Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cửu Nguyệt Quan trở thành đống gạch vụn

Phiên bản Dịch · 2512 chữ

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

-- o --

Chương 455: Cửu Nguyệt Quan trở thành đống gạch vụn

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Nói cho Ninh Khinh Tuyết biết việc có người đến tìm thì Diệp Mặc hắn mới yên lòng.

Ninh Khinh Tuyết sắp tiến vào luyện khí tầng hai, trong tay còn nhiều Hỏa Cầu phù như vậy, đối phó với mấy người dị năng có lẽ không có vấn đề gì, hơn nữa còn có Lạc Phi. Lạc Phi đã là tu vi huyền cấp, đối phó với người dị năng Lôi Điện kia càng không phải là vấn đề.

Tối hôm đó, Diệp Mặc lượn quanh Lưu Xà mấy tiếng đồng hồ cũng không tìm thấy người dị năng chạy trốn kia.

Ngày hôm sau! Sáng sớm, Diệp Mặc gọi tất cả tầng lớp quản lý ở Lưu Xà đến, trước khi rời khỏi Lưu Xà, hắn cần phải mở một hội nghị.

Hư Nguyệt Hoa đưa ra ý tưởng mới đầu xây dựng Lưu Xà, không có nói đến việc xây dựng tường thành, dù sao với xã hội bây giờ, xây dựng tường thành chỉ là một chuyện cười mà thôi.

Không có tường thành, cũng không có quân đội, thành lập chế độ của chính mình ở Lưu Xà chỉ có thể nói vậy thôi. Việc đầu tiên mà Hư Nguyệt Hoa quan tâm bây giờ chính là thành lập đội phòng vệ ở cả bốn phía Lưu Xà, phân biệt vấn đề quản lý về an toàn và trị an ở Lưu Xà. Hơn nữa thành lập 1 hệ thống pháp luật đơn giản, chỉ là tham khảo một chút hệ thống pháp luật của Hoa Hạ. Từ hai điểm này cho thấy, Diệp Mặc không hề nhìn lầm Hư Nguyệt Hoa.

Sau khi phát hết pháp khí phòng ngự tự chế của mình, Diệp Mặc mới hỏi:

- Có ai biết người dị năng?

Người dị năng? Bởi vì người biết Diệp Mặc là ngươì tu chân rất ít, ngoài vài người biết Diệp Mặc rất lợi hại ra, phần lớn đều chỉ biết Diệp Mặc có thể chế dược. Bây giờ Diệp Mặc hỏi vấn đề cổ quái này, chẳng lẽ hắn là người dị năng?

Hư Nguyệt Hoa biết Diệp Mặc là người tu luyện cổ võ, tuyệt đối không phải người dị năng, hỏa cầu thuật của Diệp Mặc cô đã xem qua rồi. Người dị năng tuyệt đối không có hỏa cầu thuật lợi hại như vậy, hơn nữa người dị năng cũng sẽ không luyện chế ra loại đan dược 'Bồi khí đan’ này. Chỉ là Diệp Mặc đã hỏi như vậy, nhất định có nguyên nhân của hắn.

- Tôi biết một ít.

Hư Nguyệt Hoa thấy không có ai nói, chủ động mở miệng.

Không đợi Diệp Mặc hỏi lại, cô nói thẳng:

- Có rất nhiều loại người dị năng, không có số liệu thống kê cụ thể, nhưng là bộ phận có năng lực công kích thật sự hoặc là có chỗ đáng để trọng dụng, tuy nhiên đó cũng chỉ có một hai mươi loại mà thôi. Ví dụ, người dị năng hệ hỏa, có thể sử dụng lửa để công kích. Nhưng nếu không đạt đến cấp bậc nhất định, ngọn lửa này làm tổn thương đến cơ thể rất nhỏ.

Hư Nguyệt Hoa sở dĩ lấy ví dụ này, cũng là bởi vì cô nhìn thấy Diệp Mặc sử dụng qua hỏa cầu.

