Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đêm tân hôn

Phiên bản Dịch · 2375 chữ

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

-- o --

Chương 691: Đêm tân hôn

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Trì Uyển Thanh lập tức đứng lên, đi tới bên cạnh cô gái uống rượu, xem chừng cô ta đã ngà ngà say rồi, sau đó lại quay sang hỏi người đàn ông đứng bên cạnh:

- Có chuyện gì vậy?

Người đàn ông này chỉ tay vào cô gái nói:

- Chuyện là như thế này, cô gái này uống rượu từ trưa đến tận bây giờ ở đây, lúc này cô ấy say rồi. Tôi hỏi cô ấy ở đâu, rồi đưa cô ấy về nhà, nhưng cô ấy không chịu nhúc nhích.

- Anh là gì của cô ấy?

Trì Uyển Thanh cẩn thận quan sát người đàn ông đứng trước mặt, với kinh nghiệm điều tra phong phú, cô cảm thấy người đàn ông này không quen cô gái này.

Dường như người đàn ông này cảm thấy Trì Uyển Thanh đang nghi ngờ mình, liền nói:

- Từ trưa tôi đã thấy cô gái này ngồi đây uống rượu một mình rồi, cô ấy cứ ngồi đây uống từ lúc đó đến tận bây giờ, tôi lo lắng cho cô ấy nên mới muốn chủ động đưa cô ấy về nhà.

Trì Uyển Thanh cười nhạt, cuối cùng thì cô cũng đã hiểu ra rồi, trong quán rượu này chỉ cần không phải là người mù thì đều biết cô gái này xinh đẹp đến nhường nào. Cô ở đây uống rượu từ trưa tới tận bây giờ, người đàn ông đó cũng đợi từ trưa đến tận bây giờ, rõ ràng là muốn đợi cho cô ta say rồi đưa về.

Không cần biết cô gái này có quen Diệp Mặc hay không, bất luận là Diệp Mặc đó có phải là anh Diệp hay không, bình thường, khi nhìn thấy tình cảnh như thế này Trì Uyển Thanh đương nhiên là sẽ ra tay giúp đỡ rồi.

Nghĩ đến đây, cô quay sang nói với người đàn ông đó:

- Vậy cảm ơn anh nhiều rồi, nhưng bây giờ tôi đến rồi, chỗ này không có chuyện của anh nữa, đợi lát nữa tôi sẽ đưa cô ấy về.

Người đàn ông này vừa mới định mở mồm ra nói, thì Cố Ngân Thăng đã bước tới hỏi:

- Sao vậy, Uyển Thanh?

Đồng thời Cố Ngân Thăng cũng hướng sự chú ý vào cô gái uống say, trong mắt anh ta ánh lên tia ngạc nhiên. Gặp được Trì Uyển Thanh đã là một duyên phận lớn rồi, anh ta không ngờ ở nơi này lại gặp được một cô gái có nhan sắc không thua kém gì Trì Uyển Thanh, thậm chí là có phần còn nổi trội hơn cô.

Hôm nay rốt cuộc là ngày gì vậy?

Cố Ngân Thăng trong lòng đã tính toán đến tình tiết xảy ra tiếp theo.

- Không có gì, một người bạn của tôi uống say, tôi phải đưa cô ấy về

Uyển Thanh nói xong định đỡ cô gái này dậy.

Cô gái uống rượu say nhìn thấy Trì Uyển Thanh, ánh mắt lộ ra niềm vui bất ngờ,

- Khinh Tuyết, sao cậu lại tới đây? Không phải hôm nay là ngày cưới của cậu sao?

Trì Uyển Thanh đã hiểu hết hoàn toàn rồi, cô gái này quen Ninh Khinh Tuyết, hơn nữa Diệp Mặc mà cô nhắc đến chính là anh Diệp. Hóa ra là anh Diệp, chả trách, trong lòng Trì Uyển Thanh lại càng thêm u uất.

Có điều Trì Uyển Thanh lập tức nghĩ đến vế câu sau, vội vàng cầm tay cô gái hỏi:

- Cô nói Khinh Tuyết kết hôn rồi? Cô ấy kết hôn với ai? Là anh Diệp sao?

