Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 1

Phiên bản Dịch · 507 chữ

Vô tình, trên một ngã rẽ, tôi thấy tòa khách sạn năm sau khí thế ngất trời, cao vút chọc thẳng vào tầng mây, sau đó, lại thấy Thận Vi. Phục vụ ở cửa khách sạn cẩn thận từng chút một bước theo chiếc xe limousine, cúi người, cung kính mở cửa. Trong xe ngoài anh ra còn có hai người đàn ông trung niên mặc vest, thần sắc trầm tĩnh, ba người bọn họ đang nói chuyện với nhau; anh chỉ mỉm cười gật đầu, dáng vẻ phong độ, nhẹ nhàng.

Tôi ôm sách nghiêng đầu nhìn anh, tự nhiên có cảm giác ngưỡng mộ. Xem ra ông trời vẫn quan tâm tới anh như trước đây, anh vẫn tuấn tú như xưa, cho dù vẻ ngoài hay khí chất đều vẫn thật xuất sắc, toàn thân toát lên vẻ tự nhiên thánh thoát chỉ có ở những người thành công trong sự phiệp. Cuộc sống của anh giờ chắc chắn rất vừa lòng vừa ý. Trước đây tôi chưa từng có cơ hội thấy anh như vậy, thậm chí còn không thể tưởng tượng nổi.

Dẫu khí chất chênh lệch xa như vậy, nhưng vẫn chẳng hề ảnh hưởng tới việc tôi chỉ nhìn một cái đã nhận ra anh, điều này khiến bản thân tôi cũng ngạc nhiên. Càng trùng hợp hơn, lúc vừa bước một chân vào trong sảnh khách sạn, anh lại đột nhiên quay đầu sang, nhìn về phía tôi một hồi, sau đó đi tới. Cũng vì thế, tôi đoán, anh đã nhận ra tôi.

Đang là sáng sớm, đường phố trống trải không người, con phố dài không thấy điểm cuối, tôi hít một hơi thật sâu, cảm nhận chút hương vị trong ký ức. Quanh khách sạn xanh rờn bốn phía, không gian đong đầy mùi cỏ cây tươi mát. Không khí trong lành buổi sớm thường là điềm báo cho một ngày vui vẻ, tôi hy vọng, hôm nay cũng không ngoại lệ.

Anh đi tới trước mặt tôi, nhìn tôi như tôi vừa nhìn anh lúc nãy, tôi không nói gì, bình tĩnh đón nhận ánh mắt anh, không mở miệng. Cuối cùng, tôi nghe thấy giọng nói trầm trầm êm tai của anh: "Chào em, lâu rồi không gặp."

Tôi đáp: "Đúng vậy."

"Đi ăn sáng với anh nhé?" Anh hỏi tôi.

Tôi gật đầu. Giữa chúng tôi có rất nhiều lời muốn nói, cũng có rất nhiều lời để nói.

Từ lần cuối tôi thấy anh tới giờ đã qua chín mươi năm. Thời gian thấm thoát thoi đưa, chỉ thiếu có mười năm là tròn một thế kỷ. Quả thực là một quãng thời gian dài, rất dài; dài tới mức chúng tôi đều cho rằng nó sẽ vĩnh viễn không qua đi. Hồi cả hai còn cùng học ở đại học Hoa Bắc, quen nhau yêu nhau, đâu ai nghĩ tới sau một thời gian dài như vậy, hai bên lại gặp lại nhau trong một thế giới hoàn toàn mới mẻ.

Bạn đang đọc Thoáng Như Hôm Qua của Kiểu Kiểu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.