Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Yêu Trong Đau Đớn

Phiên bản Dịch · 920 chữ

Edit team: Lạc Khoái Trà Lâu

-----------------------

Lâu Vũ Thần nghe được những lời này, đáy lòng đau đớn như đột nhiên bị một con dao cắt vào vậy, hắn giấu di nắm đấm bên dưới lớp áo bào, lẽ nào Tiểu Diệp nhi vẫn không chịu nhận rằng mình quen hắn, là vì nàng đã thất thân cho Dạ Quân Ly sao?

Hắn dùng tất cả biện pháp để cứu Tiểu Diệp nhi ra khỏi Hiên Vương phủ, chẳng lẽ đã chậm một bước? Tại sao Dạ Quân Ly… tại sao có thể như vậy?

Lâu Vũ Thần nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, đột nhiên cười nói: "Có thể Vương Gia không cưới được nàng, nhưng bổn tướng lại không như thế." Ống tay áo của hắn vung lên, cất lớn giọng: "Bổn tướng đi đường hơi mệt mỏi, thuốc giải của Quỷ Mộc Tuyệt sẽ được Nhiếp Phong đưa tới sau."

Hắn đi tới bên cạnh Mạnh Thanh Hoan, ánh mắt phức tạp lưu luyến trên người nàng, lát sau mới nói: "Muội nghỉ ngơi thật tốt, ngày khác ta lại tới thăm muội."

Nói rồi hắn thu hồi ánh mắt, xoay người rời đi!

Thấy Lâu Vũ Thần đã đi xa, tâm tình căng thẳng của Mạnh Thanh Hoan đột nhiên được thả lỏng không ít, tuy nhiên nàng cảm thấy kỳ quái, không biết Dạ Quân Ly đã nói gì với Lâu Vũ Thần, vì nàng thấy lúc Lâu Vũ Thần lúc rời đi, sắc mặt hắn có vẻ không tốt.

Nàng dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Dạ Quân Ly, Mạnh Thanh Hoan phát hiện, sắc mặt của yêu nghiệt này so với Lâu Vũ Thần cũng không khá hơn là bao.

Trái tim nhỏ bé của nàng lại nhói lên căng thẳng.

Không lâu sau, Lâu Vũ Thần quả nhiên sai người đưa thuốc giải tới. Sau khi uống thuốc giải Lưu Cảnh dần phục hồi, tỉnh táo trở lại. Dạ Quân Ly và Dạ Mạch Hàn cũng không tiện ở lại chỗ này, lập tức cùng nhau cáo từ, chỉ còn Trường Lan ở lại Mạnh phủ để chăm sóc Lưu Cảnh.

Mạnh Thanh Hoan thấy Dạ Quân Ly thoải mái rời đi, trong lòng có cảm giác rất khó chịu, nhưng một đêm mệt mỏi khiến nàng vừa ngã xuống giường đã vội thiếp đi.

Mãi đến khi có cảm giác hơi thở như bị kiềm lại khiến nàng hô hấp khó khăn, nàng mới lim dim mở mắt. Nhìn thấy người trước mắt, nàng hơi thất thần, người kia kéo nàng ôm chặt vào lòng, cúi người mạnh mẽ hôn lên môi nàng.

Đó là một loại sức mạnh nóng bỏng chưa từng thấy, dường như thiêu đốt lẫn nhau, cứ như vậy tiến công khiến Mạnh Thanh Hoan không thể nào chống đỡ. Cả người nàng tê dại, giống như uống rượu giống vậy, thần trí mơ hồ lâng lâng, trái tim như trống, đánh liên hồi.

Không biết trải qua bao lâu, Dạ Quân Ly mới buông lỏng đôi môi sưng đỏ của nàng ra, hơi thở có chút hỗn loạn phả xuống trên mặt nàng, trong giọng nói trần ngập sự đau khổ khiến Mạnh Thanh Hoan nhất thời trở nên tỉnh táo.

"Mạnh Thanh Hoan, ta cảm giác như mình sắp điên rồi." Dạ Quân Ly ôm chặt nàng vào trong ngực. Sau khi rời khỏi Mạn, tim hắn dường như đã để lại nơi này, nhưng vì không thể khiến người khác nghi ngờ, hắn chỉ có lặng lẽ quay lại sau khi hồi phủ.

Nhưng ai ngờ nữ nhân vô lương tâm này lại hiển nhiên nằm ngủ ngon lành như vậy, thật đáng thương cho trái tim hắn đã chịu dày vò cả một ngày. Đặc biệt là khi nghe được mấy câu nói của Lâu Vũ Thần, lại càng khiến hắn thêm buồn bực bất an, hắn bức thiết muốn biết, quá khứ của nàng và Lâu Vũ Thần là gì.

"Dạ Quân Ly, chàng sao vậy?" Mạnh Thanh Hoan bị hắn hôi đến ngạt thở, đầu óc cũng trở nên chậm chạp mơ hồ, nhất thời chưa kịp phản ứng lại.

Dạ Quân Ly cười khổ, hắn xoa nhẹ đầu nàng than thở: "Thật sự là nàng không biết, hay là đang giả ngu vậy hả? Nàng có biết, cuối cùng là Lâu Vũ Thần đã nói gì với ta không?"

Mạnh Thanh Hoan ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt thành thật.

Giọng Dạ Quân Ly thoải mái, hắn thu lại chút bi thường mơ hồ: "Hắn nói ta không thể cưới được nàng nhưng hắn thì có thể."

Hắn hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, giọng nói trở nên trầm trọng: "Phụ hoàng cố ý bắt ta cưới công chúa Trường Nhạc, triệt tiêu chuyện giữa ta và nàng. Chuyện ám sát có thể chính là kiệt tác của phụ hoàng. Nàng có biết, ta không thể thể hiện sự quan tâm đối với nàng được, nếu không sẽ dẫn đến họa diệt vong cho nàng không!"

"Cách làm việc của phụ hoàng từ trước đến giờ đều rất độc ác, chuyện gì mà ông ấy đã quyết định sẽ không bao giờ thay đổi. Ám sát, có thể chỉ là cảnh cáo đối với ta. Mạnh Thanh Hoan, lòng ta chỉ hướng về nàng, nhưng thân xác ta lại không thể không rời xa nàng, sự đau khổ này nàng có thể hiểu không?"

-----------------------

Edit: Chikahiro

Bạn đang đọc Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia [Dịch] của Lạc tuyết khuynh thành
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chikahiro
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.