- Anh Diệp... ồ, rót cho tôi một chén nữa đi, tôi muốn chúc mừng...

Giọng điệu của cô gái này lại giống như lên cơn say rồi.

Người đàn ông này thấy hai người nói chuyện với nhau như vậy, mới biết cô gái vừa đến không hề lừa mình. Hai người bọn họ thực sự là quen nhau. Chỉ có điều anh ta nhìn thấy Cố Ngân Thăng, vội vàng sợ hãi kêu lên:

- Tổng giám đốc Cố...

Cố Ngân Thăng gật đầu một cái, không để ý đến người đàn ông này, rồi nhìn về phía Trì Uyển Thanh nói:

- Đối diện quán rượu là nhà của tôi, chi bằng Uyển Thanh, cô dẫn bạn đến đó đi, tôi ở khách sạn một đêm cũng được.

Trì Uyển Thanh đã kéo được cô gái đó đứng dậy, mỉm cười quay sang nói với Cố Ngân Thăng:

- Không cần đâu, nhà tôi ở gần đây, còn cần gì khách sạn nữa chứ, tạm biệt.

Nhìn Trì Uyển Thanh dẫn cô gái say ra khỏi quán rượu, sắc mặt của Cố Ngân Thăng có chút khó coi, nhìn chằm chằm vào người đàn ông còn đang đứng ở đó chưa rời đi hỏi:

- Anh tên là gì?

- Tổng giám đốc Cố, tôi là Trịnh Tấn, là bạn học của Cố Minh Nam, đã từng gặp anh một lần rồi.

Người đàn ông này vừa nghe thấy lời của Cố Ngân Thăng, liền vội vàng trả lời.

- Anh kể lại tỷ mỉ chuyện cô gái uống say cho tôi nghe...

Cố Ngân Thăng chỉ vào cái ghế đối diện Trịnh Tấn, khuôn mặt không hề biểu lộ bất cứ điều gì.

- Vâng, tổng giám đốc Cố...

Trịnh Tấn vội vàng ngồi vào cái ghế Cố Ngân Thăng chỉ. Ở Lạc Thương, nhà họ Cố chỉ cần rút một sợi tóc là có thể đè chết anh ta rồi, còn nếu như nhà họ Cố mà vứt cho anh ta một cái bánh bao thì cả đời cũng ăn không hết.

...

Hồ Lạc Nguyệt hôm nay đẹp hơn bao giờ hết, thậm chí không cần trang hoàng, nơi này đã trở thành nơi đẹp nhất ở Lạc Nguyệt rồi, nhưng Diệp Lăng và Bắc Vi vẫn ra sức trang hoàng phòng cưới của anh trai thêm đẹp hơn.

Vì Diệp Mặc cũng không mời người nào của nhà họ Diệp ở Yến Kinh, nên người tham gia hôn lễ ngoài Ninh Trung Phi và Lam Dụ ra, thì chỉ có Diệp Lăng, Đường Bắc Vi và Diệp Tử Phong.

Tuy rằng rất xót con gái nhưng Lam Dụ cũng đồng ý để Diệp Mặc lấy con gái và Tố Tố. Dù sao thì Diệp Mặc cũng không phải là người bình thường, bây giờ cả nhà bà đều có thể đến Lạc Nguyệt rồi. Hơn nữa người trong nhà bao giờ cũng hơn người ngoài mà.

Ít nhất, ở trong lòng Lam Dụ, thì Tố Tố cũng giống như người thân của bà vậy, nhưng vì Tố Tố đã được gả cho Diệp Mặc rồi, nên bà mới không cho phép cô gọi mình là chị nữa.

Đối với Ninh Trung Phi mà nói, chỉ cần con gái được hạnh phúc là được rồi, nếu như trong quá khứ, thì con gái mình cũng đã là hoàng phi rồi. Ông cũng rất hài lòng với Diệp Mặc. Diệp Mặc có năng lực, có bản lĩnh, và điều khiến ông hài lòng nhất đó chính là chàng rể này đã cứu vợ của ông. Lúc đó ở Mỹ, nếu như không phải là con rể ông, thì Lam Dụ đã xong đời từ lâu rồi.

