Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chúc mừng thành công

Phiên bản Dịch · 2037 chữ

"Lão đầu, ý ngươi là Kim đơn kỳ ngũ trọng đại tu sĩ này vì hậu thế không ai đến được đây, nên nơi này mới còn đến giờ.” Ngụy Tác hỏi lục bào lão đầu, "Bạch sắc tinh trụ và pháp bảo bắn đi, thật ra là chuyện gì?"

"Tu sĩ tu luyện vốn có bốn phần là thiên tư, sáu phần vận khí. Đừng nói có ký vức của một kim đơn tu sĩ mà dù là chính kim đơn tu sĩ đoạt xá, mất đi nửa tu vi thì vị tất tu lại được Kim đơn cảnh.” Lục bào lão nhìn Ngụy Tác: "Mộ phần như Luân hồi tháp thì đến bảy, tám phần mười là do chủ nhân cũ lấy được.”

"Sáu cây bạch sắc tinh trụ thì càng đáng sợ. Đấy là Lục linh tuyền cơ trận, cần dung hợp sáu viên yêu đơn của yêu thú thất giai trở lên mới bố trí được không gian hình pháp trận này, mỗi lần vỡ một tinh trụ thì sẽ truyền tống thứ trong phạm vi pháp trận đi nơi khác.” Lục bào lão dùng khẩu khí tiếc nuối giải thích: "Bố trí được pháp trận này phải là nhân vật đỉnh nhọn trong số Kim đơn kỳ đại tu sĩ. Người này bố trí pháp trận cỡ này để phối hợp với Luân hồi tháp, khẳng định có tổng thể sáu mộ huyệt, Ma Nhãn đảo chỉ là chỗ đầu tiên. Nếu người đến là tu sĩ mà y chuyển sinh thì sẽ biết cách lấy Luân hồi tháp mà không khiến Lục linh tuyền cơ trận khởi động. Gặp người vô tình phát hiện như chúng ta, Lục linh tuyền cơ trận sẽ tự động khởi động, đẩy Luân hồi tháp sang mộ huyệt khác. Pháp bảo bắn ra đương với thứ tặng cho tu sĩ phát hiện ra Luân hồi tháp. Người bố trí mộ huyệt này tất biết tu sĩ tìm được Luân hồi tháp đều không tầm thường, sợ Luân hồi tháp bị lấy đi nên khi pháp trận kích phát thì bắn ra pháp khí, khiến đối phương chú ý, thừa cơ đối phương đi lấy pháp khí mà Luân hồi tháp thuận lợi truyền tống đi.”

Nghe ra, Ngụy Tác bực bội kêu lên, "Lão đầu, ngươi biết rồi mà không bảo ta sớm chuẩn bị, hại ta chỉ lấy được một món!"

"Ta cũng chỉ nghe nói chứ không tận mắt thấy đâu.” Lục bào lão đầu khinh miệt nói, "Phản ứng nhanh thế là khá rồi.”

Ngụy Tác trợn tròng trắng, nghiên cứu thứ vừa lấy được, điều khiển Ngọc hư tử chu phi độn ra phía ngoài rồi lượn vòng tìm kỹ.

Từ uy năng pháp khí bắn đi ban nãy, ít nhất cũng đã bay được một trăm dặm, tuy nhiên gã hiểu rõ số pháp khí này lọt vào Chập Khí hải thì khó mà tìm được nhưng pháp khí của Kim đơn kỳ ngũ trọng tu sĩ, khẳng định không phải tầm thường, cứ tìm đã rồi tính.

Lượn một vòng trên mặt biển, gã lại kích phát tích thủy châu lặn xuống rồi mất bóng.

Một ngày sau, Ngụy Tác cùng Cơ Nhã mới xuất hiện ở một vùng biển khác.

Ngụy Tác mặt mũi ủ ê.

Suốt cả ngày, trừ lúc dừng lại để Cơ Nhã thi pháp cho Hàn Vi Vi, Ngụy Tác cứ tìm kiếm pháp khí bắn ra ở quanh hải vực gần đó, tuy lấy được không ít linh dược và nguyên liệu luyện khí nhưng pháp khí thì không được món nào.

Dưới Chập Khí hải rất phức tạp, với tu vi của gã và tích thủy châu mà vẫn không xuống đáy biển được, tìm cả ngày vẫn thấy hi vọng xa vời, chỉ tổ lãng phí thời gian, nên tuy không cam tâm nhưng gã đành nghiến răng, chọn cách quay lại.

"Lão đầu, có nhận ra pháp bảo gì không?" Thò lên mặt nước, bắt đầu quay về, Ngụy Tác lấy ra cổ phù mà gã bắt kịp, nghiên cứu cùng Cơ Nhã, lục bào lão đầu.

