Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Linh khí chân chính!

Phiên bản Dịch · 2037 chữ

Đàn Xích giáp trùng vốn định đánh hội đồng Ngụy Tác cùng Hàn Vi Vi nhưng lại bị đối phương vây đánh lại.

Xích giáp trùng không biết bay, nên Ngụy Tác cùng Hàn Vi Vi ở phía trên chúng cứ việc muốn thế nào thì thoải mái ra tay như thế, thuật pháp và pháp khí giáng xuống loạn xạ, dưới đất ngổn ngang thi thể Xích giáp trùng.

Xích giáp trùng trưởng lão thảm nhất.

Ngụy Tác không muốn bối giáp của nó có gì há tổn nên Xích giáp trùng trưởng lão liên tục bị Hàn Vi Vi phát ra băng long cứng, rồi lại bị Ngụy Tác dùng Kim Xà lôi quyết công kích.

Đại khái liên tục mười mấy lần bị đông cứng rồi lại bị điện giật, Xích giáp trùng trưởng lão sau rốt cũng không chịu nổi, giật giật chân rồi ô hô ai tai.

Thấy Xích giáp trùng trưởng lão bị giết, đàn Xích giáp trùng vốn định báo thù cho lão đại nhưng rồi bị Ngụy Tác cùng Hàn Vi Vi giết thêm hai mươi mấy con, số còn lại vội vàng bỏ chạy hết, quay vào khoáng động mất dạng.

Việc tiếp theo Ngụy Tác làm là thu Lang đầu biên bức vào nạp bảo nang.

Gã đã thấy uy lực của Thiên vân tinh, vạn nhất mà xui xẻo quá, ở nơi cách Linh Nhạc thành ba trăm này mà thu hút một con yêu thú ngũ cấp hoặc lục cấp, thì thật sự muốn khóc mà không có nước mắt.

"Xích giáp trùng này lớn quá.”

Hàn Vi Vi hiếu kỳ đến trước mặt Xích giáp trùng trưởng lão. Yêu thú còn chưa kịp sung sướng thì bị cắt ngang rồi chết không nhắm mắt này trông không ra thế nào cả, nhìn gần giống như một cái bàn lớn, cả tấm bối giáp còn lớn hơn người nàng ta.

"Chà, hơi dày quá nhỉ?" Ngụy Tác nhảy lên lưng Xích giáp trùng, phát hiện mũi tên lấp lánh hắc quang tựa hồ không đâm xuyên lưng nó, mũi tên cắm vào chừng một thước, có nghĩa là lớp bối giáp này ít nhất cũng dày hơn thế.

Ngụy Tác mất một lúc mới lấy được hắc sắc tiểu tiễn cám trên lưng Xích giáp trùng trưởng lão.

Mũi hắc sắc tiểu tiễn chỉ dài chừng một thước, hào quang phát ra tựa hồ là chất liệu ngọc, nhưng còn nặng hơn ngọc thạch, cả mũi tên trơn bóng, cơ hồ không tổn hại gì.

Ngụy Tác có phần hiếu kỳ thử kích phát hắc sắc tiểu tiễn vào một thi thể Xích giáp trùng bình thường.

Xoạt, hắc sắc tiểu tiễn ngập vào thể nội nó, không tự động bay về.

"Lẽ nào hắc sắc tiểu tiễn cũng như đôi vòng tay màu đỏ, phát ra là không tự bay về?" Ngụy Tác lẩm bẩm.

"Ngu xuẩn quá, phù văn pháp trận của hắc sắc tiểu tiễn rất phức tạp.” Lục bào lão đầu nghe thấy gã nói thì khinh bỉ ré lên, "Rõ ràng ngươi chưa lần ra pháp trận khống chế. Bất quá ngươi đúng là may mắn, hắc sắc tiểu tiễn này có vẻ là linh giai pháp bảo thật sự.”

"Vậy hả?" Ngụy Tác hưng phấn hẳn, dùng đại đao mổ bụng Xích giáp trùng lấy hắc sắc tiểu tiễn.

Quả nhiên, gã cùng Hàn Vi Vi nhìn kỹ, trên thân mũi hắc sắc tiểu tiễn khắc phù văn cực kỳ huyền ảo, hình thành hoa văn hình trôn ốc, từ đuôi kéo lên tận đầu.

"Ngươi thử làm theo phương pháp ta bảo khống chế nó xem sao.” Giọng lục bào lão đầu ngận khoái lại vang lên trong tai gã. Lão cũng như Ngụy Tác và Hàn Vi Vi, nghiên cứu khá kỹ mũi hắc sắc tiểu tiễn.

Ngụy Tác theo lời lục bào lão đầu, dồn chân nguyên theo phù văn hình trôn ốc.

