ẩn trong sương mù làm gì, sợ lão tử nhận ra ngươi sao? An tâm đi, ngươi không thể ra ngoài được đâu, lão tử sẽ làm thịt ngươi ở chõ này!

Chương kinh lược hắc hắc cười quái dị, sau lưng hiện ra tám xúc tu màu xám bạc, bỗng nhiên quấn tới Đồ kinh lược kia.

- Lam bàn tử, ngươi dám!

Đồ kinh lược trông thấy Lam bàn tử không nói hai lời liền ra tay, quái dị kêu một tiếng, thân hình mãnh liệt tránh đi, một luồng khói dày đặc liền vọt ra, quấn lấy một chỗ với tám cái xúc tu kia, khói đặc và xúc tu còn chưa quấn nhau được bao lâu, Chu Báo liền động, trong ánh mắt chớp động lên vẻ hung ác, Chu Báo xuất hiện ở bên phải đoàn khói đặc, Thanh Trúc trượng trong tay đã đổi thành tiểu chùy màu xanh lá, hai chùy nện về phía sương mù màu đen nhanh như chớp.

Bành!

Sau một tiếng vang thật lớn, khói đặc kia hóa thành thật thể, lại là một gã Hắc y nhân bị Chu Báo đánh bay người ra ngoài, thân thể coi như hùng tráng kia vậy mà nổ tung giữa không trung, hóa thành một đoàn huyết vụ, tiêu tán trong đại điện.

Hít! ! !

Tình cảnh này, khiến tất cả mọi người ngược lại hít một hơi khí lạnh, ngay cả Chương Kinh Lược Sử cũng sững sờ.

Vừa rồi tuy rằng trong miệng hắn nói hung ác, nhưng cũng không thật sự muốn lưu Đồ kinh lược lại, không thể tưởng được Chu Báo vừa ra tay đã không lưu tình chút nào, một búa đoạt mạng, cứ như đánh một gã Thất kiếp Thiên Quân sống sờ sờ trở nên nhảo nhoẹt, thủ đoạn đơn giản, tàn bạo.

Nhưng cũng thủ đoạn đơn giản, tàn bạo này ở trong mắt mọi người mới càng thêm kinh ngạc, càng thêm tim đập nhanh!

- Tên này đến cùng có lai lịch gì, thật không ngờ lại cường đại như vậy!

- Điều này sao có thể, ta thấy tu vị hắn ngay cả Chân Tiên cảnh cũng chưa tới, làm sao có thể một cái chùy đập chết một gã Thiên Quân chứ? !

- Đúng vậy a, cái này cũng quá không thể đi, chẳng lẽ hắn đang che dấu tu vị!

Trong khoảng thời gian ngắn, vài Yêu Tiên đã ẩn tàng thân phận nhưng quen biết nhau trong điện đã bắt đầu trao đổi thần niệm với nhau, trong ánh mắt nhìn về phía Chu Báo nhiều hơn một tia sợ hãi.

Trong ánh mắt Chu Báo thì lòe ra một tia lãnh ý, ra tay tuyệt sát, không chút lưu tình, mục đích đúng là vì chấn nhiếp những Yêu Tiên khác trong điện, hắn cũng đã nhìn ra, nhưng người này rất thèm muốn Tiên Khí trong tay mình, mà tu vị bề ngoài của mình lại không lọt vào mắt họ, nếu như không thể không kịp một lần hành động chấn nhiếp tất cả bọn họ, khiến bọn hắn có sợ hãi, kiêng kỵ thì chuyến đi Lôi Đế hành cung này tất nhiên sẽ có nhiều thêm rất nhiều phiền toái không cần thiết.

Chi bằng dùng thủ đoạn lôi đình, duy nhất một lần bày ra một ít thực lực, khiến trong lòng bọn hắn có chỗ cố kỵ, mới có thể an tâm.

- Hừ, bất quá là một gã Thất kiếp Thiên Quân, ngay cả một búa của ta cũng chịu không được, cũng dám khiêu khích Kinh Lược Sử đại nhân, quả thực muốn chết!

Chỉ thấy hắn hừ lạnh một tiếng, thối lui đến sau lưng Chương Kinh Lược Sử, ý thái kính cẩn.

- Ha ha!

Chương Kinh Lược Sử cười khan hai tiếng, lúc này hắn cũng tâm tình phức tạp, cũng không muốn nhiều lời cái gì, cũng không nhìn một đám Yêu Tiên kia, chỉ dời ánh mắt về phía thông đạo sâu thẳm đi thông ra phía sau ở đằng kia.

Trong đại điện cũng không có vật gì đáng lưu luyến, muốn lấy được được chỗ tốt còn phải tiếp tục đi tới, chỉ là thông đạo sâu thẳm kia cũng không biết dẫn đến chỗ nào, có nguy hiểm gì không thôi.

Đằng sau đại điện có rất nhiều lối đi, mỗi lối đi đều dẫn đến một đích khác nhau. Từ trong điện nhìn lại, có thể phát hiện, mỗi một lối đi đều cực kỳ khúc chiết uốn lượn, đi vào tối đa hơn trăm trượng liền phải ngoặt một lần khiến người khác không rõ ở sau đó là vật gì, tình huống như thế nào.

- Đi thôi, tùy tiện chọn một đường đi vào, miễn ở chỗ này lãng phí thời gian vô vị!

Chương Kinh Lược Sử ngắm thêm vài lần, thản nhiên nói, cũng không có để những Yêu Tiên kia vào trong lòng, tin rằng sau giáo huấn của Đồ kinh lược, những Yêu Tiên này làm việc có lẽ sẽ cẩn thận hơn một chút.

Đúng lúc này, đã thấy vầng sáng chớp liên tục, trên quảng trường bên ngoài lại tụ tập một đám Yêu Tiên, cũng dùng theo phương vào vừa rồi để vào điện, cũng tổn thất rất nhiều nhân thủ.

Chu Báo thấy bên trong vầng sáng kia, Ngọc Thái Hư và Phượng Cửu tiên sinh thình lình cũng ở trong đó, mà lúc hai người này trông thấy chùy nhỏ trong tay Chu Báo, trên mặt cũng đều đều lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, chỉ là cảm giác được ánh mắt lăng lệ ác liệt của Chu Báo quét ngang mà đến, đều lanh lợi ngậm miệng lại, dời ánh mắt về nơi khác.

- Hảo tiểu tử, vậy mà không chết!

- Đáng chết, tiểu tử này vậy mà không chết, hơn nữa vẫn còn đứng cùng một chỗ với Chương Kinh Lược Sử kia, chẳng lẽ giữa hai người đã hoàn thành hiệp nghị gì hay sao? !

Cách nghĩ của Phượng Cửu tiên sinh và Ngọc Thái Hư hoàn toàn không giống nhau, bất quá Chu Báo cũng không để ý đến ý nghĩ của bọn hắn, trao đổi ánh mắt với Chương Kinh Lược Sử đồng thời lao tới một đầu thông đạo, mấy cái lắc thân, liền không thấy bóng dáng.

Bạn đang đọc Thông Thiên Đại Thánh của Xà Thôn Kình
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 115

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.