"Không thấy, không rõ, đặc biệt lắm.” Lục bào lão đầu nói.

“...” Ngụy Tác tắt tiếng, bảo lục bào lão đầu, "ta cho ngươi mấy chứ.”

"Cái gì?" Lục bào lão đầu hơi ngẩn ra.

"Con bà nó chứ!"

"Chà!"

Ngụy Tác làm lơ lục bào lão đầu, dùng cách quen thuộc nhất là sử dụng thần thức kiếm tra, không có phản ứng gì thử dồn chân nguyên vào cổ phù có khảm hoàng sắc tinh thạch.

"Cơ Nhã! Mau giúp ta điều khiển Ngọc hư tử chu!"

Đột nhiên, Ngụy Tác biến hẳn sắc mặt, phát ra tiếng kinh hô, Ngọc hư tử chu tan hết quang hoa rơi xuống.

Tích tắc này, thể nội chân nguyên của gã như vỡ đê, bị cổ phù đặc biệt hút sạch.

"Cổ phù cần tới ngần ấy chân nguyên?"

Ngọc hư tử chu dừng lại, được Cơ Nhã khống chế lơ lửng trên không trung. Ngụy Tác mặt mày nhợt nhạt, vội móc mấy viên Hồi chân đơn ra uống, Cơ Nhã và lục bào lão đầu mới hiểu thật ra là chuyện gì.

"Lẽ nào là pháp bảo đạo giai trung phẩm trở lên? Dù là đạo cấp hạ phẩm pháp khí, với tổng lượng thể nội chân nguyên của ta đủ để kích phát.”

Ngụy Tác không tin nổi nhìn cổ phù, dồn thể nội chân nguyên vào, cổ phù có vẻ còn lâu mới đủ, nên gã không thể kích phát.

"Cả địa cấp công pháp, tu sĩ Chu thiên cảnh ngũ trọng đều không cách nào thi triển, không phải thứ tầm thường mới đúng.” Lục bào lão đầu bảo Ngụy Tác.

Ngụy Tác gật đầu, không cần phí sức suy đoán, thu vào nạp bảo nang. Tiếp theo là lúc gã đột phá đến Phân niệm cảnh nhất trọng, chân nguyên chắc đủ để khu động vật này.

Tuy nguyên liệu trong tay đủ để đột phá đến tu vi Phân niệm cảnh nhất trọng nhưng sẽ phải tiềm tu hai ba trăm ngày, thi thể yêu thú không đủ cho Phệ tâm trùng hút não tuy nên gã không vội, lang thang thêm mười mấy ngày ở những nơi có nhiều đê giai yêu thú tại Chập Khí hải, nhét đầy mọi nạp bảo nang rồi mới kích phát Ngọc hư tử chu đến cực điểm, quay lại động phủ lâm thời ở "Ô Kê đảo".

Tiếp đó, Ngụy Tác lại bế quan tiềm tu nối ngày.

Tu sĩ tu luyện, dùng thần thức nội thị, khu động chân nguyên hành công, luyện hóa đơn dược hoặc linh thạch, tất cả đều khiến thần thức mệt mỏi. Với cường độ thần thức trước kia của gã, mỗi ngày đêm phải nghỉ hai lần. Nhưng hiện tại đã đạt tới mức của tu sĩ Kim đơn kỳ, dù bảy tám ngày liên tục tu luyện mới phải dừng lại nghỉ. Tất nhiên gã không bỏ qua cơ hội cùng Cơ Nhã song tu nên mỗi ngày trừ luyện hóa đơn dược tu luyện thì vần như trước, cùng Cơ Nhã song tu hai lần.

Sau hơn hai trăm tám mươi ngày, trong thạch thất Ngụy Tác tu luyện đột nhiên truyền ra tiếng sóng còn lớn hơn cả tiếng lúc trước Ngụy Tác đột phá đến Chu thiên cảnh ngũ trọng.

Ngụy Tác mở bừng mắt hớn hở, trên mình sáng rực mười một dải tử sắc thần hải quang hoa.

Cơ Nhã đứng gần đó, mắt ánh lên mừng vui.

Hơn hai trăm bảy mươi ngày tiềm tu, thần thức đã vượt tu sĩ Phân niệm kỳ, Ngụy Tác bình an thành công đột phá đến tu vi Phân niệm cảnh nhất trọng.

"Cuối cùng cũng đại công cáo thành!"

Gã đứng lên, nhìn Cơ Nhã đầy nhu tình.

Cộng thêm lần trước bế quan đột phá Chu thiên cảnh ngũ trọng, đi khắp nơi chuẩn bị nguyên liệu, giờ lại đột phá đến tu vi Phân niệm cảnh nhất trọng, Ngụy Tác cùng Cơ Nhã đã ở Chập Khí hải chi hơn năm trăm hai mươi ngày, xấp xỉ một năm rưỡi.