Tiếng xoàn xoạt vang lên, uy năng của hắc sắc tiểu tiễn tựa hồ bị kích phát, từng tia quang hoa phát ra, mũi tên cũng trở nên trong suốt.

Quang hoa càng sáng, tay Ngụy Tác tựa hồ xuất hiện một dải sáng đen có thể phát ra linh khí với mức mắt thường nhìn rõ.

Gã biến sắc, bắn mũi hắc sắc tiểu tiễn ra.

Gã cảm nhận được uy năng của mũi tên liên tục mạnh dần theo lượng chân nguyên dồn vào, nhưng đến trình độ nhất định mà không kích phát thì sẽ không khống chế được, tay sẽ nổ theo.

Khí tức của hắc sắc tiểu tiễn phát ra chứng tỏ nếu không kích phát ngay thì đừng nói tay gã mà nửa người cũng sẽ tan tành ngay.

Tuy có thể tích lũy chân nguyên nâng cao uy năng của mũi tên nhưng khống chế sẽ có phần nguy hiểm.

"Xoạt!"

Lần này hắc sắc tiểu dễ dàng xuyên qua thi thể Xích giáp trùng, rồi quay về tay gã.

"Vật này là linh khí thật sự hả?" Phù văn phức tạp và phương thức kích phát đặc biệt của hắc sắc tiểu tiễn khiến Hàn Vi Vi cũng kinh ngạc.

"Có vẻ rất giống.” Ngụy Tác gật đầu, "Còn phải xem có uy lực của linh khí không đã, chỉ là Thiên luyện ngân của ta để lại ở chỗ ở thiên cấp, không mang theo đây.”

"Cần Thiên luyện ngân gì đó thì không thử được.” Hàn Vi Vi cười ha hả, trực tiếp kích phát hỗn kim đoản mâu.

"Hàn Vi Vi, ngươi định làm gì!"

Ngụy Tác ré lên, không kịp ngăn cản, hỗn kim đoản mâu đã giáng trúng bối giáp Xích giáp trùng trưởng lão.

"Đúng là phá gia.” Ngụy Tác thiếu chút nữa thì trước mắt tối sầm, tuy hỗn kim đoản mâu khẳng định không thể đâm xuyên bối giáp Xích giáp trùng trưởng lão nhưng bối giáp càng nguyên lành, pháp khí luyện chế ra càng cao cấp. Bất quá nhìn rõ vị trí của hỗn kim đoản mâu thì sắc mặt gã tươi hẳn, hiểu ngay dụng ý của Hàn Vi Vi.

Hỗn kim đoản mâu đánh vào rìa lớp giáp trên lưng Xích giáp trùng trưởng lão.

Vi trí đó có tổn hại cũng không ảnh hưởng gì đến phẩm chất và độ bền của pháp khí, luyện chế thành pháp thuẫn rồi thì pháp khí cùng thuật pháp của đối phương sẽ đều xung kích vào chính giữa.

Chỗ bị hỗn kim đoản mâu đánh vào chỉ lõm xuống chừng ba tấc.

Ngụy Tác phát ra hắc sắc tiểu tiễn vài rìa bối giáp Xích giáp trùng trưởng lão.

"Xoạt"! Hắc sắc tiểu tiễn lại cắm vào rìa bối giáp, độ ăn sâu vào hơn cả lúc trước, không chỉ một thước, uy lực xem ra cao gấp đôi hỗn kim đoản mâu.

"Linh khí thật sự!"

Kết quả này khiến Ngụy Tác hít một hơi khí lạnh, đoạn ngửa mặt cười vang.

"Lại là linh khí?!"

Hàn Vi Vi cũng nuốt nước bọt.

Nói chung, tu sĩ sử dụng hắc sắc tiểu tiễn trước đây hoặc không biết khống chế pháp trận, hoặc tu vi kém xa Ngụy Tác, chỉ chừng Thần hải cảnh lưỡng trọng đến tam trọng.

Chắc cũng không sai bao nhiêu, nếu không phải là ttu sĩ cấp thấp như thế thì đời nào đi đối phó Xích giáp trùng chỉ mới nhị giai, hơn nữa còn không thể lấy lại được hắc sắc tiểu tiễn, chưa biết chừng đã bị đàn Xích giáp trùng vây công lấy mạng.

Linh khí thật sự cực kỳ khó kiếm, nhiều tu sĩ Chu thiên cảnh tứ trọng cũng không có kia.

Nhưng gã lại dễ dàng cực độ, dẫn nàng ta theo, giết yêu thú như hưởng thụ rồi lấy được một món linh khí thật sự.

Trong mắt nàng ta, tiểu tử sàm sỡ đó càng lúc càng không đơn giản.

"Có linh khí này rồi thì dù tu sĩ Chu thiên cảnh lưỡng trọng muốn động đến ta cũng phải cân nhắc đã.”

