Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 1085: Cậu nợ tôi một ân tình

Phiên bản Dịch · 2785 chữ

Thấy dáng vẻ vô cũng kinh ngạc của Diệp Mặc, Cảnh Anh Ly lại lần nữa nói:

- Bởi vì báo danh cuộc tỉ thí Đan Vương phải có danh hiệu thấp nhất là Linh đan sư cấp bảy hoặc cao hơn mới có thể được, hiên tại anh không hề có danh hiêu Đan Vương, thậm chí là danh hiệu Linh đan sư cấp bảy cũng không có, vậy làm sao có thể báo danh?

- Sư phụ tôi là Đan Vương mà.

Cận Chỉ Hằng lập tức nói.

Lúc trước khi Cận Chỉ Hằng biết được sư phụ của mình là một Đan Vương, cô không thể tin nổi, thế nhưng hiện tại cô rất tự hào về chuyện sư phụ mình chính là một Đan Vương. Hiện tại Cảnh Anh Ly nói Diệp Mặc không có tư cách để báo danh, cô lập tức có cảm giác khó chịu.

Cận Chỉ Hằng vừa mới nói xong, đã hiểu được ý của Cảnh Anh Ly rồi. Chỉ có tự mình biết sư phụ là một Đan Vương thì không được, muốn tham gia đại hội Đan Vương, nhất định phải được Đan thành công nhận. Chỉ có Đan thành công nhận Diệp Mặc là một Đan Vương, thì hắn mới chân chính là một Đan Vương, cũng mới có thể tham gia cuộc tỉ thí Đan Vương.

Cảnh Anh Ly đương nhiên biết Diệp Mặc là một Đan Vương, hơn nữa ít nhất còn là một Đan Vương tứ phẩm nữa. Cô thấy Cận Chỉ Hằng đã hiểu được ý của mình, cũng không giải thích tiếp nữa.

- Được.

Diệp Mặc cũng biết đây là điều kiện bắt buộc, nếu như hiện tại hắn không e ngại gì Lôi Vân Tông và Vô Cực Tông thì hắn căn bản cũng không muốn đi Đan thành nhận cái danh hiệu Đan Vương này, thế nhưng hắn cần tham gia cuộc tỉ thí Đan Vương, thì nhất định phải được Đan thành thừa nhận.

Cảnh Anh Ly hiển nhiên đã nhìn ra trong lòng Diệp Mặc đối với cuộc tỉ thí Đan Vương này cũng không để ý lắm, hắn tham gia tỉ thí mục đích chủ yếu là hắn đang cần có một thân phận cường đại.

Cô lo lắng Diệp Mặc không quá để tâm khiến hắn có thể không phát huy hết mười phần thực lực, nên suy nghĩ một chút rồi nói:

- Nếu như anh có thể nắm chắc lọt vào ba thứ hạng đầu, thì cho dù có là đối nghịch với Mạc Hữu Thâm thì cũng không cần e ngại hắn. Bởi vì mỗi lần hội tỉ thí Đan Vương diễn ra, ba người đứng đầu đều trở thành trưởng lão hoặc là được cung phụng của Đan thành, cũng như Trường Thuận Đan Vương năm mươi năm trước cũng là nguời xếp thứ ba trong hội tỉ thí Đan Vương, hiện nay cũng đã là trưởng lão của Đan thành rồi.

Diệp Mặc chỉ trầm ngâm trong chốc lát liền nói:

- Nếu như chỉ là muốn đạt hạng ba, thì tôi thấy cũng không có vấn đề.

Lời này của Diệp Mặc nói thực ra không sai, thủ pháp luyện đan của hắn là được lĩnh ngộ từ 'Tam sinh quyết', phù hợp với quy luật của thiên địa, ngũ hành diễn sinh biến hóa. Hơn nữa thực lực của hắn bây giờ cũng vào khoảng Đan Vương tứ phẩm, và cũng không kém hơn so với Trường Thuận Đan Vương kia. Hắn tin tưởng chính mình sẽ không kém hơn những người còn lại. Huống chi người khác muốn từ Đan Vương tứ phẩm tấn cấp lên Đan Vương ngũ phẩm có khi cần đến thời gian trăm năm, thậm chí cả ngàn năm cũng không nhất định làm được, còn bản thân hắn nói không chừng chỉ cần một đêm đã có thể làm được rồi, đây chính là chỗ nghịch thiên của 'Tam sinh quyết'.

