Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kẻ dị năng đến Lưu Xà

Phiên bản Dịch · 2401 chữ

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

-- o --

Chương 454: Kẻ dị năng đến Lưu Xà

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Bóng người bên cửa sổ dường như cũng rất ngạc nhiên khi thấy Diệp Mặc có thể phát hiện ra gã, dùng một giọng tiếng Hoa rất chuẩn nói:

- Anh, không ngờ anh lại biết tôi đến?

- Đừng phí lời, nói xem anh là ai, không thì anh sẽ không còn cơ hội để nói nữa đâu đấy.

Diệp Mặc lạnh lùng nói, cho dù người này có nói ra thân phận của mình, thì Diệp Mặc cũng sẽ không tha cho gã được. Đây là phòng của Ninh Khinh Tuyết, may mà hôm nay mình ở đây, nếu như không có mình, chỉ có một mình Ninh Khinh Tuyết thì ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra, nên Diệp Mặc tuyệt đối không thể tha cho kẻ nửa đêm nửa hôm lén la lén lút bước vào đây như vậy được. Sở dĩ hỏi như vậy vì Diệp Mặc muốn xem xem gã còn đồng bọn hay không.

Bởi Diệp Mặc chỉ nhận ra khi gã này đã bước hẳn vào phòng rồi, nên Diệp Mặc muốn thận trọng hơn, một khi đã có người có thể tiến đến gần mình như vậy, hơn nữa lại là người nước ngoài, da trắng, dáng người nhỏ thó.

Mặc dù hắn có thần thức, nhưng không thể dùng 24 trên 24 được. Hơn nữa cho dù là không dùng đến thần thức, bình thường khi có người tiếp cận, hắn vẫn có thể cảm nhận được, nhưng hắn không hề có cảm giác gì với người này, chuyện này khiến Diệp Mặc đề cao cảnh giác.

Quả nhiên, Diệp Mặc vừa dứt lời, một người đàn ông từ cửa sổ bước vào. Khôi ngô hơn nhiều so với người vừa lúc nãy, đây là một người da đen. Diệp Mặc dùng thần thức quét một lượt, ngoài hai người này ra, không ngờ bên ngoài vẫn còn một người nữa. Diệp Mặc trong lòng cười nhạt, nhưng hắn cũng không muốn vạch trần kẻ đứng ngoài đó.

- Không có cơ hội?

Người đàn ông đến trước buộc miệng nói, lập tức cười ha hả, dường như gã cảm thấy câu nói của Diệp Mặc rất buồn cười, rồi gã liền mỉa mai:

- Anh dám đứng trước mặt chúng tôi nói chúng tôi không có cơ hội? Anh có biết là chúng tôi chỉ cần giơ tay ra là có thể bóp chết anh rồi không?

Tuy rằng nói chưa đúng lắm, nhưng phát âm rất rõ ràng, đương nhiên gã không coi Diệp Mặc ra gì, cũng không để ý đến chuyện này, hay nói cách khác Diệp Mặc không đáng để y chú ý tới.

Một gã đàn ông khác đứng không hề nhúc nhích, cũng không nói câu gì, trong mắt gã dường như không có sự tồn tại của Diệp Mặc.

Diệp Mặc thấy ba gã này đều là người nước ngoài, có hai gã da trắng, một gã người da đen, ngoài gã đầu tiên ra thì hai gã còn lại đều rất đô con, không hiểu sao bọn chúng có thể nói được tiếng Hoa, trong lòng hắn hoài nghi, không hiểu mình có thù hằn với đám người nước ngoài này từ khi nào? Bọn chúng tại sao lại muốn đến tìm Ninh Khinh Tuyết?

Trên người ba gã này có mùi gì đó rất lạ, không giống với những người luyện cổ võ, cũng không giống với những người có chân khí. Có cái gì đó rất mịt mờ, hơn nữa còn không giống với những người luyện võ bình thường khác. Cho nên Diệp Mặc nhất thời không thể phán đoán được tu vi của bọn chúng.

