Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đến lúc giết ngược trở lại

Phiên bản Dịch · 1586 chữ

Cả tu đạo giới dấy lên kinh đào hãi lãng thì Ngụy Tác không rời Hàn Hương thành bao xa.

Đi thêm năm, sáu nghìn dặm, Ngụy Tác đáp xuống một băng nguyên hoang vu, đào xuống mấy nghìn trượng, mở một động quật lâm thời đơn giản.

Thiên Cửu thần quân và Vương Vô Nhất liên thủ, tuy uy hiếp lớn đến gã nhưng gã biết nếu tin Hắc Bồ Đề thiên mẫu và Thánh Vương tông tông chủ, Ngọc Lý thần quân bị bắt đồn ra thì họ sẽ sợ hãi, không dám đến Hàn Hương thành mà có tra xét cũng là người khác đến.

Thứ duy nhất gã e dè là Tứ tí hoang tộc đại năng.

Bất quá tại Hàn Hương thành, Ngụy Tác đã truyền âm, bảo Thánh Vương tông tông chủ và Ngọc Lý thần quân ngầm tra xét tin về Tứ tí hoang tộc đại năng.

Hắc Bồ Đề thiên mẫu và Thánh Vương tông tông chủ vốn e dè Tứ tí hoang tộc đại năng, nhưng hôm đó y truy kích cổ đế thi crồi không lộ hành tung, đến giờ các siêu cấp tông môn vẫn chưa phát hiện tung tích.

Tứ tí hoang tộc đại năng xuất thế là tự nhận thiên hạ vô địch, không hề che giấu hành tung, lâu thế mà chưa xuất hiện tại Tịch Hàn đại lục thì rất có khả năng không ở đại lục này, mà đuổi theo cổ đế thi ra ngoài Thiên khung. Linh Lung Thiên đã nói thuật pháp cùng pháp bảo của tu sĩ thì Hoang tộc không thể động dụng, nên không như bọn Thánh Vương tông tông chủ dùng pháp bảo truy đuổi gã, khi gã được địa khí che chở thì y không thể phát hiện tung tích.

Thần thức gã hiện không thể không quản, cần nhanh chóng luyện hóa hai nhánh Hoang cổ linh dược.

Đảo xong động quật, Ngụy Tác phong ấn Hắc Bồ Đề thiên mẫu và Thánh Vương tông tông chủ, Ngọc Lý thần quân rồi thả Phệ Tâm trùng ra.

Đoạn gã lấy từ nạp bảo cổ giới ta một tấm thảm Ngân ti thảo, xếp bằng lên, lấy tiếp hai nhánh Hoang cổ thực chu ra.

Một nhánh màu tím kỳ dị, trông như cây gai thông thường, cả rễ thì dài chừng ba thước, cầm cực nặng, không có mùi gì.

Nhánh còn lại màu lục đậm, lớn cỡ ngón tay, chỉ chừng sáu, bảy tấc, trông như tiểu nhung cầu, cực kỳ đặc biệt.

Ngụy Tác ghi lại hình dáng hai nhánh Hoang cổ thực, Hoang cổ bản thảo kinh đối với tu sĩ thì là vô thượng cổ kinh không kém gì Động Hư bộ pháp. Hoa y thanh niên giao ra Hoang cổ bản thảo kinh có ghi tới hơn hai trăm loại Hoang cổ linh dược mà mọi tông môn hiện thời không biết, chỉ còn thiếu hai nhánh này, tuy không biết tên nhưng chỉ cần biết cách sử dụng là được. Hoang cổ bản thảo kinh coi như đầy đủ.

"Chát!"

Ghi lại xong xuôi, Ngụy Tác phát thủy linh nguyên khí vào nhánh màu tím, chích ra một chút dược lực thử luyện hóa.

"Y tưởng ta trúng kế nên không nói dối."

Dược lực vào thể nội, Ngụy Tác sáng mắt, mi tâm nóng bỏng tắc nghẹn thở mát hẳn, thoải mái vô cùng.

"Không biết dược lực nhánh này có gì khác."

Ngụy Tác lại dùng thủy linh nguyên khí dồn vào nhánh Hoang cổ thực chu màu lục.

"Phù!" Chút dược lực sau cùng tan vào thể nội, Ngụy Tác hít một hơi lạnh, dược lực quả thập phần bá đạo, như từng thanh phi kiếm đâm vào thần thức, chẻ những chỗ bị tắc ra khiến não hải nhói lên.

Bất quá Ngụy Tác trấn định, cảm giác cực kỳ đau đớn giảm đi là gã nhận ra lợi ích với thần thức, hơn nữa không có dược lực bất lợi, có nghĩa là hoa y thanh niên tự thấy đã thoát nên không nói dối, hai nhánh này đều có thể chữa lành thần thức tổn thương chỉ không biết nhánh nào có công hiệu tăng cường.

Thủy linh nguyên khí từ khiếu vị của gã bao lấy nhánh màu tím, liên tục luyện hóa.

Hoang cổ thực chu này trông không lớn nhưng dược lực thập phần kinh nhân, Ngụy Tác mất chẵn nửa ngày mới triệt để luyện hóa được.

"Xem ra nhánh này có hiệu quả tăng cường thần thức, không ngờ chỉ một nhánh Hoang cổ linh dược đã kinh nhân thé này, không cần lãng phí thời gian nữa."

