Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Niềm vui 3

Tiểu thuyết gốc · 1454 chữ

- Hmm ! Lão nghĩ ta không khiểm tra chắc. Ta đã cho người đi kiểm tra khắp khu Tảng Viên nhưng không ai biết. Giống như hai người này chui ra từ đá vậy.

Lê Đại Tư Đồ trầm ngâm , đội binh mã nhà lão vẫn chưa về nhưng thư liên tục về không ai tìm ra nơi hai người này xuất hiện cả.

-Lão bảo người tên Tô Lâm nguy hiểm cớ là sao?

-Hmm ! Ta chỉ thấy cách hắn làm rất âm nhu khó phán đoán. Trực giác mách bảo ta hắn nguy hiểm. Ta không giải thích được.

Nguyễn Trãi lão nhân gia trầm ngâm rồi lại hỏi.

-Bằng Cung công công không?

Đại Tư Đồ phát bực gào nên:

-Lão muốn thì đi mà kiểm chứng.

Hừ ta âm nhu nguy hiểm chỗ nào, mấy lão già này thật nói quá. Ta đây cả một bầu trời tư cách, đạo đức trong sáng như tiếng việt lão đừng đổ oan cho ta nhé. Cung công công thầm nghĩ.

-Tiểu nhân cũng nghĩ Tú đại hiệp rất nguy hiểm, nhưng vị thanh niên sau xuất hiện mới nguy hiểm hơn.

Ngươi cứ bình tĩnh kể hết ra đi . Lại bộ thượng thư Nguyễn Trãi nhẹ nhàng nói.

-Các cao thủ Minh Quốc liên tục đổi cho vị thanh niên tuấn tú ấy dùng tà ma ngoại đạo. Muốn cùng nhau liên thủ tiêu diệt Tú đại hiệp cùng Tô Lâm huynh đệ. Đúng lúc ấy công tử Lê Anh mang gia binh đến chi viện .

Mắt Đại Tư Đồ giật một cái. Dạo này mắt lão giật hơi nhiều, thằng con trời đánh của lão làm lão lo lắng.

-Nó có mặc quan phục không? .

Lão dồn dập hỏi. Không biết lão Thành thế nào lại để thằng con lão lao vào đánh nhau ? Truyện này không ổn rồi.

-Bẩm !. Công tử rất biết quy củ không mặc quan phục, cũng không dùng quân lệnh chỉ dùng gia nhân.

Lê lão Tư Đồ thở dài thế thì tốt rồi không mặc quan phục, Chỉ dùng gia nhân. Cùng lắm chỉ là thanh niên đánh nhau không có gì lo lắng cả. Lão vô cùng thoải mái cười lớn hai tiếng .

-Thế mới là nam nhi Lê gia chứ!.

Lão vênh nên nhìn Đô Đốc Lê Vấn nhìn lại hết một lượt các võ tướng khác. Con trai lão đánh nhau thì sao? Đánh rất hay.

-Còn có .. Công tử Lê Tuấn , cũng tham chiến .

Đại Đô Đốc Lê vấn hít hơi sâu :

- Nó cũng mặc thường phục chứ ?.

-Bẩm ! Có. Công tử cởi trần nhìn rất oai phong .

Vấn Đại Đô Đốc cười lớn hai tiếng :

-Lão Sát con cháu chúng ta thật thiện chiến a , con nhà võ sao lại ngại đánh nhau chứ.

Hai thằng con nhà ông lao vào đánh nhau làm ngươi ta mới không giám can ngăn đấy. Phì ! Đồ không biết xấu hổ hay sao còn ở đó mà vênh váo. Cả đám quan văn nghĩ thầm trong bụng nhưng không giám nói ra.

-Bẩm!. Còn có Trịnh công tử nữa.

Lão đại tướng quân trịnh khải lấy giờ trầm ngâm cũng giật thót một cái :

-Cũng mặc thường phục đánh nhau chứ? .

-Bẩm !. Các công tử hôm nay đều rất am hiểu. Tất cả đều mặc thương phục.

Đại tướng quân Trịnh Khải cười lớn. đánh hay lắm đánh đúng lắm , có hai lão kia trống lưng rồi sợ gì không đánh. Hừ nó không đánh nhau ta mới thấy xấu mặt Trịnh gia chúng ta. Lão thầm nghĩ trong lòng.

- Vệ quân đâu tại sao không thấy ngươi nhắc đến ?.

Phan Thiên tích nhíu mày hỏi .

-Bẩm ! . . . Truyện này khó nói vô cùng ạ.

Tên vệ binh co ro khúm lúm, nhìn vô cùng sợ hãi. Điều hắn lo lắng nhất cũng đã xuát hiện.

-Khó như nào?. Trước mặt thánh thượng sao giám gian dối? .

Lông mày Lê Đại Tư đồ dựng đứng, thi triển thần uy. Lão xông pha chém giết cả đời tự nhiên có khí thế làm người ta run sợ. Tên vệ binh sợ hãi quỳ sụp xuống lắp bắp.

