Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thế giới tu chân.

Phiên bản Dịch · 2503 chữ

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

-- o --

Chương 832: Thế giới tu chân.

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Share by MTQ banlong.us

Vài gã tu vi Địa cấp một lát sau, không ngờ cũng không do dự ném vũ khí trên tay mình xuống, đồng loạt quỳ xuống đất.

- Diệp tiền bối…

Báo ca giọng run run gọi một tiếng, phá vỡ bầu không khí quỷ quái nơi này.

Diệp Mặc lại không có chút hứng thú nào, mấy người này rõ ràng là ăn cướp trong này, nếu những người này vẫn chặn đường trong này, vậy thì mấy ngày trước Ức Mặc và Tĩnh Văn chẳng phải cũng bị chặn đường trong này sao?

Diệp tiền bối? Lúc này mấy người vẫn chưa nhận ra Diệp Mặc đã hiểu Diệp tiền bối này là ai rồi, ngày trước cũng tại nơi này, Diệp tiền bối đại phát thần uy, giết vô số Tiên Thiên và Bán bộ Tiên Thiên, tiêu diệt Thái Ất Môn. Bọn họ không ngờ không có mắt, đánh cướp ngay trên đầu Diệp tiền bối, cái này khác gì tìm đến chỗ chết?

Hai gã Huyền cấp phản ứng lại, theo bản năng định quay người bỏ chạy. Nhưng bọn họ còn chưa chạy được ba thước, đã bị hai đường đao gió nhanh như cắt của Diệp Mặc chém thành hai mảnh.

Hứa Thạch và mấy người Ẩn môn đang bị trói, thấy Diệp Mặc còn chưa nói năng gì, cũng đã khiến cho hai tên cường đạo hung hãn đang quỳ dưới đất sợ run rẩy, trong lòng càng chấn động.

Mặc dù Diệp Mặc không biết bọn họ, nhưng bọn họ lại biết Diệp Mặc, những người này ở bên ngoài tung hoành ngang dọc, đi đến tiểu thế giới thực lực cường hãn này, cũng không dám trêu chọc người khác.

- Huấn luyện viên Diệp…

Thấy Tống Ánh Trúc đứng cạnh Diệp Mặc, Hứa Thạch đau khổ, mặc dù không cam lòng, nhưng anh ta biết, ít nhất thì bây giờ anh ta và Diệp Mặc cách nhau không phải một điểm hai điểm.

Diệp Mặc liếc nhìn Hứa Thạch, tiện tay chém một lưỡi đao gió cắt đứt dây trói trên người anh ta.

Không cần Diệp Mặc chỉ bảo, Hứa Thạch đã giải thoát ấy người còn lại. Mấy người được Diệp Mặc cứu đều tiến đến cảm tạ Diệp Mặc.

Diệp Mặc khua tay nhìn Báo ca hỏi:

- Bọn mày ở đây giết người cướp của hả?

- Không, không phải, Diệp tiền bối, tôi, tôi chỉ là lấy một ít đồ hiện đại để cầm bán mà thôi…

Giọng nói của Báo ca run rẩy, gã biết Diệp Mặc là người như thế nào, căn bản giết người không chớp mắt.

Diệp Mặc lạnh giọng nói:

- Tao không có tính nhẫn nại. Nói xem mấy ngày trước có bốn người con gái đến đây hay không, trong đó có một bé gái mới mười mấy tuổi? Bọn họ thế nào rồi?

- Có, có. Bốn người đó đều rất đẹp…

Báo ca nói ra một câu, liền bị một tiếng hừ lạnh của Diệp Mặc ngắt lời.

- Nói điểm chính đi.

- Đúng, đúng. Lúc đó Vương Khoán ở đây, gã nhắm mấy cô đó, rồi muốn ra tay cướp người.

Nói tới đây Báo ca liếc trộm sắc mặt âm trầm của Diệp Mặc, giọng nói đột nhiên lắp bắp:

- Sau đó… Sau đó có một người phụ nữ mang theo một con sóc con, lợi hại, rất lợi hại… Cắn chết Vương Khoán, rồi lại cắn chết bảy tám người…

- Nói nhanh lên.