Ngụy Tác nắm cây hắc sắc tiểu tiễn, càng nghĩ càng hân hoan, không khỏi cảo tưởng xem lúc mình cầm linh khí tung hoành bốn cõi sẽ thế nào.

"Ngụy Tác, lần này ngươi chia phần thế nào.” Đúng lúc đó, một câu nói của Hàn Vi Vi kéo gã về hiện thực.

"Chỗ này là ta đưa ngươi đến.” Ngụy Tác hơi xót ruột nói: "Chi bằng chia bảy ba, ta bảy ngươi ba, ta nhất định lấy món linh khí này, còn lại thiếu bao nhiêu linh thạch, ta trả cho ngươi, được chứ?”

"Bảy ba, ngươi sao mà keo kiệt.” Hàn Vi Vi bĩu môi, "Ít nhất cũng sáu bốn.”

"Sáu bốn?" Ngụy Tác kêu lên thê thảm, "Ban nãy ngươi còn không thèm để ý cái gì sao giờ tinh minh thế hả.”

"Chẳng phải học của ngươi sao.” Hàn Vi Vi cười ha hả, lắc lắc hỗn kim đoản mâu, "Ngươi không đành chia sáu bốn cũng không sao. Vật này ta dùng cũng vừa tay, chi bằng cho ta luôn, còn lại thì thuộc về ngươi, Thanh trúc kiếm của ta không còn, ta đang thiếu pháp khí có tính chất tiến công. Thiết oản nửa mùa của tên họ Lưu tởm lợm đó thì ta đã thử qua, uy lực còn khả dĩ, nhưng tốc độ kích phát và công kích quá chậm, vật này khá hơn nhiều.”

"Vậy cũng được.” Ngụy Tác cười hắc hắc, hợp tác với mỹ nữ này khá dễ chịu, đằng nào gã cũng có nhiều pháp khí bán linh giai, có thêm một món linh khí thật sự này nữa, hỗn kim đoản mâu không còn cũng chẳng sao.

Chung quanh ngổn ngang chừng bảy mươi con Xích giáp trùng, nhưng có tới ba cái nạp bảo nang nên đủ để đựng, cất hắc sắc tiểu tiễn xong, gã không bỏ qua con Xích giáp trùng nào, dù gì cũng giá trị đôi chút linh thạch, cho hết vào nạp bảo nang là xong.

"Đa tạ ngươi giúp ta hôm nay kiếm được không ít linh thạch.” Lúc đến truyền tống pháp trận gần Đại Thanh sơn nhất, Hàn Vi Vi đột nhiên nhớ ra một việ, hỏi Ngụy Tác, "Lần bị ta bắt gặp đó thật sự là lần đầu tiên của ngươi?"

"Cái gì mà bắt gặp là lần đầu tiên?" Ngụy Tác thu hoạch kha khá sau một đêm, còn đnag tính xem lần này kiếm được bao nhiêu linh thạch, nhất thời không kịp phản ứng.

"Việc bảy trăm linh thạch!" Hàn Vi Vi hung hãn nhìn gã.

"Đương nhiên là lần đầu tiên.” Ngụy Tác cấm cảu đáp, "Không liên can gì đến làm gì.”

"Nể tình ngươi mới phạm tội lần đầu, cứu ta một lần lại giúp ta kiếm được không ít linh thạch, có cần ta nói giúp với Nam Cung Vũ Tinh không hả?" Hàn Vi Vi bảo, "Để ta bảo rằng ta chống đối ngươi nên cố ý nói lung tung, thực tế không hề như vậy.”

"Thôi đi, lần đó ta đã thừa nhận, nàng ta cũng biết, việc này ta sẽ tự giải quyết, ngươi đừng phá rối thêm nữa." Ngụy Tác đáp, "Ta quay về sẽ bế quan, ngươi muốn kiếm linh thạch cũng nên cẩn thận. Phải nhớ an toàn là trên hết, giữ được mạng mới có thể kiếm linh thạch, nhưng người sống lâu lại có tu vi cao của tu đạo giới đều không vì công pháp lợi hại, mà vì họ cẩn thận hơn người khác.”

"Biết rồi, an toàn là đệ nhất. Ta về sẽ bế quan tu luyện.” Hàn Vi Vi đột nhiên mỉm cười đầy quyến rũ, "Thế nào, ngươi quan tâm đến ta?"

"Quan tâm cái đầu ngươi, thần kinh.” Ngụy Tác trừng mắt nhưng thầm rủa tiểu yêu tinh. Lúc Hàn Vi Vi mỉm cười, tim gã thật sự đập loạn lên, nhanh hơn bình thường nhiều, tiểu mỹ nữ mông cong này cũng có lúc như yêu tinh

Bạn đang đọc Thông Thiên Chi Lộ của Vô Tội
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 20
Lượt đọc 675

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.