Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Món hời ngu gì không lấy

Phiên bản Dịch · 2581 chữ

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

-- o --

Chương 518: Món hời ngu gì không lấy

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

- Có tìm được Diệp Mặc hay không?

Lương Thạch Quốc cảm giác thanh âm của mình có chút run rẩy, y sợ đầu dây bên kia nói ra một câu không tìm được

Đầu bên kia điện thoại truyền đến thanh âm có chút do dự của nhân viên phục vụ

- Giám đốc Lương, Diệp Mặc thì chúng tôi không tìm được, nhưng hắn vừa rồi gọi điện thoại tới, hắn nói…

- Nói cái gì, nói nhanh một chút coi…

Tất cả mọi người nhìn chằm chằm Lương Thạch Quốc, bản thân Lương Thạch Quốc cũng là khẩn trương không ngừng. Thế nhưng trong lòng y lại đập thình thịch, Diệp Mặc không ngờ gọi điện thoại đến, đây là một điềm tốt, nói rõ hắn rất có thể vẫn còn tại Lạc Thương

- Diệp Mặc nói hắn vừa mới nhìn thấy ba tầng phía trên của Vực ngoại hưu nhàn ta bị sụp đổ, hỏi thăm ông có đó không, đã xảy ra chuyện gì…

Thanh âm đầu dây bên kia điện thoại truyền đến:

- Sau đó thì sao? Anh nói nhanh lên, một lần nói cho xong đi…

Lương Thạch Quốc quả thật là sốt ruột rồi

Nhân viên phục vụ kia trong lòng khinh bỉ Lương Thạch Quốc, trong lòng tự nhủ: tôi vốn chính là muốn một lần nói cho xong mà, nhưng liên tiếp bị ông cắt ngang đấy thôi

Thế nhưng anh ta cũng không dám cùng Lương Thạch Quốc phân cao thấp, vội vàng nói tiếp:

- Diệp Mặc nói Giám đốc Lương ông đúng là không biết kinh doanh, hắn còn thở dài nói cái gì là, một chỗ tốt như vậy không ngờ kinh doanh thành ra thế này. Còn chuyện đưa tấm thẻ kim cương cho hắn, còn không bằng đem sản nghiệp Vực ngoại hưu nhàn cho hắn, hắn nhất định sẽ kinh doanh tốt hơn nhiều

- Hắn còn nói đùa nói Giám đốc Lương ông không có lòng thành, nhưng hắn cũng để lại điện thoại, nói là có hứng thú đối với nơi này, nếu Giám đốc Lương nguyện ý đem nơi này giao cho hắn kinh doanh, hắn lập tức sẽ cùng Giám đốc Lương trao đổi. Hắn còn nói, buổi tối hắn phải rời khỏi Lạc Thương, trong thời gian một tuần không thể trở lại, nếu ngài muốn liên lạc với hắn, nhất định phải trước tối nay

- Lập tức gọi điện thoại cho Diệp Mặc, nói với hắn chỉ cần hắn bây giờ tới được Vực ngoại hưu nhàn, thì nơi này sẽ thuộc về hắn. Nhanh lên, bây giờ gọi điện thoại cho hắn ngay, bảo hắn đến, hắn vừa đến lập tức liền bật điện thoại video…

Gần như không có bất kỳ ý tưởng nào, Lương Thạch Quốc đã nhượng lại Vực ngoại hưu nhàn

Lúc này đây y đã sớm quên lời Diệp Mặc nói rồi, nào là cái gì quang minh lỗi lạc, chỉ lấy những thứ thuộc về mình vv…

Đối với y bây giờ mà nói, chỉ cần Diệp Mặc có thể kịp thời qua đây chứng minh hắn còn tại Lạc Thương, cho dù là cho thêm hắn một Vực ngoại hưu nhàn, y cũng vui vẻ đồng ý.