Công ty của mình cũng đã gia nhập với công ty dược Lạc Nguyệt từ lâu rồi, đến đây ông cũng cảm thấy rất hài lòng, Lạc Nguyệt mới chính là nơi ông và vợ muốn sống.

Hôn lễ náo nhiệt cũng đã kết thúc. Lúc này khách khứa cũng đã giải tán hết, biệt thự của Lạc Nguyệt hồ cũng chỉ còn lại ba người Diệp Mặc, Lạc Ảnh và Ninh Khinh Tuyết.

Lạc Nguyệt đẩy Ninh Khinh Tuyết vào phòng, còn cô thì muốn rời đi, nhưng Ninh Khinh Tuyết lại nắm chặt lấy tay cô:

- Chị Lạc Ảnh, chị đừng đi, ở lại đây đi.

Lạc Ảnh khẽ mỉm cười, kéo tay Ninh Khinh Tuyết nói:

- Chúng ta đã nói rồi mà, lát nữa chị sẽ tới, đây là lần đầu tiên của em mà...

- Lạc Ảnh...

Diệp Mặc nhìn thấy Lạc Ảnh bước vào phòng, hắn không thể kiềm chế được thốt lên một câu. Mặc dù hắn biết hôm nay là lần đầu tiên của Ninh Khinh Tuyết, cho nên Lạc Ảnh mới để mình và Ninh Khinh Tuyết ở chung với nhau, nhưng trong lòng hắn cảm thấy có chút bối rối.

Hắn biết mình đang nghĩ cái gì, nhưng hắn lại không biết phải giải thích với Lạc Ảnh và Ninh Khinh Tuyết như thế nào, hắn đột nhiên cảm thấy mình không biết phân biệt tốt xấu, đúng sai.

Lạc Ảnh quay đầu lại bước đến trước mặt Diệp Mặc, nhẹ nhàng ôm lấy cổ hắn, hôn nhẹ lên môi hắn, rồi tươi cười rời khỏi căn phòng. Diệp Mặc biết là cô sợ mình nghĩ nhiều, nên muốn làm ình bình tâm trở lại.

Chỉ có điều nụ hôn đó đã khiến cho Diệp Mặc quyết tâm hơn, bất luận sau này có xảy ra chuyện gì, thì hắn cũng sẽ không bao giờ bỏ rơi Lạc Ảnh và Ninh Khinh Tuyết, hai người bọn họ chính là sinh mệnh của hắn.

Tu đạo rất quan trọng, nhưng có thứ còn quan trọng hơn tu đạo rất nhiều, nếu như thiếu đi tình yêu của Lạc Ảnh và Khinh Tuyết, thì cho dù hắn có sống một nghìn năm một vạn năm cũng còn có ý nghĩa gì chứ. Chẳng qua cũng chỉ là một ly nước trắng mà thôi.

Ninh Khinh Tuyết dường như cảm nhận được suy nghĩ trong lòng Diệp Mặc, cô bước lên phía trên, ngả đầu vào lòng Diệp Mặc.

Diệp Mặc nhìn Ninh Khinh Tuyết kiều diễm như hoa, trong lòng cảm giác như bị lửa thiêu đốt, hắn nhớ tới ở dưới vách núi Thần Nông giá, cảnh Ninh Khinh Tuyết một mình cứu mình, thậm chí hắn còn nhớ đến cảnh Ninh Khinh Tuyết nằm ngủ trong lòng hắn, thiếu chút nữa thì hắn đã luồn tay vào ngực cô.

Nghĩ đến đây, trong lòng Diệp Mặc lại càng cảm thấy nóng bỏng, hắn không thể kiềm chế được nữa rồi, đưa tay luồn vào ngực Ninh Khinh Tuyết.

Bàn tay nóng bỏng của Diệp Mặc luồn vào ngực cô, khiến Ninh Khinh Tuyết khẽ rên lên một tiếng, khuôn mặt của cô giống như chiếc lá phong mùa thu, ánh mắt của cô như có sức mê hoặc hơn, miệng lẩm bẩm vài tiếng:

- Ôm em lên giường đi...