Diệp Mặc sốt ruột ấy người Ức Mặc, nhưng nghe nói thử lang của Trì Uyển Thanh phát uy, lại thở phào nhẹ nhõm.

- Vâng, vâng, sau đó anh trai của Vương Khoán đến, anh ta là Bán Bộ Tiên Thiên, nhưng, không ngờ trong bốn người phụ nữ kia ngoài con sóc lợi hại kia ra còn có một cao thủ Tiên Thiên. Bọn họ giết anh trai của Vương Khoán, đi đến núi Tinh Gia…

Báo ca mặc dù ấp a ấp úng, cuối cùng cũng đem cốt lõi của mọi chuyện nói ra hết.

- Đi núi Tinh Gia làm gì?

Diệp Mặc nghe nói mấy người Ức Mặc không việc gì, giọng điệu bình tĩnh được một chút.

- Ở núi Tinh Gia nửa tháng trước có xuất hiện một Truyền Tống trận, rất nhiều người đều đến đó rồi.

Nói đến chuyện không liên quan gì đến mình, giọng điệu của Báo ca lại trở nên lưu loát.

Diệp Mặc trong lòng trầm xuống. Núi Tinh Gia không ngờ cũng xuất hiện Truyền Tống Trận rồi, hơn nữa xuất hiện được nửa tháng rồi. Diệp Mặc khẳng định Truyền Tống Trận này không phải là phủ sóng toàn địa cầu, bởi vì nếu như phủ sóng toàn địa cầu, hắn nhất định đã biết trước.

- Tiền bối, nửa tháng trước, Tử Hoa Tiên Tử cũng dẫn hai phu nhân của anh đi vào Truyền Tống Trận rồi.

Lúc này một gã Bán Bộ Tiên Thiên lấy lòng Diệp Mặc nói một câu.

- Cái gì?

Diệp Mặc nghe được câu này, lập tức có một cảm giác xấu, nếu như Truyền Tống Trận kia không phủ sóng toàn cầu, vậy thì nhất định là phủ sóng toàn Tu Chân giới rồi. Người này vừa nói, hắn liền biết được người đi cùng với Vân Tử Y chính là Lạc Ảnh và Khinh Tuyết.

Ba người Lạc Ảnh, Khinh Tuyết và cả Bắc Vi nữa trong tiểu thế giới không ai địch nổi, nhưng trong giới Tu Chân, lại là cấp bậc thấp nhất. Hơn nữa bọn họ lại ăn Trú Nhan đan rồi, một khi bị người khác nhắm đến, vậy thì phải làm sao?

Nghĩ đến đây, Diệp Mặc cũng không thèm hỏi thêm gì nữa, mà khua tay ném hơn mười đường đao gió, ngoại trừ Báo ca và một tên Bán Bộ Tiên Thiên ra, những người còn lại đều bị Diệp Mặc chém chết.

Mà Báo ca và một tên cao thủ Tiên Thiên khác, lại bị Diệp Mặc phá hủy đan điền.

Không đợi hai gã bị Diệp Mặc phế bỏ tu vi phản ứng lại, giọng nói của Diệp Mặc đã truyền đến tai họ:

- Xem ra bọn mày trả lời không có chút giấu diếm nào, tha cho bọn mày một mạng. Truyền lời của tôi ra ngoài, lần sau nếu còn có ai dám cướp bóc trong Truyền Tống trận này sẽ giết không tha.

Ngay sau đó, sau khi mấy người kịp phản ứng lại, mới phát hiện ra Diệp Mặc và hai người phụ nữ đi cùng hắn sớm đã biến mất. Trên mặt đất chỉ có mười mấy thi thể mà thôi.

Diệp Mặc dùng tốc độ nhanh nhất của mình chạy đến núi Tinh Gia, nhưng mặc dù hắn đến đây cái đầu tiên mà hắn nhìn thấy chính là Truyền Tống trận, nhưng lại không phát hiện ra bất cứ một người nào, nói cách khác những người nơi này đều bị truyền dẫn đến nơi khác rồi.

- Anh cả, bây giờ làm sao đây?

