Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

02

Phiên bản Dịch · 921 chữ

Nếu không phải có người cứ ép quá, thì chủ nhân trước đây của tôi chắc cả đời cũng chỉ là một tay kiếm khách cô độc phiêu lãng chân trời góc biển thế thôi, không cầu mong gì danh tiếng trong giang hồ, chỉ cầu cho lòng mình an nhiên tự tại cứu nhân độ thế trong cỏi trời đất.

Huyết Ma là chủ nhân tôi đi theo bên mình mà tôi đồng tình và kính trọng nhất.

Chỉ tiếc là, tuy y không bị kẻ nhân sĩ chính phái giết chết vì vũ nghệ của y quá cao cường, nhưng cuối cùng, bởi vì tâm chí y bị điên loạn quá mà phải tự vẫn! Lúc chết chỉ mới được có hai mươi tám tuổi.

... Tôi nằm sóng soài trong vũng máu của y, nhìn cái kết cuộc của tay kiếm khách cô độc đó, không khỏi tự dưng hỏi chính mình: Có phải, mình quả thật là một thanh kiếm bất tường hay không ? ... Có phải tôi chỉ đem lại cho người ta những bất hạnh ?

Không chừng, tôi nên cứ thế mà được chôn vùi vào trong lòng đất quách cho rồi ?

Rốt cuộc tôi vẫn còn không được theo chủ nhân chôn vào lòng đất lạnh. Một bàn tay kéo tôi từ trong vũng máu ra. Bởi vì sức nặng của tôi, một bàn tay cơ hồ không cầm tôi lên nổi, thêm một bàn tay nữa lập tức thò ra nắm lấy tôi thật chặt ... Điều làm tôi kinh ngạc là, bàn tay đó lại là của một cô bé.

Bỗng nhiên, lại có thứ gì đó rơi từng giọt từng giọt xuống thân tôi, thứ chất lỏng vừa ướt vừa nóng hổi ... có phải máu chăng ? Tôi theo thói quen nghĩ ngay như vậy.

Sai lầm.

Không phải máu ... Tôi quên mất, loài người còn có thứ khác nữa, cũng ướt và nóng hổi như máu, còn có ... nước mắt.

Dĩ nhiên, tôi cảm giác được thứ trước nặng hơn thứ sau nhiều nhiều lắm ... đối với tôi, thứ sau lại trân quý hơn thứ trước cả hàng vạn hàng ức lần.

"Ba ba ..." con bé ôm tôi trong lòng, nhìn chủ nhân của tôi đang nằm chết trong vũng máu, kêu lên một tiếng nho nhỏ, thanh âm trong trẻo như gió đang xô đẩy cọ xát vào băng ... "Ba không thèm chơi với A Tĩnh nữa sao ? Không ai thèm chơi với A Tĩnh sao ?"

Tôi thấy lệ chảy ròng ròng từ cặp mắt ấy xuống, sau đó từng giọt từng giọt nhỏ xuống thân tôi, trộn vào trong vũng máu của phụ thân cô, rồi cùng thấm vào trong đất cát.

Đấy là một cô bé chỉ vừa tám tuổi đầu, rất thanh tú, nhưng ánh mắt lại đầy vẻ lạnh lùng như không tin vào bất kỳ chuyện gì trên thế gian ... không biết sao, lại làm cho tôi liên tưởng đến những đóa tường vi hồng hồng nở trên vách đá cheo leo phất phơ trước gió, mỹ lệ đến mức không thể nào diễn tả, nhưng lại đầy những gai độc không ai tiếp cận đến được.

Dĩ nhiên, bất kể cô kêu ba cô thế nào đi nữa, y vĩnh viễn không còn cách nào trả lời được cho cô ... cái người đứng giữa bên hiệp sĩ bên tà phái đó, cứ thế mà bỏ cô con gái còn thơ ấu ra đi, đi tìm một nơi bình yên vĩnh cửu cho tâm linh mình ... để mặc con bé nhỏ dường đó tự mình tranh đấu cho mình trong chốn giang hồ hiểm ác.

Từ lúc tôi để mắt tới người chủ mới của mình, tôi đã thích cô ta ngay ... bởi vì cô ta là người duy nhất không để tôi uống máu, mà cho tôi uống nước mắt con người trước.

Không chừng, như thế có thể giải thoát cho tôi được cái mệnh vận bất tường mà tôi đang gánh chịu chăng ? Tôi không muốn thấy cô ta lại đi vào cái vòng luân hồi thê thảm như vậy thêm lần nữa.

Ba năm sau, người chủ nhân mới mười một tuổi của tôi lần đầu tiên đã cho tôi nếm máu tươi.

"Sợ gì ? Giết người rồi có sao đâu ? Bọn đó có khác gì với heo chó đâu ? ... Rốt cuộc mình cũng chẳng có thân nhân, rốt cuộc chẳng ai nói mình làm chuyện đó là đúng hay không đúng, rốt cuộc mình cũng chỉ là một đứa bé chẳng ai thèm nuôi." Chủ nhân mười một tuổi nhìn cái xác chết cười nhạt, tôi nghe được tiếng trong thâm tâm cô đang nói với mình vậy.

"Chẳng ai thèm quan tâm đến mình, thì mình cũng chẳng thèm quan tâm gì đến ai ..."

"Mình nhất định không vì người nào mà khóc."

Lúc giết người, tôi nghe trong bụng cô không ngớt nói đi nói lại với mình như vậy.

Cửa giết chóc đã mở ra, bước vào rồi là vĩnh viễn không còn có đường quay đầu lại, đi mãi cho đến lúc chết.

Mệnh vận ... nếu như có chuyện mệnh vận loài người như vậy, thì cái bánh xe luân chuyển mệnh vận sẽ cứ xoay mãi, tất cả mọi người đều phải đi qua quá trình của mệnh vận, sinh, ly, tử, biệt, tùy theo bánh xe mà vĩnh viễn xoay không bao giờ ngơi nghỉ!

Bạn đang đọc Thính Tuyết Lâu 1 - Huyết Vi của Thương Nguyệt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.