-Bẩm!. . . Bẩm..! . Lúc ấy quần chiến rất ác liệt. Lại vì bị sỉ nhục lâu ngày nên các anh em trong đội vệ binh đều hận không thể tự mình tham dự cuộc chiến. Tất cả đều rất muốn chiến đấu, nhưng không biết cách nào để xin tham gia. Đúng lúc ấy vị công tử Tô Lâm kia xuất hiện. Hắn dùng lời nghe rất vô lý nhưng lại hợp lý. Chiêu dụ tất cả vệ binh. hắn nói “chỉ cần bỏ quần áo linh canh, sau đó xin nghỉ nhà có việc là sẽ được tham chiến”. Điều này nói ra rất hợp lý nhưng giáo úy vẫn cảm thấy không đúng. Giáo úy lại không hiểu sai ở đâu?. Cho đến khi gần năm mươi người xin nghỉ giáo úy mới tá hỏa ra. Nguy hiểm quá ! Tâm ma dụ hoặc thật đáng sợ. Không những thế Tô Lâm công tử rất cẩn thận bất cứ khi cao thủ bên Minh Quốc ngã xuống đều chỉ huy người chạy lại dẵm thẳng vào háng. Nhìn thấy cảnh tượng vậy. Giáo úy liền phái hạ quan đến xin viên binh giải quyết hỗn loạn.

Tất cả bá quan trong chiều mặt đen lại. Mẹ nó cùng cảnh đàn ông với nhau khi thương tích lại bị dẵm vào bi, tên này đúng là ác ma mà!. Lê Đại Tư Đồ lưng nhỏ mồ hôi lạnh toát. Lão dám chắc chắn một trăm phần trăm con trai mình không mặc quan phục là do tên anyf chỉ điểm. Hảo tiểu tử ta thích a!. Tên Tô Lâm này tài năng lớn nhưng âm hơi âm hiểm, cần phải dạy dỗ thêm mới diện thánh được. Loại âm hiểm này không biết sẽ tốt hay nguy cho đại việt có điều lão cảm thấy một tương lai tương sáng đang hiện tới.

-Bẩm hoàng thượng !. Sự việc đã diễn ra vô cùng quan trọng xin hoàng thượng cho chỉ thị. Đích thân thần mang quân đi dẹp vụ hỗn loạn này.

Đại Đô Đốc Lê Vấn hướng thánh thượng xin lệnh. Dù gì con trai lão cũng đang trong ấy, đến sớm bảo vệ vẫn hơn .

-Được Đô Đốc đã muốn tự tay giải quyết vậy thì chuyện này để khanh giải quyết đi. Hôm nay họp đến đây thôi bãi triều.

Vua Lê thái Tông non nớt nên tiếng. Cả đại điện người người liền rút đi như một cơn sóng . Chỉ còn mình Lê Thái Tông cùng Lại bộ thượng thư nguyễn trãi. Đại tư đồ Lê Sát , Đại Đô Đốc Lê Vấn , tướng quân Trịnh Khải tất bật huy động toàn quân ra tay bảo vệ chính nghĩa.

-Ức Trai khanh! Đánh nhau thật sự thú vị thế sao.

Lê Thái Tông tò mò hỏi Nguyễn Trãi. Ông lão tóc hoa dâm, trầm mặc vuốt chòm râu của mình. Lão hiền từ giải thích.

-Đánh nhau thật sự không thú vị, nhưng có những lúc chúng ta cần đứng nên đấu tranh đấu tranh để bảo vệ những thứ tôn nghiêm của chúng ta của dân tộc ta. Hoàng thượng người là rồng giữa loài người, sinh ra cầm nắm sức mạnh của muôn dân. Mạnh yếu đều do người, tốt xấu cũng vậy. Vì người nắm giữ sức mạnh khi sử dụng đều nên cân nhắc cho kỹ lưỡng . Tránh đi theo vết xe của quận vương .

-Ta hiểu rồi !Ái khanh cũng nên về nghỉ ngơi sớm đi.

Lại bộ thượng thư nguyễn trãi thở dài một tiếng, lão sải chân đi lưng đứng thẳng tiến thẳng về phía chợ tây.

Chợ tây. Đoàn người đang đánh nhau vô cùng hăng say. Hầu hết những cao thủ Minh quốc hiện giờ đều không ai giám trả vờ chết. Cứ khi một người vừa có ý định đó ngã xuống liền có một thanh niên vô cung tuấn tú. Hắn nở nụ cười thô bỉ khôgn tiếc chân liền đến đá vào háng. Hành động mạn rợ đấy khiến cho toàn thể những người tham chiến tự động khép chặt chân. Thân làm con trai chỉ có mỗi thế, đá phải vỡ rồi sao lỡ sống nữa đây. Thiên lý ở đâu , trời cao ở đâu. Cả đoàn người khóc không ra nước mắt. Chưa bao giờ đoàn Minh quốc lại mong chờ quan quân Đại Việt đến dẹp loạn đến như vậy.

Bạn đang đọc Thịnh Thế Lê Sơ sáng tác bởi mocthanhluan123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mocthanhluan123
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 52

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.