Thấy Diệp Mặc rất chú ý, cô lại nói:

- Nhưng một khi năng lực của người dị năng này hoàn toàn bị kích phát, hoặc là thông qua một biện pháp nào đó kích phát ra, thì loại dị năng này cũng tương đối lợi hại. Cụ thể mà nói, Hiệp hội dị năng quốc tế phân người dị năng thành mười cấp bậc. Lấy người dị năng hệ tán hỏa mà nói, bước đầu khống chế ngọn lửa trong tay gọi là người dị năng cấp 1, cũng gọi là sơ cấp. Cấp cao nhất là cấp 10, đạt được cấp 8 trở lên chính là người dị năng cấp cao. Nghe nói người dị năng hệ phong đạt đến cấp 8 trở lên là có thể cưỡi gió bay một đoạn, tuy nhiên đây đều là số liệu trên lý thuyết.

Đến cấp 8 rồi mới có thể cưỡi gió bay, Diệp Mặc nhẹ nhàng thở ra, hắn khẳng định cấp 8 này rất khó đạt tới, cho dù là đạt tới, cũng chỉ tương đương với thuật cưỡi gió của mình mà thôi.

- Kỳ thật mỗi người đều có dị năng, chỉ là tình huống và chủng loại không giống nhau. Chúng ta thường thấy có người tự nhiên bốc lửa, người này rất có thể là người dị năng hệ hỏa, chỉ là không biết khống chế dị năng của mình mà thôi. Nếu có thể có tố chất thân thể và thiên phú nhất định mới có thể. Có thể nói, những loại người dị năng này trên thế giới đều rất ít, mỗi một người đều là tài sản của quốc gia.

Hư Nguyệt Hoa giải thích.

- Đúng vậy, mặc dù tôi không hiểu về người dị năng lắm, nhưng cũng đã nghe nói qua, mỗi một quốc gia có lẽ đều có một cơ quan dị năng, những người dị năng này phần lớn đều phục vụ cho quốc gia của họ.

Tàng Gia Nghiêm chen vào nói.

Lúc này Diệp Mặc mới biết giá trị của mấy người tối qua lớn đến cỡ nào, hóa ra những người này cũng đều là tinh anh của quốc gia, xem ra những người như vậy cũng không nhiều. Chỉ là không biết ba người tối qua đến là cấp bậc gì, xem ra nước Mỹ rất coi trọng tổ chức kia của người Nhật, thậm chí phái cả nhân viên trọng yếu như vậy tới. Chỉ có điều không biết bọn họ có tiếp tục phái người đến nữa không.

Và sau khi mọi người tản đi, trong lòng Diệp Mặc thầm than. Chỉ là một người dị năng mà bên nước ngoài coi trọng như vậy. Không nói đến Hoa Hạ có bao nhiêu người dị năng, nhưng những võ giả Địa cấp ở Hoa Hạ tuyệt đối sẽ không kém mấy người dị năng tối qua, nhưng bất kể là hệ thống tình báo hay là hệ thống đơn binh, Hoa Hạ đều không bằng người ta.

Không có gì khác, chỉ là không có đoàn kết mà thôi. Diệp Mặc đã xem qua lịc sử của Hoa Hạ, phần lớn các cuộc chiến tranh của Hoa Ha đều thua trong tay chính những người của mình, hoặc là thua trong tay bọn Hán gian.

Bọn họ đều vì lợi ích của mình, không phục lẫn nhau, lúc đánh nhau thật sự, cho rằng đấu không lại thì thà tốt cho bọn man di cũng không muốn tốt cho đối thủ của mình.

Cho dù là khoa học kỹ thuật, Hoa Hạ cũng vĩnh viễn không bằng người ta. Không phải là không có nhân tài, mà là không có cơ chế tốt để giữ nhân tài, nhân tài đều bị người khác mời chào mất.

Diệp Mặc lắc đầu, không muốn nghĩ việc này nữa, việc này không có liên quan gì đến hắn, chỉ là có chút cảm xúc mà thôi.

Tuy nhiên trong lòng hắn đã âm thầm quyết định, nếu hắn thật sự không có biện pháp gì tu luyện đến trình độ cao hơn nữa, hắn nhất định sẽ không cho phép có một ngày hắn thành lập thành phố của chính mình, hoặc là thành lập địa bàn của mình.

