Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thành đôi.

Phiên bản Dịch · 1135 chữ

- Nhật Thiên, anh mau qua đây.- Thanh Tâm run run gọi anh lại, cuối cùng cô cũng có thể quay lại chỗ này cùng anh, cuối cùng cũng có thể tìm được hung thủ thực sự đã hại chết con cô.

Nhật Thiên thấy Thanh Tâm đứng bên đường thì vội chạy lại, cũng con đường này, cũng người con gái ấy, năm năm qua, cuối cùng lựa chọn của anh vẫn không thay đổi, cho dù đang ở đâu, chỉ cần cô gọi, anh sẽ quay về. Ánh mắt lo lắng nhìn cô, anh đưa khăn mùi soa của mình cho cô nhưng tay cô lại đẩy ra từ chối, một lúc lâu cô đặt bó cúc trắng xuống mặt đất, nơi cô đã đánh mất con mình, giọng ngày càng nghẹn ngào hơn: “ Không, hôm nay em sẽ không khóc đâu.Tiểu bảo, cuối cùng mẹ cũng tìm được người hại con rồi. Con có thể ra đi thanh thản rồi, hãy đi đầu thai sống trong một gia đình khác thật tốt nhé, xem ra kiếp này mẹ con mình không có duyên với nhau. Hạnh phúc nhé, con yêu.” Nói rồi nước mắt không tự chủ mà rơi xuống, Nhật Thiên đau lòng ôm chặt lấy cô, tất cả là lỗi của anh, nếu bây giờ còn tiểu bảo, chắc nó cũng phải hơn 5 tuổi rồi, như vậy nhà bốn người, sẽ vui biết bao. Những cánh hoa rơi trên sàn bị gió cuốn lên từng vòng rồi biến mất trong không trung, đúng vậy bây giờ cô phải sống thật tốt, đây là điều mà mọi người đều mong muốn, cả Tiểu bảo cũng vậy. Thanh Tâm vòng tay ôm chặt lấy người Nhật Thiên, khóc nấc lên thành tiếng: Bảo bối, mẹ sẽ không bao giờ quên con đâu…

Tô thị

- Lệ Lệ, Tô tổng có ở trong không?- Adam vui vẻ khều khều mới sợi tóc cô rồi hỏi.

Giang Thanh Lệ khó chịu giựt tóc mình ra khỏi tay anh rồi ngẩng lên lạnh nhạt trả lời: “ Tô tổng ra ngoài rồi. Ngài Brown, thứ nhất tôi không quen người khác gọi tên thân mật của mình, thứ hai là ngài có muốn chuyển lời gì không?” Nói rồi cô lùi xa anh hai bước, cả người trong trạng thái phòng vệ, hai tay che kín má trông rất đáng yêu. Adam vui vẻ tiến về phía cô, người phụ nữ này thật cuốn hút, anh ngắm mãi cũng không chán, cô ấy thật đẹp.

- Không, tôi chỉ đưa tài liệu về vụ kiện Băng Hi thôi.-Nói rồi đưa mặt lại gần, môi chạm nhẹ vào môi cô, miệng cười tinh ranh: “ Cái này còn hơn má rất nhiều.”

- Anh, đồ dê xồm. Ai cho phép anh làm thế?- Thư kí Giang tức giận giơ tay lên định đánh anh ta thì bàn tay bị ai bắt lấy, khóa chặt sau lưng. Adam cắn vành tai cô thì thầm: “ Tát tôi nếu cô muốn nhưng tôi vẫn cứ tiếp tục làm thế, không ai có thể ngăn cản một người đàn ông độc thân đi quyến rũ một người phụ nữ độc thân cả. Hôm nay tạm thời dừng lại ở đây, để xem tay, má, trán, môi đều hôn rồi, tiếp đến ngày mai hôn phần nào bây giờ, đợi ngày mai sẽ biết em yêu, tạm biệt.”

Thanh Lệ giận dữ nắm tay thành quyền, anh ta ngày càng lố lăng, dám hôn cô ở công ty, cô tức giận gọi với theo: “ Là VĨNH BiỆT…” Adam quay lại cười trìu mến rồi quay đi để mặc người con gái đang giận dữ ấy lại, Lệ Nhi, em sẽ sớm quen thôi.

Chụt…- Adam vui vẻ hôn lên ngực cô, thư kí Giang hoảng sợ đưa hai tay ra trước ngực, tên dê xồm này không thể để cho hắn lởn vởn trong công ty được. Cô giận dữ đấm vào mặt anh, Adam không hề né tránh mà còn tươi cười nhận đòn của cô, mắt bị thâm tím mà vẫn còn tìm cách trêu ghẹo cô được.

- Chụt- anh lại hôn vào bàn tay cô, lần này cô không thể tha cho anh ta, Thư kí Giang lập tức huých mạnh vào hạ bộ anh ta, xem anh còn tiếp tục nữa không.

- Chụt- Lần này là lúc cô đang pha cà phê, áo bị ai vén lên,Adam nhẹ nhàng đặt nụ hôn sau lưng cô. Thanh Lệ, Thanh Lệ, cho hắn biết tay đi. Cô lập tức đá anh ta ra xa, một lúc lâu thấy anh ấy vẫn bất động, không phải cô đã giết người rồi đấy chứ. Cô vội vã chạy đến đỡ anh lên gối nằm, tay phe phẩy quạt gió, giọng run run: “ Adam, anh sao vậy, anh nghe thây tôi nói không?”. Adam mấp máy môi như muốn nói gì đó, đợi đến lúc cô đưa mặt lại gần thì hai tay ép chặt má cô, chủ động tảo một nụ hôn thật sâu. Lần đầu tiên tiếp xúc thân mật với đàn ông như vậy, Thanh Lệ lúng túng không biết phản ứng ra sao. Cô bị anh hút hất dưỡng khí, nằm xụi lơ trong lòng anh. Adam biết thời cơ đã đến liền hỏi cô: “ Làm bạn gái anh nhé?” Thanh Lệ cau mày nhìn người đàn ông yêu nghiệt trong lòng. Cô thua rồi, đối với cao thủ như anh ta, việc tán đổ cô cũng chỉ như tôm tép.

- im lặng là đồng ý, lên tiếng là nhất trí – Adam nhanh nhảu ôm chặt lấy cô.

Thư ký Giang mãi mới đẩy được anh ra xa: “ Đẹp trai, giàu có, tài năng như anh thiếu gì người theo mà cứ đi theo tôi mãi không buông. Tôi đồng ý thì thế nào. Tôi còn chưa có mối tình nào vắt vai, anh yêu tôi được bao lâu. Dăm ba bảy bữa anh lại chán thôi.”

Adam tin tưởng ôm cô vào lòng, anh trầm giọng nói:

- Em cũng nhìn ra những ưu điểm của anh , vậy sao không thử yêu anh. Anh trông như vậy nhưng là người rất nghiêm túc trong tình cảm. Anh ngay từ đầu đã thích em rồi. Đây bên Trung Quốc gọi là gì nhì? Đúng rồi là “ Nhất kiến chung tình.”

Thư ký Giang chán nản đưa tay lên trán, xem ra nếu không đáp ứng, anh ta sẽ không từ bỏ, thôi thì cũng thử xem thế nào. Dù sao bố mẹ cô cũng đang thúc ép cô đi gặp mặt, coi như gặp gỡ một người quen còn hơn để bố mẹ sắp đặt.

Bạn đang đọc Thời Điểm Không Quan Trọng, Quan Trọng Gặp Ai của Songphuong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.