Diệp Lăng chưa từng đến giới Tu Chân, nhưng thấy trong tiểu thế giới không có chút pháp luật nào đáng nói, anh trai từng nói giới Tu Chân lại là một nơi nói chuyện bằng nắm đấm, trong lòng có chút lo lắng.

- Chúng ta nhanh chóng qua đó đi.

Sự lo lắng cho Ức Mặc trong lòng Tống Ánh Trúc không ít hơn chút nào so với Diệp Mặc, bây giờ cô biết Ức Mặc đến giới Tu Chân hiểm ác, cũng rất lo lắng.

Diệp Mặc biết hai người lo lắng, đành an ủi:

- Giới Tu Chân cũng có người tốt, không phải người nào cũng rất hung tàn, mọi người không cần gấp gáp, bây giờ chúng ta qua đó chắc là vẫn có thể tìm được bọn họ.

Nhưng khi Diệp Mặc rơi xuống bên cạnh Truyền Tống trận, sắc mặt lập tức có chút thay đổi.

- Sao thế?

Toàn bộ thể xác và tinh thần của Tống Ánh Trúc đều tập trung lên người Diệp Mặc, sự thay đổi trên khuôn mặt Diệp Mặc, cô lập tức phát hiện ra, liền vội hỏi.

Diệp Mặc trầm giọng nói:

- Hình như có chút rắc rối rồi, Truyền Tống trận này không phải Truyền Tống trận định hướng, mà là một Truyền Tống trận đơn độc.

Không đợi Diệp Lăng và Tống Ánh Trúc hỏi, Diệp Mặc lại nói:

- Truyền Tống trận đơn hướng. Cho dù nói một khi đã bị chuyển đi thì địa điểm không cố định. Cho dù là hai người cùng một lúc bị chuyển đi, cũng có thể bị chuyển đến nơi cách nhau hàng triệu dặm thậm chí còn xa hơn.

- A…

Diệp Lăng kinh ngạc a lên một tiếng, lập tức lại hỏi:

- Anh cả, có phải anh nói nếu như chúng ta bị chuyển đi, rất có khả năng sẽ không rơi vào cùng một chỗ?

Diệp Mặc gật đầu nói:

- Đúng vậy, nhưng đây không phải cái mà anh lo lắng nhất, khi chúng ta bị chuyển đi, anh ôm bọn em là được rồi. Cái mà anh lo lắng nhất chính là, Truyền Tống trận này chuyển chúng ta đi rồi, thì cũng sẽ không tìm được Ức Mặc. Đừng nói đến việc sớm đã chuyển mấy người Khinh Tuyết đi rồi.

Diệp Mặc quả thực lo lắng thật rồi, nếu chẳng may mấy người Ức Mặc bị tách ra, vậy thì bọn họ làm sao bây giờ? Ức Mặc mới chỉ là một cô bé mười ba tuổi mà thôi. Lịch tây lại mới tròn mười hai tuổi. Môt cô bé một mình trong giới Tu Chân nguy hiểm như này, thực giống như dê vào miệng cọp.

Tống Ánh Trúc nghe xong câu nói của Diệp Mặc, lập tức cũng lo lắng, cô đương nhiên hiểu được ý tứ của Diệp Mặc. Nhưng cô cũng biết, lúc này cần phải bình tĩnh.

Diệp Mặc nói với Diệp Lăng:

- Diệp Lăng, em ôm lấy Ngân Tử, chúng ta bây giờ sẽ qua đó.

Đợi Diệp Lăng ôm lấy Ngân Tử, Diệp Mặc đã ôm lấy Tống Ánh Trúc và Diệp Lăng tiến vào Truyền Tống trận.

Từng đợt choáng váng truyền đến, Diệp Mặc lập tức biết được, đây là dichuyển với khoảng cách dài. Tu vi của Tống Ánh Trúc và Diệp Lăng quá thấp, các cô lại càng u mê.

Cũng không biết qua bao lâu, dường như thật lâu, lại cứ như trong chốc lát vậy, ba người đã rơi vào một thung lũng dài triền miên.

Diệp Mặc thấy Tống Ánh Trúc và Diệp Lăng không bị thất lạc, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng lập tức hắn trong lòng lại chấn động, linh khí thật đậm.