Nói thật, Diệp Mặc chưa từng gặp loại người có sức mạnh kiểu như thế này, không biết tu vi của bọn chúng rốt cuộc như thế nào.

Đối với những lời nói coi thường khinh rẻ như thế này, Diệp Mặc không hề để ý đến, thậm chí còn không hề dao động, lạnh lùng nói:

- Tôi không quen các anh, các anh đến đây làm gì?

- Chỉ có thể trách anh không may, ai bảo anh nấp trong phòng của cô Ninh làm gì. Ồ, anh là người đàn ông của cô ta? Cô Ninh quả thật là rất xinh đẹp. Nhưng anh cũng không cần phải lo lắng, chúng tôi đến mời cô Ninh đến tổng hành dinh của chúng tôi một chuyến, không hề có ác ý. Chỉ có điều anh đã biết chuyện này rồi, nên mọi chuyện lại trở nên rắc rối đây, nhưng nếu anh có thể nói cho chúng tôi biết là cô Ninh đã đi đâu, thì chúng tôi có thể tha mạng cho anh.

Người đàn ông đến đầu tiên nói năng rất nhẹ nhàng, nghe anh ta nói đến tìm Ninh Khinh Tuyết, nhưng dường như nếu anh ta không tìm thấy Ninh Khinh Tuyết thì cũng không sao, có vẻ đối với anh ta đó chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Ánh mắt Diệp Mặc vô cùng sắc lạnh, Ninh Khinh Tuyết chắc chắn không quen biết gì với đám người này, bọn chúng đến tìm Ninh Khinh Tuyết để làm gì? Diệp Mặc đột nhiên nhớ tới Edern, thuận miệng hỏi:

- Các anh nghe Edern nói?

Hỏi xong câu này, không đợi bọn chúng trả lời, Diệp Mặc đã hoàn toàn hiểu ra rồi, Edern nói lại chuyện của Ninh Khinh Tuyết, sau đó hải quân Mỹ lập tức muốn tìm cô về để cung cấp tin tình báo. Vì chuyện này vô cùng cơ mật, nên hải quân Mỹ mới lén lút vụng trộm bắt Ninh Khinh Tuyết đi, không muốn cho quân đội Hoa Hạ biết.

Làm người quả thực là không nên quá tốt, Diệp Mặc lúc này đang rất muốn giết người, nếu như lúc đầu giết luôn Edern, thì bây giờ sẽ không có bất cứ chuyện gì. Nhưng lúc hắn và Ninh Khinh Tuyết gặp lại nhau vui mừng khôn xiết, nên không hề muốn giết chóc gì, không ngờ lại tha cho Edern, ngay cả tên hải tặc còn lại cũng không giết luôn.

Mặc dù Diệp Mặc biết rằng, chuyện này không liên quan đến Edern, nhưng trong Tu Chân Giới thì chỉ có người chết mới là an toàn nhất.

Gã người nước ngoài này rất tức thời, trên người Diệp Mặc lộ ra sát khí, không ngờ gã cũng có thể cảm nhận được, gã cười nhạt:

- Có vẻ như cô Ninh đã kể mọi chuyện cho anh biết rồi, chắc anh cũng đã hiểu chuyện này nghiêm trọng đến mức nào. Nếu như anh đồng ý đi với chúng tôi một chuyến, thì chúng tôi có thể tha mạng cho anh.

Diệp Mặc cười nhạt, nói:

- Tôi rất muốn để cho các anh cút đi, nhưng bây giờ đến cả cơ hội để cút xéo các anh cũng không còn nữa rồi.

Diệp Mặc vừa dứt lời, liền phóng hai con dao về phía bọn chúng, đồng thời tung ra hai quả cầu lửa. Đúng là không thể khách sáo với mấy tên này được nữa rồi.