Cảnh Anh Ly cũng cho rằng Diệp Mặc đạt được hạng ba cũng không phải là vấn đề, cho nên mới khuyên bảo Diệp Mặc tham gia hội tỉ thí Đan Vương, nếu như Diệp Mặc không thể đạt được một trong ba hạng đầu, lần tham gia này đối với hắn chắc chỉ có hại mà thôi.

http://truyencuatui.net Thấy Diệp Mặc nói như vậy cô cũng mỉm cười:

- Nếu như anh đạt được hạng ba trong hội tỉ thí Đan Vương, coi như là anh có lộ ra việc mình có thiên hỏa, thì chỉ cần anh ở lại Đan thành, cũng không có ai dám đánh chủ ý vào anh. Huống hồ một ngày nào đó, anh ở Đan thành trở thành trưởng lão hoặc là cao tầng của Đan thành, thì khi đó mọi việc của anh ở Nam An Châu đều thuận tiện hơn rất nhiều. Bất luận là ai đều phải tôn xưng anh một tiếng Đan Vương, nếu như anh muốn có dược liệu gì, thậm chí chỉ cần nói một câu, đã có người chuyên môn đưa đến trước mặt của anh rồi, loại đãi ngộ này so với môn chủ của một tông môn bảy sao cũng còn cao cấp hơn.

Diệp Mặc hít vào một hơi, hắn cũng không nghĩ tới một Đan Vương của Đan thành không ngờ lại có nhiều chỗ tốt như vậy. Nhưng hắn tự biết thực lực bản thân của mình, chính là hắn có bản lĩnh luyện đan lợi hại, nhưng chỉ có tu vi Nguyên Anh thì hắn cũng không dám để lộ ra thiên hỏa của mình. Trong suy nghĩ của Diệp Mặc, khi chưa tấn cấp đến Ngưng Thể, hắn chắc chắn sẽ không để lộ ra việc mình có Thiên hỏa.

Cảnh Anh Ly thấy Diệp Mặc hiểu rõ ý mình, liền nói tiếp:

- Kỳ thực anh ở trong hội tỉ thí Đan Vương không đạt được một thứ bậc nào, nhưng chỉ cần anh có danh hiệu Đan Vương được Đan thành công nhận, thì liền có vô số người muốn nịnh bợ anh. Duy nhất một điều, nếu anh không đạt được thứ bậc cao, thì Trường Thuận Đan Vương muốn đánh lén anh cũng là một chuyện rất dễ dàng.

- Tôi hiểu được, cô trước tiên mang tôi đi gặp mặt vị tiền bối kia đã.

Diệp Mặc gật đầu, hắn cho rằng Cảnh Anh Ly tận lực hỗ trợ hắn, lúc trước là vì mình là trận pháp đại sư và là một Đan Vương, đồng thời còn vì mình đã cứu cô nữa. Nhưng hiện tại xem ra bởi vì mình là một Đan Vương nên mới như vậy.

Xem ra, mình phải trở thành một vị Đan Vương của Đan thành, hơn nữa còn phải nổi danh khi tham gia hội tỉ thí Đan Vương. Đúng như lời Cảnh Anh Ly đã nói, nếu như hắn nổi danh ở Đan thành rồi, thì căn bản là không cần phải sợ hãi Mạc Hữu Thâm nữa. Khả năng duy nhất là hắn không biết tu vi của Trường Thuận Đan Vương kia như thế nào, nếu như là một tu sĩ cường đại, thì cho dù mình có ở lại Đan thành, thì cũng phải đề phòng viêc bị y âm thầm hạ độc thủ.

- - - -

Diệp Mặc cho rằng người ở Đan thành có thể giúp hắn báo danh hội tỉ thí Đan Vương khẳng định là người có thân phận, chí ít cần phải ở một nơi có linh khí nồng đậm hơn cả trung tâm thành. Hắn thật không ngờ là Cảnh Anh Ly lại dẫn hắn vòng bảy tám vòng, đi đến tận một góc thành mới dừng lại.

Đập vào mắt hắn chính là một gian hàng pháp khí nhỏ bé rách nát, một ông lão nhìn không đoán ra được tuổi đang luyện chế một pháp khí trung phẩm, thần thái chuyên chú tựa hồ vô cùng dụng tâm.

Cửa hàng pháp khí ở cái nơi hẻo lánh này cũng không có món đồ gì hay, hiển nhiên không có khả năng có khách hàng. Diệp Mặc nghĩ đến 'Vu Dương khí các' kia ở thành Vẫn Chân tuy rằng hèo lánh, thế nhưng cũng rất có danh tiếng ở bên ngoài, nên có thể kiếm được tiền, mà cái cửa hàng pháp khí giản đơn này. Diệp Mặc không nghĩ ra nó kiếm tiền như thế nào.

- Lục gia gia, vãn bối Cảnh Anh Ly xin bái kiến Lục gia gia.

Cảnh Anh Ly đối với ông lão đang chăm chú luyện khí kia vô cùng tôn kính, còn chưa đi tới gần đã khom người thi lễ từ xa.