Bỏ qua chuyện này, Diệp Mặc giao Ngân tử cho Úc Diệu Đồng. Hắn phải càng sớm hoàn thành việc của mình, sau đó quay về vừa an tâm tu luyện, vừa tìm kiếm tông tích của Lạc Ảnh.

Cửu Nguyệt Quan, Tứ Xuyên.

Đây là lần thứ hai Diệp Mặc đến đây. Lần đầu tiên Diệp Mặc đến đây là lúc hắn đi tìm Lạc Ảnh, nhưng vì thời gian khẩn cấp, hắn không kịp tìm kiếm tỉ mỉ những người ở đây liền đi.

Lần này hắn đến núi Thanh Tiễu Tứ Xuyên, liền cố ý đến Cửu Nguyệt Quan một chuyến. Diệp Mặc đã từng nói, hắn nhất định phải san bằng nơi ác độc này.

Cửu Nguyệt Quan không phải chỉ một lần khiêu khích hắn, chỉ là vì hắn luôn rất bận, cho nên vẫn không có thời gian đến đây. Nhưng lần này hắn đến núi Thanh Tiễu nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội lần này.

Cửu Nguyệt Quan nằm trên phía bắc của núi Thanh Tiễu, nghiêm chỉnh mà nói, Cửu Nguyệt Quan cũng thuộc phạm vi núi Thanh Tiễu. Diệp Mặc nhớ rõ lần trước lúc tới nơi này, là hơn nửa năm trước. Tuy rằng hắn không cẩn thận đi vào bên trong Cửu Nguyệt Quan xem xét, nhưng đại hình của Cửu Nguyệt Quan hiểm trở, hơn nữa nhìn cũng rất có phong cách cổ xưa, thậm chí có thể nói cũng là một cổ tích.

Nhưng hôm nay lúc Diệp Mặc đến nơi này nhìn thấy Cửu Nguyệt Quan, gần như không thể tin được đây là Cửu Nguyệt Quan.

Lúc trước Cửu Nguyệt Quan địa thế hiểm yếu, cổ xưa nay đã hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa, chỉ còn lại đống gạch vụn chứng tỏ nơi này đã từng được xây dựng. Bây giờ đập vào mắt chỉ là một vài bức tường vỡ vụn bị đốt cháy đen sì nằm raỉ rác ở bốn phía.

Diệp Mặc ồ lên một tiếng, chẳng lẽ có người giống mình? Vì Cửu Nguyệt Quan mạo phạm gã ta nên mới đến hủy diệt Cửu Nguyệt Quan?

Diệp Mặc hạ xuống đứng trên đống gạch vụn của Cửu Nguyệt Quan, thần thức quét xung quanh. Hắn rất nhanh nhìn thấy một chưởng ấn và dấu tích của một số người. Nơi này quả nhiên đã từng có đánh nhau, xem ra mình đoán không sai.

Việc Cửu Nguyệt Quan bị diệt, Diệp Mặc cũng không có quan tâm. Mấy người của Cửu Nguyệt Quan chết trong tay hắn, ngoại trừ Nhiếp Song Song, còn có tên Đại sư huynh bị chém đứt hai chân ra, Nhiếp Khôn cùng Nhiếp Hồng Y đều bị hắn giết rồi.

Nhìn thấy Cửu Nguyệt Quan nát vụn thế này, Diệp Mặc liền nghĩ đến Nhiếp Song Song. Lúc trước ở ‘sông Yến Thủy’ tại Yến Kinh, hắn đã cho cô ta một viên ‘Liên sinh đan’, không biết sau đó Nhiếp Song Song thế nào. Mặc dù Diệp Mặc biết Nhiếp Song Song chưa từng tu luyện qua công pháp của Cửu Nguyệt Quan, hơn nữa cô giết người cũng là vì nuôi dưỡng con vật tên Loạn Loạn kia, nhưng Diệp Mặc vẫn không có nhiều ấn tượng tốt với cô. Lần trước nếu như không phải vì Nhiếp Song Song liều chết báo tin cho hắn, không biết chừng lần trước hắn đã không ra tay cứu giúp.

