Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dạy vợ!

Phiên bản Dịch · 1620 chữ

"A!"

"A!"

Trên ngũ sắc ngọc sơn, tiếng Cơ Nhã và Âm Lệ Hoa kinh hô vang lên.

Chỉ là không phải vì Ngụy Tác dùng phương thức đó đánh thức. Thiên dục tinh từ lúc Ngụy Tác đánh thức Hàn Vi Vi đã gần như hết hiệu lực. Trước mặt ngần này người, Ngụy Tác không thể thoải máy như lúc đối phó nữ tu và Nam Cung Vũ Tinh, Hàn Vi Vi.

Ngụy Tác giúp Âm Lệ Hoa cùng Cơ Nhã mặc pháp y, dùng chân nguyên hòa tan hai viên đan dược ôn dưỡng thần thức để đánh thức họ.

Nữ tu vẫn mặc hoàng bào, dung nhan diễm lệ kinh nhân.

Nàng và Hàn Vi Vi cúi đầu không nói gì nhưng chân không nén được cứ run run, mặt hơi đỏ lên.

Nam Cung Vũ Tinh tựa hồ không "Thể hư" như nữ tu và Hàn Vi Vi nhưng cứ cắn môi, mặt nóng bừng.

Không cần giải thích, chỉ cần chỗ đó bỏng rát, Cơ Nhã và Âm Lệ Hoa tỉnh lại hiểu ngay chuyện gì xảy ra.

"Y..." Cơ Nhã và Âm Lệ Hoa không sao hiểu được hoàng bào nam tu lại biến thành một nữ tu khuynh quốc khuynh thành.

"Không xong!"

Ngụy Tác vốn đang ngượng ngùng đột nhiên phản ứng lại, biến hẳn sắc mặt, kêu lên.

"Sao hả?" Mấy nữ tu tức thì giật mình.

"Dưỡng quỷ quán, Dưỡng quỷ quán đâu rồi." Ngụy Tác nhăn nhó nhìn quanh, Dưỡng quỷ quán luôn được để ở ngực nhưng gã đột nhiên phát hiện Dưỡng quỷ quán không có trên mình, hình như lúc mặc pháp y cũng không thấy.

"Dưỡng quỷ quán mất rồi? Sao lại thế." Hàn Vi Vi cùng Cơ Nhã, Nam Cung Vũ Tinh nhợt nhạt mặt mày. Họ biết Dưỡng quỷ quán và lục bào lão đầu có giá trị gì, biến cố kinh nhân này khiến họ quên cả hổ thẹn.

"Trong nạp bảo nang, sao lại trong nạp bảo nang này nhỉ."

Ngụy Tác nhăn nhó cực độ, cuống quýt lần mò một lúc mới giãn sắc mặt ra, lấy một nạp bảo nang đoạn vung tay, móc Dưỡng quỷ quán ra.

"Ngụy Tác! Được lắm!" Ngụy Tác vừa cho Dưỡng quỷ quán ra thì thân ảnh lục bào lão đầu hiện lên, phẫn nộ cực độ chỉ vào gã mắng mỏ.

"..." Ngụy Tác và mấy nữ tu ngẩn người, không biết lục bào lão đầu sao lại nổi giận. "Sao hả?" Ngụy Tác ngẩn ngơ hỏi lục bào lão đầu.

"Ngươi còn hả! Được lắm, ngươi trúng Thiên dục tinh, ý thức không còn tỉnh táo mà còn dùng linh khí của mảnh vỡ Diệu thụ phát chân nguyên, thu ta vào nạp bảo nang, ngươi có để ta ở ngoài thì nguyên khí Thiên dục tinh lợi hại như thế, ta chắc gì đã dám thò ra xem. Ngươi lại cho ta vào, ngươi còn là người, còn có nhân tính không." Lục bào lão đầu thấy Ngụy Tác tỏ vẻ vô tội thì khí phẫn kêu ầm lên.