“Phù” một tiếng, tên đến đầu tiên, nhanh như cắt, không ngờ có thể tránh được chiêu tấn công của Diệp Mặc, nhưng hai con dao của Diệp Mặc cũng sượt qua tay áo của gã, còn quả cầu lửa thì thiêu đốt cánh tay áo của gã ra thành tro bụi, nhưng gã hoàn toàn không hề hấn gì.

Còn một gã nữa thì hoàn toàn tránh được dao và quả cầu lửa của Diệp Mặc. Đồng thời ra đòn điểm huyệt với tốc độ nhanh vô cùng.

Diệp Mặc lần đầu tiên chứng kiến tốc độ kinh hoàng như vậy, không ngờ hai gã này không hề kém cỏi so với những người luyện cổ võ ở đây.

Lôi Hệ Công Kích là một chiêu thức rất mạnh trong giới Tu Chân, nhất định phải là người có căn bản cực tốt thì mới có thể thi triển được chiêu thức này. Diệp Mặc không ngờ ở đây cũng có người sử dụng được Lôi Hệ Công Kích, hắn hơi thất thần, chẳng lẽ những kẻ mà hắn gặp lại là Lôi Linh Tu Chân Giả sao?

Nhưng nếu là Lôi Linh Tu Chân Giả, hơn nữa lại còn luyện được Lôi kích Thuật, thì chắc chắn Diệp Mặc không có đường thoát rồi.

Tuy nhiên rất nhanh sau đó Diệp Mặc đã phát hiện ra một điều, đòn Lôi kích này hắn có thể né tránh một cách dễ dàng, không cần phải quá dùng sức, đòn Lôi kích đánh trúng sàn nhà khiến sàn nhà cháy khét luôn, tạo thành một cái hố lớn.

Đây không phải là Lôi kích sao? Diệp Mặc lập tứkích tệ hại đến thế, cho dù là Linh Lôi Tu Chân Giả kém cỏi nhất thì cũng lợi hại hơn đòn Lôi kích này rất nhiều.

- Hắn là Phong Hỏa Song Hệ Dị Năng Giả, hơn nữa bọn chúng đều đã luyện đến cấp thứ tư rồi, chúng ta phải lập tức rút lui tìm cứu trợ thôi.

Gã đứng ngoài cửa sổ không tiến vào dùng tiếng Anh nói.

Diệp Mặc dần dần tỉnh táo lại, rồi phát hiện hai tên trong phòng đã rút ra ngoài từ bao giờ.

Không cần biết có phải là Lôi Linh Căn tu sĩ hay không, một khi đã đến, thì Diệp Mặc cũng không muốn chúng đi, đòn Lôi kích vừa rồi cũng chưa thể làm gì được hắn, để bọn chúng đi, sau này chắc chắn sẽ là một mối họa. Một khi để bọn chúng luyện đến Lôi Hệ Pháp rồi thì mình sẽ không còn là đối thủ của bọn chúng nữa.

Gã đàn ông đến đầu tiên dáng người nhỏ bé, dường như gã dựa vào sự nhanh nhẹn là chủ yếu, hơn nữa lại còn hiểu tiếng Hoa, lúc bọn chúng rút lui, Diệp Mặc đã phóng đi ba con dao, gã đàn ông đến đầu tiên đã bị Diệp Mặc chém đứt một cánh tay, ngay sau đó Diệp Mặc liên tiếp phóng đao gió ra, gã này còn chưa kịp thở đã bị chặt ra thành mấy khúc rồi, ngã sõng soài trên mặt đất.

Gã sử dụng Lôi Hệ Pháp thuật có thân thủ rất nhanh, sau khi gã thấy Diệp Mặc giết chết đồng bọn của mình, lập tức tung hai đòn Lôi kích về phía Diệp Mặc.