Luyện hóa xong, Ngụy Tác chuyển thần thức, tỏ vẻ kinh hỉ khôn tả, hít sâu một hơi, đứng lên khỏi thảm Ngân ti thảo.

Hiện tại não hải gã không còn mảy may đau đớn và nóng bỏng mà thoải mái như uống nước đá vào ngày nóng, suy nghĩ rất sáng suốt.

Luyện hóa nhánh màu tím là thần thức tổn thương của gã ít nhất hồi phục đến mức hoàn hảo, hiện tại đối địch không thành vấn đề. Chỉ là so với trước thì cường độ thần thức không tăng thêm, còn nhánh màu lục mới có hiệu quả tăng cường thần thức.

Thần sắc gã hớn hở nhưng cũng phát ra túc sát khí tức đáng sợ.

Hiện tại, không phải bị truy sát, đã đến lúc truy sát các đại năng đó!

"Chát!", gã dùng thủy linh nguyên khí bao lấy nhánh màu lục để luyện hóa, đồng thời mục quang lóe lên, giải phong ấn cho Hắc Bồ Đề thiên mẫu và Thánh Vương tông tông chủ, Ngọc Lý thần quân.

"À?"

Mở phong ấn, Ngụy Tác lại giật giật chân mày.

Hắc Bồ Đề thiên mẫu tu vi bị phế, nhục thân khí huyết gần như cháy hết, tuy sinh cơ hùng hậu nhưng đã đến cực hạn, đang tan nhanh, sắp đến lúc mất mạng.

"Ngụy Tác, nhưng gì ta hứa thì đã làm, hi vọng ngươi giữ lời, không để Đại Hỉ tông đứt đoạn truyền thừa." Hắc Bồ Đề thiên mẫu biết mình đã đèn khô dầu cạn, biết Ngụy Tác không đời nào phí sức cứu mình nên được giải trừ phong ấn thì cười thảm.

"Yên tâm đi, ta đồng ý là sẽ làm được." Ngụy Tác nhìn Hắc Bồ Đề thiên mẫu, gật đầu.

Hắc Bồ Đề thiên mẫu suýt nữa khiế gã mất mạng nên gã không đời nào thông cảm, nhưng ả là cường giả bậc nhất của thời đại này nên thỉnh cầu sau cùng thì gã tôn trọng.

Hắc Bồ Đề thiên mẫu há miệng, nhưng sau cùng ánh mắt mờ đi, không nói thêm gì mà thở ra hơi cuối cùng.

Lúc cuối, mắt ả không còn oán độc và phẫn hận, mà là bất cam và hối hận. Khi tất cả không còn thì ả mới nhận ra mình truy sát Ngụy Tác, Ngụy Tác giết mình là không sai, sai là việc ả nhúng vào vũng nước đục này để rồi thê thảm như thế.

"Thích đồ tốt, cướp đồ tốt vốn không sai nhưng phải xem thứ đó có chủ chưa, cập mạnh hiếp yếu thì lại sai lầm, hi vọng kiếp sau ngươi cũng làtiểu tán tu như ta, hoặc sẽ không trời sinh tự cao tự đại nữa." Nhìn thi thể Hắc Bồ Đề thiên mẫu, Ngụy Tác nói đoạn thu vào cùng Phệ Tâm trùng.

"Giúp mỗ tìm tung tích bọn Vương Vô Nhất, xong việc này mỗ sẽ giải khai cấm chế cho các vị về tông môn."

Thu thi thể Hắc Bồ Đề thiên mẫu và Phệ Tâm trùng đoạn gã cuốn Thánh Vương tông tông chủ và Ngọc Lý thần quân, giải khai mất đạo cấm chế, đồng thời bảo.

Thánh Vương tông tông chủ và Ngọc Lý thần quân run lên. Ngụy Tác tuy nhiên ngữ khí bình đạm nhưng cả hai cảm thấy thiên địa biến sắc.

"Bọn tại hạ sẽ dốc toàn lực!" Cả hai run lên đáp ngay. Hiểu Ngụy Tác bảo kết thúc việc này là gì.

"Ta phải đa tạ ngươi, nếu ngươi không như thế, khi ta hỏi mà nói cho ta biết về Hoang tộc đoạn tí đthì có khi còn được lợi từ ta, ta sao có được ngần ấy thứ tốt." Ngụy Tác không nhìn hai người, mở nạp bảo nang lấy nhanh linh dược đã hình thành linh tính ra, đoạn nhủ thầm với hoa y thanh niên.

Lần này gã thu lợi từ hoa y thanh niên được Hoang tộc truyền thừa thật quá lớn.

Tịnh niệm tâm kiếm và Hoang cổ bản thảo kinh, chỉ hai thứ này không biết mang lại cho gã bao nhiêu lợi lộc, chưa tính y còn ngần ấy Hoang cổ linh dược.

Như nhánh Hoang cổ linh dược đã thành linh tính, dược lực tất kinh nhân đó, theo Hoang cổ bản thảo kinh thượng thì là Hoang cổ ngộ tiên thảo.

Nhánh Hoang cổ linh dược này, Hoang cổ bản thảo kinh có ghi, thần huyền nguyên khí của Thần huyền tam trọng mới có thể luyện hóa, đề thăng cảm tri. Hoang cổ ngộ tiên thảo là linh dược giúp người ta cảm tri thiên địa nguyên khí, tăng thêm khả năng lĩnh ngộ đại đạo pháp tắc!

Bạn đang đọc Thông Thiên Chi Lộ của Vô Tội
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 311

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.