Cảm nhận được luồng linh khí dày đặc này, hắn lập tức biết được đây chính là giới Tu Chân, cảm giác này hắn rất quen thuộc, ngày trước khi ở đại lục Lạc Nguyệt, độ dày đặc của linh khí chính là như thế này. Loại linh khí này so với nơi mà hắn muốn thành lập hậu hoa viên ở Ngũ Uẩn Sơn còn đậm đặc hơn.

Nhưng Diệp Mặc biết nơi có loại linh khí này, ở giới Tu Chân căn bản rất loãng. Bởi vì rất nhiều đại môn phái chẳng những có Tụ Linh trận mà còn có cả linh mạch.

- Diệp Mặc, em tôi cảm thấy hình như nơi này là Tu Chân.

Tống Ánh Trúc đã luyện khí đến tầng thứ nhất trung kì rồi, cho nên cô nhạy cảm hơn Diệp Lăng nhiều.

Diệp Mặc ừ một tiếng, nhưng không có tâm trí đi giải thích kĩ càng, trong lòng hắn đang nghĩ tới mấy người Ức Mặc và Lạc Ảnh.

Chỉ có điều hắn còn chưa kịp nói với Diệp Lăng và Tống Ánh Trúc đi nghe ngóng thành phố có người sống gần đây, liền nhìn thấy sáu người vừa đánh nhau vừa chạy đến phía bên này.

Diệp Lăng và Tống Ánh Trúc cùng lúc đó cũng nhìn thấy mấy người đó, các cô lập tức ngây dại. Các cô không phải là chưa từng gặp người đánh nhau, nhưng đánh nhau kiểu này thì là lần đầu tiên nhìn thấy. Các quả cầu lửa bay loạn xạ trong không trung, thỉnh thoảng còn có những mảnh vụn cháy bay qua, phi kiếm cũng bay tới bay lui.

Các cô cũng nhìn ra trong sáu người đánh nhau đó có hai người là một phe, bốn người còn lại là một phe.

Nhưng các cô còn chưa kịp hỏi Diệp Mặc, thì một gã đàn ông mặc quần áo màu nâu đã một kiếm đâm thủng cổ họng của người thanh niên trai tráng mặt đen kia. Nhưng không đợi gã đàn ông mặc áo nâu kia kịp vui mừng, người thanh niên mặt đen kia lại đánh một quả cầu lửa vào ngực gã đàn ông mặc áo nâu kia.

Diệp Lăng và Tống Ánh Trúc trợn mắt há mồm, đây quả là không có pháp luật gì cả, nơi này giết người đơn giản như ăn cơm uống nước vậy.

Hai người kia bị giết một người, một người còn lại tinh thần không thể tập trung được, chỉ trong một lát, cũng bị mấy người còn lại giết chết.

Còn lại hai nam một nữ, sau khi nhặt túi trữ vật trên đất lên trước, lúc này mới đi về hướng Diệp Mặc.

Thấy ba người hung hãn này đi đến, Diệp Lăng và Tống Ánh Trúc lập tức căng thẳng, lo lắng đứng bên cạnh Diệp Mặc, ngay cả Tiểu Ngân cũng cảm giác được ba người này không có ý tốt gì, dựng hết cả tóc gáy lên.

- Một người luyện khí tầng thứ nhất, hai người kia chưa tu luyện bao giờ… hai cô bé này cũng không tệ…

Một tu sĩ người dáng cao đi trước nhìn ba người Diệp Mặc một chút, cười ha hả nói.

Tu luyện của Diệp Mặc là “Tam sinh quyết”, cho nên vị tu sĩ dáng người cao này căn bản không nhìn ra tu vi của Diệp Mặc.

- Hả, nhẫn trữ vật?

Một người đàn ông xấu xí đi sau vị tu sĩ dáng người cao kia nhìn thấy nhẫn trữ vật trên tay Diệp Lăng và Tống Ánh Trúc, lập tức kêu lên, trên mặt tràn đầy vẻ vui mừng.

Gã lập tức đưa tay ra chộp lấy tay của Tống Ánh Trúc.

Diệt Hồng Trần

Bạn đang đọc Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi của Ta Là Lão Ngũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 60
Lượt đọc 6022

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.