Cuộc điện thoại của Lương Thạch Quốc tuy rằng người ở đây đều nghe thấy rất rõ, nhưng y vẫn nói một câu

- Diệp Mặc còn tại Lạc Thương, mấy phút nữa thôi, hắn sẽ tới Vực ngoại hưu nhàn

Tuy rằng Lương Thạch Quốc đem Vực ngoại hưu nhàn tặng không cho Diệp Mặc, nhưng không một ai cười y, Khúc Lão nét mặt già nua âm trầm đến đáng sợ, lão thật không ngờ Lương Thạch Quốc lại có thể trong vài phút tìm được Diệp Mặc, đây cũng quá trùng hợp

Toàn bộ mật thất đều trở nên im lặng một cách đáng sợ, thậm chí có thể nghe thấy âm thanh cây kim giây của đồng hồ kêu tí tách

Mấy phút đồng hồ sau, điện thoại Lương Thạch Quốc quả nhiên vang lên, y chuyển cuộc gọi tới máy chiếu, quả nhiên là bối cảnh của Vực ngoại hưu nhàn bên Lạc Thương

Diệp Mặc trên mặt cười rất ư là vui vẻ:

- Ông chủ Lương, tôi nghe người làm bên ông nói, tôi không lấy thẻ kim cương của ông, nên ông muốn tặng Vực ngoại hưu nhàn cho tôi. Chuyện này thật ngại quá, tuy nhiên, ông ba lần bốn lượt khách khí như vậy, tôi nếu không nhận lấy thì có vẻ làm kiêu quá rồi. Vực ngoại hưu nhàn, tôi xin nhận vậy, về phần chuyển giao sản nghiệp nơi này, bên cạnh có người phụ trách, ông chỉ cần đánh tiếng với người đó là xong. Nói đi phải nói lại, Ông chủ Lương thật đúng là rất có thành ý, đợi lần sau ông về Lạc Thương tôi mời ông ăn cơm

Diệp Mặc vừa dứt lời, quản lí bên Vực ngoại hưu nhàn liền nghiêm túc nói:

- Giám đốc Lương, vậy bây giờ chuyển giao sản nghiệp bên này phải không?

- Ừ, hiện tại chuyển giao liền…

Lương Thạch Quốc tuy rằng thoát được nạn này, nhưng trong lòng rất khó chịu, một lời còn chưa dứt, liền trực tiếp cúp điện thoại.

Vực ngoại hưu nhàn nơi này hoàn toàn là sản nghiệp tư nhân của y, y vốn dự tính phát triển cho thật tốt, nhưng hiện tại một câu nói là đem cho người ta rồi, thậm chí ngay cả một câu cảm tạ cũng không chân thành.

May là có thể xem nơi này giúp y giữ được một mạng, hiện nay lão già kia cũng không thể hoài nghi đến y nữa

Quả nhiên bên này Diệp Mặc vừa mới xuất hiện, trên mặt Khúc Lão càng thêm âm trầm, gần như sắp nhỏ nước tới nơi

Lúc này trong phòng tất cả mọi người đều bị lục soát, bao gồm chị Linh cũng có người đặc biệt dùng vải bố chắn lại lục soát toàn thân. Người còn lại thì càng là lục soát toàn thân

Mật thất dưới đất này tuy rằng xa hoa, nhưng chỉ lớn có thế, hơn nữa tinh thạch cực năng còn có máy thăm dò, dụng cụ ở bên trong này không hề phát hiện bất cứ tinh thạch nào.

Lão già kia biết nhất định phải tìm một người chịu tội thay, bằng không lão chắc chắn chết không thể nghi ngờ. Chẳng sợ địa vị lão cao tới đâu, liên tiếp từ trong tay lão mất đi hai tinh thạch cực năng, cũng là tội chết.

Khúc Lão đem ánh mắt nhìn về phía chị Linh, vốn sắc mặt chị Linh đã tái nhợt vô cùng, hiện tại ánh mắt Khúc Lão nhìn qua, trong nội tâm nàng lập tức nguội lạnh. Cô biết mình xong rồi, người chịu tội thay không đổ được lên đầu Lương Thạch Quốc, kết quả đổ lên chính mình

- Lục linh, tuy rằng tôi không biết cô làm thế nào lấy đi tinh thạch cực năng, nhưng đây đã không phải là sự tình tôi có thể làm chủ được. Trần Trụy, anh lập tức mang Lục Linh đi, chúng ta cùng về tổng bộ

Lão già họ Khúc biết, tiếp tục ở lại chỗ này cũng không còn bất kỳ ý nghĩa nào. Nếu tinh thạch còn ở đây, máy thăm dò kia đã sớm dò xét ra rồi, nếu đến bây giờ còn không dò xét ra được, đã nói lên tinh thạch đã bị lấy đi

Thiếu phụ tên chị Linh kia sắc mặt vô cùng tái nhợt, môi của cô có chút run rẩy, nhưng cô một chữ cũng không nói. Cô biết bất kể cô nói cái gì đều là không có ích gì, ngoại trừ Lương Thạch Quốc, chỉ có cô cách tinh thạch gần nhất.