Diệp Mặc cảm thấy đòn thế lần này của gã yếu hơn một chút so với lần đầu tiên, nên không thèm né tránh, tung thẳng một quả cầu lửa về phía gã, quả cầu lửa hướng thẳng vào lưng gã.

Theo như Diệp Mặc nghĩ, thì tên này chắc chắn chỉ có thể tránh được nhiều lắm thì là một đao gió và một quả cầu lửa của mình mà thôi, đến quả cầu lửa này nếu y có thể tránh được nữa thì đao gió này sẽ đốn ngã hai chân của gã.

Nhưng Diệp Mặc không ngờ rằng, Lôi Hệ Tu Chân Giả lợi hại nhất trong mắt hắn cũng không thể tránh được quả cầu lửa này của mình, bị quả cầu lửa đốt thành đống tro đen, không thể cứu vãn được nữa rồi.

Diệp Mặc ngây người ra, chẳng lẽ lại dễ dàng đến vậy sao? Giống như là hắn đã sử dụng một sức mạnh cực lớn vậy, muốn nhấc lên một thứ mà tưởng chừng như rất nặng, kết quả lại phát hiện ra đó chỉ là một thứ rỗng tuếch mà thôi.

Lôi Hệ Tu Chân Giả lại yếu như vậy sao? Diệp Mặc lắc lắc đầu, không muốn nhắc đến mối nghi vấn này nữa, vẫn còn một con cá lọt lưới. Diệp Mặc tìm kiếm tên đó một lần nữa, phát hiện gã đã chạy mất tăm rồi, trong phạm vi thần thức của hắn không phát hiện ra bất kỳ dấu vết nào.

Không ngờ lại để thoát một tên, định để Hư Nguyệt Hoa đi tuần tra Lưu Xà một vòng, nhưng nghĩ nghĩ một chút lại thôi. Lưu Xà bốn bề là núi, lại còn có một con sông chảy qua, muốn vây bắt một người có thân thủ không tệ, thì là chuyện không thể nào.

Trừ phi nơi này biến thành một thành trì, một thành trì? Diệp Mặc đột nhiên nghĩ ra, có lẽ đã đến lúc cần phải xây dựng một thành trì rồi.

Diệp Mặc đi đến trước mặt gã mà hắn cho là Lôi Hệ Tu Chân Giả, cảm nhận, phát hiện ra gã chưa từng luyện qua Lôi Hệ Tu Chân. Trên người cũng không có bất cứ thứ gì liên quan đến Tu Chân, hơn nữa lúc y ra đòn Lôi kích, hình như cũng không cảm thấy có linh khí dao động.

Chẳng lẽ gã này không phải là Tu Chân Giả? Nếu không phải là Tu Chân Giả? Làm sao gã có thể ra được đòn Lôi kích?

Dị năng? Diệp Mặc đột nhiên nghĩ tới một từ. Nếu như không phải là Tu Chân Giả, nhưng gã có thể dùng được Lôi kích, chỉ có một cách nghĩ duy nhất đó chính là y có khả năng phóng điện. Nếu như là như vậy, thì có thể dễ dàng giải thích được rồi.

Diệp Mặc là Tu Chân Giả, hắn tin rằng có những người có những năng lực khác thường, nhưng những năng lực dị thường này đối với hắn mà nói, thực sự là chẳng đáng kể gì, nếu chẳng may mà hắn có bị đánh trúng, thì cũng chẳng tổn hại gì.

Không ngờ nước Mỹ lại phái mấy tên dị nhân đến bắt Ninh Khinh Tuyết, xem ra bọn họ đã bị nước này để ý đến rồi. Nhưng mấy tên dị nhân này đúng là quá đề cao bản thân rồi.

Diệp Mặc tiêu hủy hai cái xác, rồi lập tức gọi điện cho Ninh Khinh Tuyết!!!

Diệt Hồng Trần

Bạn đang đọc Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi của Ta Là Lão Ngũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 68
Lượt đọc 8198

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.