Vừa định rời khỏi, thần thức của Diệp Mặc bỗng nhiên quét đến tầng hầm, tuy rằng cửa vào đã bị ngăn chặn nhưng thần thức của Diệp Mặc vẫn có thể quét qua. Cửa chính của tầng hầm không dày, không thể ngăn cản thần thức của hắn. Cửa vào tầng hầm bố trí vô cùng bí mật, nếu hắn không có thần thức, nhất định sẽ không thể phát hiện ra. Trong tầng hầm có một thi thể đã lạnh ngắt, nhưng trang phục đỏ thẫm ở ngoài cho thấy chủ nhân của thi thể này là phụ nữ. Hơn nữa tuổi đã không nhỏ, chí ít cũng 50~ 60 tuổi rồi.

Diệp Mặc nhớ tới Nhiếp Hồng Y. Lúc đầu Nhiếp Hồng Y bị Diệp Mặc đánh chết, cũng đang mặc một bộ quần áo màu đỏ. Mặc dù Nhiếp Hồng Y nói sư huynh của cô sẽ báo thù cho cô, nhưng cô không thể ngờ được Nhiếp sư huynh của cô cũng bị Diệp Mặc chém đứt hai chân, cuối cùng phải mượn sông Yến Thủy chạy trốn.

Hồng Y nữ tử ở dưới tầng hầm này có thể là sư phụ của Nhiếp Hồng Y, tuy nhiên trên miệng của người phụ nữ này còn có một vết máu khô, xem ra trước khi chết đã đánh một trận lớn với kẻ khác.

Bên cạnh Hồng Y nữ tử còn có một cái túi vải, trong túi vải chỉ có một miếng ngọc Như ý và một quyển sách da dê cũ kỹ.

Diệp Mặc đoán đây có lẽ là công pháp tu luyện của Cửu Nguyệt Quan. Diệp Mặc không có chút hứng thú gì với công pháp tu luyện của Cửu Nguyệt Quan, chứ đừng nói là loại công pháp rác rưởi này của Cửu Nguyệt Quan. Cho nên hắn không nghĩ ngợi gì, hơn nữa thạch thất u ám này, vừa nhìn là biết đây là nơi kết tụ âm hồn.

Diệp Mặc lắc đầu, vừa định lên phi kiếm rời khỏi nơi này, thì ba bóng người dọc theo con đường hẹp quanh co hiểm trở đi tới, hơn nữa rõ ràng là đi tới phía Cửu Nguyệt Quan.

Nhiếp Song Song? Tuy cách xa một chút nhưng Diệp Mặc vẫn có thể nhìn ra ngay người đi đầu tiên là Nhiếp Song Song.

Xem ra lúc đầu hắn cho cô ta ‘Liên sinh đan’ đã cứu được mạng cô, chỉ là không biết cô ta còn quay lại đây làm gì? Diệp Mặc không muốn nhìn thấy Nhiếp Song Song cho nên hắn chọn một nới bí mật ẩn nấp.

Lúc thần thức Diệp Mặc đảo qua ba người mới phát hiện, Nhiếp Song Song đã giảm xuống dưới Hoàng cấp, lần trước lúc hắn gặp Nhiếp Song Song, cô ta vẫn là Hoàng cấp trung kỳ, không ngờ tu vi của cô ta không tăng mà ngược lại giảm xuống. Nếu còn giảm xuống như vậy, có lẽ một thời gian nữa, cô ta chỉ là một người vô cùng bình thường.

Hai người đàn ông theo sau Nhiếp Song Song đều vô cùng cường tráng, trên vai đều vác một vài công cụ, tuy nhiên hai người này chỉ là người bình thường mà thôi, có lẽ chưa từng tu luyện. Diệp Mặc vừa nhìn thấy đã biết, Nhiếp Song Song chắc là muốn đào bới bà lão Hồng Y bên dưới tầng hầm.

- Chính là chỗ này, hai người đào bới chỗ này rồi hãy nói.

Trong lúc Diệp Mặc đang suy nghĩ, Nhiếp Song Song mang theo hai tên đàn ông đã chạy tới chỗ đổ nát, và chỉ hai người đàn ông kia nói.

Diệt Hồng Trần

Bạn đang đọc Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi của Ta Là Lão Ngũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 69
Lượt đọc 8513

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.