"A?" Ngụy Tác tròn mắt.

Hóa ra gã khi mất ý thức, bắt đầu cảo lộ bọn Hàn Vi Vi thì lại dồn chân nguyên cho Dưỡng quỷ quán vào một nạp bảo nang lý. Dưỡng quỷ quán do gã thu lại?

"Khụ khụ..." Ngụy Tác dở khóc dở cười. Xem ra lục bào lão đầu có ấn tượng quá tệ về gã, vì trong tình huống ấy mà gã không quên thu lại Dưỡng quỷ quán.

"..." Mấy nữ tu đỏ mặt, hiểu vì sao Ngụy Tác thu Dưỡng quỷ quán vào.

"Việc như thế mà ngươi cũng làm được, xuất sắc nhỉ, ta rủa tám đời nhà ngươi!" Lục bào lão đầu giận quá mắng mỏ.

"Ngươi!..." Nhìn thấy nữ tu, lục bào lão đầu đột nhiên giật mình, trợn tròn mắt không dám tin, "Ngươi có phải người mà tiểu tử này lúc ở tại Linh Nhạc thành thường sờ lên tranh, là Thủy... Thủy..."

Gã hiểu ra cực nhanh, nữ tu trước giờ vẫn nữ giả nam trang, nhìn rõ diện mục nàng thì gã sững sờ.

"Cô nương là?" Ngụy Tác hít sâu một hơi, nhìn diện mục nàng gã có cảm giác thiên địa đang chấn động. Nếu đúng là nàng thì với gã thật quá chấn kinh.

"Đúng, ta là Thủy Linh Nhi." Nữ tu liếc gã và lục bào lão đầu, gật đầu.

"Thủy Linh Nhi!"

Cái tên này đối với Cơ Nhã và Nam Cung Vũ Tinh không khác gì tia sét nổ tung trong lòng, biết cái tên đó có ý nghĩa là gì.

Thủy Linh Nhi, Thiên Huyền đại lục đệ nhất mỹ nữ, mơ ước của muôn nghìn tu sĩ trẻ tuổi.

Hôn thê của Chân Võ tông thiếu chủ Hứa Thiên Ảo...

Tình nhân trong mộng, là mục tiêu tu luyện của gã lúc còn là đê cấp tiểu tán tu ở Linh Nhạc thành.

Hiện tại lại xuất hiện trước mắt gã, còn cùng gã hợp thể song tu...

Ngụy Tác tuy lúc thấy diện mục nữ tu đã lờ mờ cảm giác được thân phận nhưng nghe chính miệng nàng thừa nhận thì vẫn như ngũ lôi oanh đỉnh, thật không dám tin.

"Thứ lỗi, tôi vẫn lừa các hạ." Mặc tấm áo nam tu màu vàng thùng thình nhưng sắc đẹp vẫn khuynh quốc khuynh thành, Thủy Linh Nhi nhìn Ngụy Tác, nói khẽ xin lỗi.

"Cô nương là Thủy Linh Nhi, vì sao Lâm Thái Hư lại truy sát, còn dùng cả thủy hệ pháp khí đối phó, suýt khiến kim đan cô nương tan vỡ?" Ngụy Tác tỏ vẻ phức tạp, hỏi nữ tu.

Nữ tu tuyệt đại phương hoa, là vô đối tượng số tu sĩ ngưỡng mộ, với gã thì nàng là thiên chi kiêu nữ, không hiểu sao người như thế lại đến cạnh gã.

"Vì tôi đột nhiên không muốn vĩnh viễn chỉ biết chấp nhận, từ khi bắt đầu tu đạo, liền nghe theo an bài của Huyền Phong môn và sư tôn. Xưa nay tôi chưa bao giờ có cơ hội chọn việc mình cần làm, cả việc lần này được gả cho Chân Võ thiếu chủ Hứa Thiên Ảo." Thủy Linh Nhi cúi đầu, "Thậm chí trong mắt nhiều người Huyền Phong môn, tôi chỉ là một bình hoa, để thu hút tu sĩ tư chất bất phàm gia nhập Huyền Phong môn, thành đệ tử bản môn. Tôi không được phép thích ai, để giữ thân phận bình hoa đó, tôi không thể để lộ mình có hảo cảm với ai, tại Huyền Phong môn tôi không có bằng hữu. Chỗ ở cũng trong một điện vũ đan độc..."