Lúc này cô rốt cục hiểu được vì sao Văn Đông và Phùng Điềm mạo hiểm liều mình trốn khỏi Bắc Sa rồi. Văn Đông lúc trước rời khỏi Bắc Sa, tuyệt đối không phải là bởi vì bản thiết kế Không Quỳ kia, mà là cô đã nhìn thấu Bắc Sa là cái chỗ như thế nào, thật buồn cười mình tới giờ mới hiểu được.

Tuy rằng xem Lục Linh thành gian tế bắt đi, nhưng trên mặt lão già không có chút cao hứng nào, lão biết cho dù là Lục Linh cuối cùng bị xác định là nội gian, lão cũng là trốn không thoát, nhiều nhất chỉ là miễn đi tội chết mà thôi.

Diệp Mặc tâm tình rất đỗi vui mừng, hắn chỉ vì thoát khỏi hiềm nghi nên để lại số điện thoại ở Vực ngoại hưu nhàn, mục đích cũng không phải là muốn lấy Vực ngoại hưu nhàn, đây là không có khả năng mà

Hắn để lại số điện thoại ở Vực ngoại hưu nhàn, mục đích chủ yếu tránh hiềm nghi về bản thân mà thôi, không để bọn người Bắc Sa hoài nghi đến Diệp Mặc hắn. Chỉ có điều nằm ngoài dự đoán của Diệp Mặc chính là, hắn thuận miệng nhắc tới Vực ngoại hưu nhàn, mà Lương Thạch Quốc thật sự đem cho hắn luôn, không ngờ không có hai lời.

Tuy rằng không biết Lương Thạch Quốc vì sao sảng khoái như vậy, nhưng hắn ngu gì mà không lấy, trước khi Lương Thạch Quốc trở về, hắn đã thúc giục quản lý một lần làm cho xong thủ tục chuyển giao bất động sản nơi này

Xong xuôi chuyện này, Diệp Mặc lại cho Vực ngoại hưu nhàn trực tiếp ngừng kinh doanh, bản thân hắn lại về Lưu Xà. Món hời này miễn phí mà chiếm được, một khi để Bắc Sa biết được tinh thạch và đô la đều bị Diệp Mặc cầm đi, Bắc Sa khẳng định sẽ điên cuồng lên. Cho nên hắn trở lại Lưu Xà, một là bảo Hư Nguyệt Hoa gia tăng kiến thiết Lưu Xà, hai là muốn gặp Tăng Chấn Hiệp.

Hư Nguyệt Hoa tự dưng có được mười tỷ đô la Mỹ, trong lòng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, có khoản tiền này, kiến thiết Lưu Xà nhất định sẽ nhanh hơn rất nhiều.

Tuy rằng biết rõ Diệp Mặc không có chuyện gì, nhưng Tăng Chấn Hiệp nhìn thấy Diệp Mặc vẫn là rất giật mình

- Anh Tăng, xem ra anh rất lo lắng cho tôi

Diệp Mặc nói đùa một câu, hắn quả thật cảm thấy Tăng Chấn Hiệp rất lo lắng ình.

Tăng Chấn Hiệp gật gật đầu,

- Đúng đấy, ngày đó sau khi đi, tôi cứ cảm thấy có gì đó không đúng, quả nhiên không ngoài suy đoán của tôi, Phong Vũ cố ý tới chậm, thậm chí đến ngày hôm sau mới tới Hồ Lô cốc…

Diệp Mặc lập tức hiểu ra, Phong Vũ quả nhiên biết chuyện Hạng Danh Vương muốn đối phó hắn, hoặc là nói Hạng Danh Vương và Phong Vũ trước đó đã đạt được mục đích nhất trí. Vì đối phó Diệp Mặc, để Phong Vũ ngăn chặn Tăng Chấn Hiệp.

Diệp Mặc gật đầu, Tăng Chấn Hiệp lập tức hỏi:

- Diệp huynh đệ, sau khi tôi suy nghĩ ra chuyện này, nhưng Hồ Lô cốc đã phong núi. Đây là có chuyện gì? Hạng danh Vương không tới linh đàm làm sao lại phong núi? Chẳng lẽ ông ta không đối phó anh?

