Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xuyên không

Tiểu thuyết gốc · 1610 chữ

Chương 1: Xuyên không

Một buổi chiều thu

Ánh nắng nhẹ dịu của buổi chiếu phủ lên hàng cây ven đường một màu đỏ nhạt, làn gió thu chậm rãi thổi những chiếc lá vàng trên vỉa hè tạo nên những âm thanh xào xạc. Một bản tình ca của gió và cây có thể chạm tới tâm hồn của con người, làm lay động biết bao con tim đang trong thời xuân nồng. Mùa thu phải chăng là mùa của yêu thương ?

“Chúng mình chia tay đi !”

( gì thế đang hay mà )

Cô gái với mái tóc ngang vai khuôn mặt thon dài trong một bộ đầm trễ vai chậm rãi nói

“Em… đã có người mới rồi”

Đôi mắt tròn liếc nhẹ sang bên trái, nơi có một người đàn ông cao lớn, cả người mặc đồ da theo cùng một tông màu, Chiếc kính râm lớn che khuất phần lớn khuôn mặt, khiến người khác bị thu hút bởi chòm râu được tỉa cẩn thận. Khóe miệng hơi cong lên khi nghe cô gái giới thiệu

“Vì anh ta ?”

Một thanh niên mặc áo sơ mi, quần âu theo lối ăn mặc cổ điển cố kìm nén cảm xúc gặng hỏi cô gái đang đứng đối diện

“Tô Thất…thực sự em không muốn nói ra, nhưng … em thực sự mệt mỏi khi chờ đợi một người không có tương lai… một năm em có thể đợi, hai năm em cũng có thể nhưng ba năm… Anh xem ba năm qua anh đã làm được gì? Hay chỉ toàn đem cho em bao nỗi thất vọng…”

Cô gái rưng rưng nước mắt gục đầu xuống đưa tay che lấy mặt, người đàn ông mặc áo da chậm rãi đi đến choàng cánh tay rộng lớn vỗ nhẹ an ủi, rồi đi tới phía trước lại gần chỗ thanh niên tên Trung

“Tôi là Phong… đã nghe Mai nói nhiều về cậu”

Phong đưa bàn tay ra trước, miệng nở nụ cười không mấy thân thiện, mới đầu là khinh bỉ sau lại có phần dâm đãng.

“Cảm ơn cậu đã giữ gìn Mai cẩn thận trong mấy năm qua… Nhưng cô ấy không cần cậu nữa, tôi dám chắc những thứ tôi biết về cô ấy trong một đêm nhiều hơn những gì cậu biết… Và tôi chính mới là người cô ấy cần”

Chân mày của Tô Thất khẽ giật, Phong tiến thêm vài bước thì thầm

“Vấn đề không phải ở tiền Tô Thất ạ mà ở con người … Mai không hề hiền lành như cậu nghĩ đâu…Cô ấy thực sự hoang dại đấy, cách cô ấy vồ tới, quấn lấy tôi chắc một người yếu đuối như cậu chẳng thể hình dung ra được… Cả đêm…Cậu hiểu ý tôi chứ “

Trước sự khiêu khích của Phong, con tim nổi lên từng hồi như muốn bay ra khỏi lồng ngực, bàn tay của Tô Thất đã siết chặt từ bao giờ

“TÊN KHỐN”

Trong cơn lửa giận, Tiểu Thất hung hăng giáng một quyền vào mặt của Phong. Một tiếp “Bốp” chua chát vang lên làm thay đổi mọi thứ

Mai hốt hoảng nhưng kêu lên không thành tiếng

Tô Thất nhận ra đây không phải giấc mơ, người yêu của mình đã đi theo người khác

Phong ăn một cú đấm, thân thể cao lớn lại có võ, một đấm này chẳng thấm vào đâu, song lửa giận đã nổi lên lại là người ăn miếng trả hải miếng, chỉ có người khác chịu thiệt chứ không có chuyện ngược lại

Thấy Tô Thất gục xuống trên vỉa hè lại nằm bất động, Phong hơi chút giật mình khi thể trạng của Tô Thất lại yếu như vậy

“Thằng bất lực, yếu đuối như mày không đáng làm thằng đàn ông…Mai bỏ mày là đúng, Mày giữ gìn cho Mai được ba năm cho tao hưởng…tạm tha cho mạng chó của mày”

Mai vẫn chưa hoàn hồn khí thấy người yêu cũ bị đánh đến nằm bất động như vậy, Phong cảm thấy hơi lo ngại thầm nghĩ- chẳng may tên kia có mệnh hệ gì thì nguy, nhân lúc không có người nên rời khỏi đây sớm- Vội nắm lây tay của Mai, hai người leo lên chiếc xe phân khối lớn lao đi mất

Hôm nay hắn đã qua phỏng vấn được nhận vào làm ở công ty liên doanh với nước ngoài, Ba năm mài giũa này đã đến lúc hái quả ngọt, không còn gia đình, người đầu tiên hắn muốn thông báo tin mừng là Ngọc Mai, tin chắc việc này sẽ làm cho cô vui sướng nhưng không ngờ lại có kết quả như vậy. Là do hắn muốn làm bất ngờ nên dấu kín hay vì lòng người thay đổi

Thơi gian qua đi chẳng thể giữ lại, giờ này hắn muốn nói gì cũng chẳng được nữa. Nhìn lại thi thể của mình nằm trên vỉa hè, linh hồn oán hận pha lẫn đau khổ của Tô Thất bay lên không trung và biến mất vào khoảng không thăm thẳm

Băng đi một thời gian, khi mọi thứ đã im lặng một lúc lâu, Hắn lại nghe thấy một âm thanh văng vảng bên tai

-Tiểu Thất ! Tiểu Thất !... Ngươi tỉnh rồi à?