"Cô nương trốn khỏi Huyền Phong môn." Ngụy Tác hít sâu một hơi, xác định suy đoán.

"Huyền Phong môn giới bị cực kỳ sâm nghiêm, thân phận như cô nương sao lại thoát được." Nam Cung Vũ Tinh cũng hỏi Thủy Linh Nhi.

"Vì tôi vẫn làm theo sắp xếp của Huyền Phong môn, chưa từng trái lời, sư tôn cũng không ngờ tôi lại có ý nghịch lại, nên Huyền Phong môn không hề phòng bị gì, cho rằng tôi cũng như trước, thậm chí cả tôi còn không biết vì sao mình lại trốn đi." Thủy Linh Nhi tỏ rõ nét thanh thuần khôn tả, nhưng khóe môi tỏ rõ nụ cười cay đắng.

"Huyền Phong môn cử ngần ấy cao giai tu sĩ đến Thiên Huyền đại lục bắc bộ hóa ra để bắt cô nương về." Ngụy Tác cười khổ, xem ra quá coi trọng mình, Lâm Thái Hư và Huyền Phong môn đến đông thế, kỳ thực tối chủ yếu không phải đối phó gã mà là đối phó Thủy Linh Nhi.

"Thể chất của tôi thập phần đặc thù, Thủy mẫu thánh thân trong truyền thuyết... rất có lợi cho tu vi của tu sĩ." Thủy Linh Nhi hơi đỏ mặt, có lẽ vì hiếm khi tiếp xúc với ngoại giới, càng hiếm tiếp xúc với tu sĩ, tuổi tác và tướng mạo của nàng khi nói tạo ra cảm giác còn trẻ con hơn Hàn Vi Vi. Nói đến việc rất có lợi cho tu vi của tu sĩ, giọng nàng nhỏ lại, có phần rụt rè, e thẹn. Tiếp đó trong mắt nàng thập phần ngưng trọng và nghiêm túc, "Hiện tại xử tử chi thân của tôi... Nếu bị sư tôn biết thì sẽ không tha cho các hạ."

"Có lợi cho tu vi của tu sĩ?" Ngụy Tác tức thì nội thị.

Mục quang gã lóe lên kịch liệt, tỏ vẻ cực kỳ chấn kinh và không dám tin. Qua lần nội thị, gã phát hiện chỗ nào đó của mình biến hóa kinh nhân.

Gã hít sâu một hơi, nhưng không nhắc đến việc đó mà tỏ vẻ cổ quái, "Dương chi điểu, đang làm gì hả, ra đi."

"Được rồi, lão đại, tiểu đệ đây. Không có gì hết, tiểu đệ chỉ đang dạy dỗ vợ." Dương chi điểu cất tiếng.

Lục bào lão đầu cũng nuốt nước bọt như thấy quỷ vì Dương chi điểu nghênh ngang từ sau một bộ xương rồng đi ra, Mị ma nữ lộc hóa thành thanh loan đi sau, nức nở như muốn khóc mà không dám.

"Bà nương? Thật ra là chuyện gì?"

Ngụy Tác tròn mắt, nhận ra "Mị ma nữ lộc" đã bị Dương chi điểu chế phục, nhưng gã không ngờ Dương chi điểu lại nói thế, thanh loan đi sau lưng nó, như thể một bà nương ngoan ngoãn.

-o0o-

Bạn đang đọc Thông Thiên Chi Lộ của Vô Tội
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 9
Lượt đọc 671

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.