Gần nửa năm đã qua, Cơ Nhã như trái thủy mật đào đã chín, càng toát lên nét đẹp kinh tâm động phách.

Từ lúc ban đầu chỉ là hân thưởng và yêu thích, đến nửa năm nay, nàng coi gã ở vị trí đầu tiên, vì luyện đơn cho gã mà dừng cả tu luyện của mình. Giữa hai người thêm một phần gắn kết máu thịt.

Phổ thông phàm nhân, ở lâu một chỗ có lẽ sẽ chán, nhưng đối với Ngụy Tác cùng Cơ Nhã thì con đườg tu luyện đằng đẵng, bầu bạn cùng nhau mỗi lần song tu, chung niềm vui nhục thể và sức mạnh đề thăng thì không cách nào nói rõ. Tình cảm lại càng thâm hậu, thật sự đôi lòng gắn kết.

"Vợ ngoan, không có nàng ta không thể nhanh chóng đột phá đến tu vi Phân niệm cảnh nhất trọng như vậy.” Ngụy Tác ôm nàng vào lòng.

Cơ Nhã không nói gì, ngoan ngoãn tựa vào lòng gã.

Trong mười lăm thành nam bộ Thiên Huyền đại lục, với tuổi tác như Ngụy Tác mà đạt tới Phân niệm cảnh đệ nhất trọng cũng không mấy ai. Nhiều tu sĩ dù sớm luyện đến Chu thiên cảnh ngũ trọng nhưng vì cường độ thần thức không đủ, sợ lúc đột phá Phân niệm kỳ mất mạng, lại không tìm được linh dược như Dưỡng thần thảo nên không dám xung kích Phân niệm cảnh. Cường độ thần thức, của gã hiện có thể sánh với tu sĩ Kim đơn cảnh.

Lúc này vô thanh thắng hữu thanh.

Lòng nàng trừ nhu tình mật ý còn cả niềm kiêu ngạo không nói thành lời.

Gã là nam nhân, là đạo lữ song tu của nàng.

"Vợ ngoan, khó khăn lắm mới đột phá đến Phân niệm cảnh. Chúng ta đi chúc mừng chứ nhỉ?" Ngụy Tác đột nhiên cười hắc hắc, nói.

"Đi chúc mừng? Chúc mừng thế nào?" Cơ Nhã hơi ngẩn ra.

"Ra rồi ta sẽ cho biết.” Ngụy Tác mỉm cười, ôm Cơ Nhã, kích phát Thanh hoàng hồ lô rồi lướt ra khỏi động phủ lâm thời.

Đoạn gã kích phát Ngọc hư tử chu.

"Cho muội biết chúc mừng thế nào được chưa?" Cơ Nhã thấy gã thần bí thì trách.

"Chúng ta song tu trên Ngọc hư tử chu này để chúc mừng.” Ngụy Tác mặt dày ghé tai Cơ, "Chắc càng kích thích nhỉ?"

"Huynh nói gì hả?" Cơ Nhã không tin nổi trợn tròn mắt, nhưng chưa kịp phản ứng đã bị Ngụy Tác bá đạo chặn lại.

Lúc này gã kích phát Ngọc hư tử chu đến cực điểm, lao vút lên.

Với gia tốc kinh nhân, Cơ Nhã cảm giác hồn phách như sôi lên, hạ vút xuống, cùng lúc đó, Ngụy Tác nhanh nhẹn cởi y phục nàng và ôm sát.

Nàng hô khẽ, Ngọc hư tử chu lại lao xuống với tốc độ kinh nhân, Cơ Nhã lại thấy như mất trọng lượng, bay vút lên.

"Thế nào, vợ ngoan, cách này ta nghĩ đến lâu lắm rồi.” Hắc bạch lưỡng sắc quang hoa từ thân thể hai người sáng lên, bao bọc cả hai, đồng thời vang lên giọng Ngụy Tác đầy đắc ý.

"Lưu manh...” Cơ Nhã cất giọng ngọt ngào mềm mại.

Trong bạch sắc chập khí, hắc bạch lưỡng sắc quang hoa liên tục lấp lóe, hồi lâu sau, quang hoa mới tan đi.

Một làn thanh hắc sắc quang từ Ngọc hư tử chu bay lên, là âm khí do Ngụy Tác kích phát.

Thanh hắc sắc âm khí đã ngưng thành thực chất, thành một ngọn thanh hắc sắc cự trảo, uy năng tựa hồ không kém gì linh cấp trung giai pháp bảo.

-o0o-

:73: :73: Mọi người vào vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi- Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:

Bạn đang đọc Thông Thiên Chi Lộ của Vô Tội
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 17
Lượt đọc 530

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.