Khung cảnh lờ mờ hiện ra trước mắt, một gã nam tử vóc người hơi mập hiện ra trước mắt hắn khuôn mặt này vừa lạ, vừa quen, hắn là ai?. Chưa hiểu chuyện gì thì một cảm giác đau buốt từ nửa đầu sau truyền tới làm gã không thể không kêu lên một tiếng.

-Ngươi vẫn còn sống, thật …may mắn quá!

Nam tử nhìn to béo thở dài như vừa trút bỏ một gánh nặng.

-Anh là ai?

-Ngưi không nhớ chuyện gì đã xảy ra sao?... quên luôn cả tên của ta nữa chứ

Tiểu Thất khẽ gật đầu. Gã nam tử béo nhìn sao chỗ khác vẻ suy tư.

-Cũng khó trách ngươi được, bị trúng một cước của Lăng Thiên vẫn giữ được tính mạng đã là may lắm rồi. Ngay cả thiếu chủ của chúng ta cũng không dám lấy cứng đối cứng với gã nữa . Huống chi là đám hạ nhân bọn mình…

Rồi gã bắt đầu kể lại những chuyện trước đây...Gã tên Tiểu Ngũ hai người vốn là nạn dân từ nơi khác đến được Hắc Hổ Bang thu nhận làm đầy tớ trong bang. Nơi đây là Bạch Thành rộng lớn lắm. Việc buôn bán làm ăn rất khá vì vậy ngoài thành chủ Bách thành ra thì cũng có một số thế lực khác cùng phân chia địa bàn. Hắc Hổ Bang cũng là một trong số đó. Mấy hôm trước do có xích mích về chuyện làm ăn Lăng gia và Hắc Hổ Bang có chút xô xát “trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết” trong lúc cao thủ hai bên giao đấu vài tên thuốc hạ xung quanh đã bỏ mạng. May là số mạng ngươi còn lớn chỉ hôn mê 3 ngày thôi. Mà ngươi có ngốc hay không mà lại lao đầu vào cuộc chiến đó chứ , ngươi cũng biết là tu vi của Lăng Thiên không phải tầm thường. Tu vi hắn không hạng nhất cũng hạng nhì trong giới thanh niên ở Bạch Thành. Hơn nữa địa vị Lăng gia cũng cao hơn Hắc Hổ Bang chúng ta nữa

Nghe kể lại thì Tiểu Thất không thể nào hiểu nổi nào là Bạch Thành,Lăng gia lại còn Hắc Hổ gì gì nữa chứ , hắn vốn là một người bình thường không thành công trong công việc, học hành cũng không đến nơi đến chốn. Sau khi bị đình chỉ học tập hắn thơ thẩn lang thang trên đường. Lúc sang đường không để ý bị xe hơi tông phải. Nếu còn sống thì hắn phải nằm trong bệnh viện chứ. Sao lại nằm ở nơi xa lạ thế này. Cảm giác đau buốt như vậy chắc chắn hắn còn sống rồi. Chẳng lẽ là xuyên không như trong mấy cuốn tiểu thuyết. Im lặng một hồi lâu hắn nghĩ cũng có khả năng này. Thiên mệnh cho hắn một cơ hội sống một lần nữa ? Hay đây chính là kiếp sau mà sau khi người ta chết thường nói đến

Nhìn thanh niên to béo trước mắt hắn bèn hỏi

-Ngươi cũng từ trái đất đến sao? Ngươi chết lâu chưa?

Tiểu Ngũ ngạc nhiên

-Trái đất là nơi nào? Ta nói rồi đây là Bạch Thành và ta vẫn chưa có chết. Đừng trù ẻo ta vậy chứ!

Vậy ra đây là một thế giới khác sao? Xem ra là xuyên không, mà bị tai nạn xe cũng có thể xuyên không sao. Có thể linh hồn của mình vì sao lại đến nơi đây, dưng nhập vào cơ thể của người này chứ. Tiểu Thất suy nghĩ hồi lâu, tự đặt ra câu hỏi mà không thể nào giải đáp.

Thấy người ta đang suy tư như vậy , Tiểu Ngũ bèn nói

-Ngươi tỉnh lại là tốt rồi. nghỉ ngơi chút đi, ta đi ra ngoài làm việc đây, lúc khác sẽ lại ghé qua thăm ngươi.

Tiểu Ngũ đi rồi còn lại hắn một mình trong gian phòng. Ngắm nhìn không gian xung quanh bố trí đơn giản xem ra thân phận không phải cao như trong tiểu thuyết .

Nằm đó cố quên đi những ký ức đau buồn của kiếp trước. Hắn muốn làm một con người khác

Bạn đang đọc Thố Vương Tiên Lộ sáng tác bởi NaoPhang23
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NaoPhang23
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 174

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.