Lúc Ninh Khinh Tuyết cảm nhận được toàn bộ quần áo trên người mình đều đã bị Diệp Mặc lột sạch, cô không những không cảm thấy lạnh, mà thậm chí cô còn cảm thấy nóng ran hết cả người.

Cô cảm thấy hơi không kiềm chế được, dụi đầu vào ngực Diệp Mặc. Một cảm giác kỳ lạ dấy lên trong bụng cô, lúc Diệp Mặc đã hoàn toàn ôm lấy cơ thể cô rồi, thậm chí cô có thể nghe thấy tiếng tim mình đang đập.

Ninh Khinh Tuyết không chỉ nghĩ đến chuyện này một hai lần, thậm chí có lần cô còn mơ thấy mình và Diệp Mặc cùng làm chuyện này, nhưng đến lúc làm thật rồi, cô mới phát hiện không ngờ lại khó đến vậy.

Bờ ngực rộng và rắn chắc của Diệp Mặc, bờ môi ấm áp cùng hơi thở đầy nam tính, khiến cho Ninh Khinh Tuyết chìm vào cơn mê.

Cùng với tiếng rên rỉ của Ninh Khinh Tuyết là cảm giác sung sướng khó nói nên lời của Diệp Mặc, hắn không thể tưởng tượng được một mĩ nhân kiều diễm, lạnh lùng như băng như Ninh Khinh Tuyết lại nhạy cảm đến vậy. Cơ thể cô mềm mại như một đám mây, nhiệt độ của cô như thể đang làm tan chảy hắn.

Một cảm giác đau đớn truyền đến, Ninh Khinh Tuyết ôm chặt bả vai Diệp Mặc theo bản năng. Cô chợt nhớ đến vài ngày trước có hỏi Lạc Ảnh về chuyện này, cảm giác hạnh phúc này khiến cô hơi choáng váng.

- Chị Lạc Ảnh, lần đầu tiên đau lắm hả? Em đọc trong sách thấy người ta nói đau đến mức muốn cắn vào bả vai người đàn ông, chị cũng thế phải không...

Lúc đấy giọng nói của Lạc Ảnh giống như cô đang lơ lửng trên chín tầng mây vậy

- Lúc chị đau, anh ấy đã ở trong lòng của chị rồi, nhưng chị biết chị vẫn luôn ở trong lòng của anh ấy, chị không muốn anh ấy đau giống chị, nên chị chỉ ôm anh ấy thật chặt thôi.

- Chị không muốn anh ấy đau giống chị, chỉ muốn ôm chặt anh ấy mà thôi.

Lúc này Ninh Khinh Tuyết đã hiểu được lời Lạc Ảnh nói. Cả đời, từ khi được sinh ra đến lúc chết đi, chỉ có một mình anh ấy, bỏi vì, lúc đó anh ấy đã nằm trong lòng mình rồi. Rõ ràng biết rằng anh ấy cũng đau giống mình, sao phải nhẫn tâm để anh đau hơn nữa?

Đau đớn trong phút chốc, cảm giác hạnh phúc đến choáng váng mới là thứ kéo dài, Ninh Khinh Tuyết không kìm được cảm xúc của mình, giơ tay ra ôm lấy cổ Diệp Mặc, đầu lưỡi của cô đã tiến sâu vào miệng Diệp Mặc từ lúc nào.

...

Trời sáng, Ninh Khinh Tuyết mở mắt ra, thì không biết Lạc Ảnh đã nằm cạnh Diệp Mặc từ lúc nào rồi.

Cô đưa tay qua ngực Diệp Mặc, với lấy tay Lạc Ảnh,

- Chị Lạc Ảnh.

Từ con gái trở thành phụ nữ, khiến cho cô hiểu những lời Lạc Ảnh nói cho cô biết đáng quý cỡ nào.

Diệt Hồng Trần

Bạn đang đọc Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi của Ta Là Lão Ngũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 51
Lượt đọc 5597

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.