Diệp Mặc không giấu diếm Tăng Chấn Hiệp, trực tiếp trả lời:

- Hạng Danh Vương đúng là muốn giết tôi, cho nên tôi cũng không khách khí. Hồ Lô cốc hiện tại đã bị tôi tiêu diệt, về sau không còn Hồ Lô cốc nữa

- Cái gì?

Tăng Chấn Hiệp còn cho là mình nghe lầm, anh ta đứng bật dậy, khiếp sợ nhìn chằm chằm Diệp Mặc

- Hồ Lô cốc bị anh tiêu diệt? Diệp huynh đệ, anh nói một mình anh tiêu diệt toàn bộ Hồ Lô cốc?

Hồ Lô cốc là đệ nhất ngoại ẩn môn, Diệp Mặc có lợi hại cỡ nào cũng sẽ không lợi hại đến mức này chứ, một mình có thể tiêu diệt cả Hồ Lô cốc? Đây quả thực đã vượt ra ngoài phạm vi suy nghĩ của anh ta

Không đợi Diệp Mặc trả lời, anh ta tiếp tục nói:

- Hồ Lô cốc còn có một cốc chủ, nghe nói đã là nửa bước Tiên Thiên, chẳng lẽ lão ta không ra tìm anh gây chuyện?

Diệp Mặc nhớ tới trận chiến ở Hồ Lô cốc, thẳng đến hiện tại vẫn cňn có chút sợ hăi, thấy Tăng Chấn Hiệp khẩn trương hỏi, gật gật đầu nói:

- Đúng vậy, tôi thiếu chút nữa đã chết trong tay Nhâm Bình Xuyên, cái lão già kia thật lợi hại. Nếu không phải trùng hợp, tôi đã không thoát ra được, lão là tên lợi hại nhất mà tới hiện này tôi gặp được, tôi đoán Ngộ Đạo không phải là đối thủ của lão

Diệp Mặc cũng không nói sự tình Nhâm Bình Xuyên đã thăng cấp Tiên Thiên, sự lợi hại của lão bất kể có phải là Tiên Thiên không, cũng không phải đối thủ của Diệp Mặc hắn.

Tăng Chấn Hiệp thở phào một cái,

- Diệp huynh đệ, anh quá mạo hiểm rồi. Thế nhưng sự tình khi đó tôi cũng thật không ngờ, Hạng Danh Vương kia thật không ngờ âm độc thế. Sự tình Hồ Lô cốc bị diệt, ngàn vạn lần không nên truyền ra ngoài, tôi sợ Phong Vũ lão già kia sẽ mượn cơ hội tác quái. Thư viện Cửu Minh còn có một viện trưởng, nghe nói tu vi cũng tương đương với cốc chủ Nhâm Bình Xuyên của Hồ Lô cốc. Anh phải cẩn thận với thư viện Cửu Minh. Hơn nữa thực lực của thư viện Cửu Minh thậm chí còn thâm hậu hơn Hồ Lô cốc, chỉ là bọn họ không có cái tên Hạng Danh Vương khoe khoang mà thôi.

Diệp Mặc rất là đồng ý với lời Tăng Chấn Hiệp nói, sau khi biết được sự lợi hại của Hồ Lô cốc, nếu Phong Vũ không chọc tới hắn, hắn tuyệt đối sẽ không dây vào Phong Vũ

- Đúng rồi, anh Tăng, các anh đi qua Mai Nội Tuyết Sơn, tìm được linh đàm chưa?

Đối với Diệp Mặc mà nói, linh đàm mới là sự tình trọng yếu nhất.

Tăng Chấn Hiệp gật gật đầu nói:

- Linh đàm thì tôi và Phong Vũ đã đi qua, nhưng lại có chút vấn đề

Nghe được linh đàm xảy ra vấn đề, Diệp Mặc lập tức liền khẩn trương, hắn còn trông cậy vào linh đàm này để thăng cấp đến luyện khí tầng năm đấy. Cái gì cũng có thể xảy ra vấn đề, nhưng linh đàm thì không thể xảy ra vấn đề, Tăng Chấn Hiệp còn chưa dứt lời, hắn liền khẩn trương hỏi:

- Linh đàm có vấn đề gì?

Toái Càn Khôn

Bạn đang đọc Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi của Ta Là Lão Ngũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 74
Lượt đọc 7687

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.