Trong lòng Diệp Mặc sửng sốt, lẽ nào Cảnh Anh Ly chính là muốn nhờ ông lão này hỗ trợ? Hắn vội vã sử dụng thần thức tỉ mỉ kiểm tra tu vi của ông lão kia, nhưng phát hiện thần thức của hắn căn bản là không thể thấy rõ ràng, trong lòng nhất thời cả kinh.

Tu vi của Diệp Mặc lúc này đã là Nguyên Anh tầng năm, coi như là hai gã tu sĩ Hóa Chân lần trước, hắn cũng có thể cảm nhận được đôi chút về tu vi của đối phương. Thế nhưng tu vi của lão luyện chế pháp khí này thì không ngờ mình không nhìn ra được chút nào. Chẳng lẽ tu vi của lão này ít nhất cũng đã là Hóa Chân.

- Bé con, tới tìm ta có chuyện gì?

Ông lão tựa hồ đối với Cảnh Anh Ly cũng không nhiệt tình lắm, thế nhưng sau khi nói xong câu đó, lại quét mắt nhìn Diệp Mặc một cái, hiển nhiên lão đã biết được việc Diệp Mặc vừa dùng thần thức kiểm tra tu vi của mình.

- Vãn bối Diệp Mặc, xin được bái kiến tiền bối.

Diệp Mặc thấy thần thức của ông lão đảo về phía mình, vội vã tiến lên chào hỏi.

Ông lão nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc rồi gật đầu, sau đó nhìn về phía Cảnh Anh Ly nói:

- Nói đi, lại muốn tìm phiền phức gì cho ta?

Cảnh Anh Ly nghe ông lão nói xong, liền hít một hơi dài rồi mới lên tiếng:

- Lục gia gia, người bạn này của con là Diệp Mặc, anh ấy muốn tham gia đại hội Đan Vương, thế nhưng bản lĩnh luyện đan của hắn lại chưa được sự công nhận của Đan thành. Nếu như dựa theo trình tự bình thường thì chí ít phải chờ đến đại hội Đan Vương lần sau rồi, cho nên...

- Có phải muốn lão già này giúp hắn lấy một cái danh hiệu Đan Vương, sau đó lại giúp hắn báo danh?

Ngữ khí của ông lão tựa hồ như rất xem thường.

Cảnh Anh Ly lại rất trấn định nói tiếp:

- Vâng thưa Lục gia gia, con có mang theo thư của dì Nghiên.

Diệp Mặc nghe được ngữ khí của ông lão kia, trong lòng biết là lão cũng không muốn giúp. Nhưng sau khi nghe Cảnh Anh Ly nói, trong lòng hắn lại có chút kỳ quái, dì Nghiên kia là ai, không ngờ có thể đả động đến cái lão không hiểu nhân tình thế thái này.

Không nghĩ tới lão đầu kia lại khoát tay chặn lại rồi nói:

- Ta cũng không phải Lục gia gia của cô, cô cũng không cần thấy người sang bắt quàng làm họ. Thế nhưng...

Nói đến đây ông lão bỗng quay sang nhìn Diệp Mặc rồi tiếp tục nói:

- Tên này có tương lai phát triển rất lớn, ngày hôm nay ta sẽ cho cậu chút mặt mũi. Cậu là Diệp Mặc đúng không? Được, cái ngọc bài này giao cho cậu, đưa nó cho mấy tên ở Đan hội kia, rồi cần làm gì thì nói với chúng là được.

Nói xong lão đã quăng cho Diệp Mặc một thanh sắc ngọc bài, sau đó còn nói thêm:

- Cái ngọc bài này thì cậu giữ làm kỷ niệm, Diệp Mặc, cậu phải nhớ kỹ, lần này cậu thiếu lão già ta một ân tình. Không phải là vì con bé Cảnh Anh Ly kia mà ta giúp cho cậu, mà là bởi chính cậu nên ta mới ra tay giúp đỡ. Được rồi, đi đi, đừng làm chậm trễ việc ta luyện khí.

Cảnh Anh Ly và Diệp Mặc đều đưa mắt nhìn nhau, căn bản là không sao hiểu được vì sao lại như vậy. Thế nhưng Cảnh Anh Ly nhanh chóng nắm bắt thời cơ, lôi kéo Diệp Mặc thi lễ chào lão già một cái rồi rời khỏi cửa hàng pháp khí cũ nát này.

Hai người sau khi đã đi xa, Cảnh Anh Ly vẫn có chút khó chịu, cô mang theo thư trợ giúp Diệp Mặc, không nghĩ tới căn bản là không cần đến cô, tự Diệp Mặc đã có thế đối phó rồi.

- Kỳ thực tôi căn bản là lần đầu tiên nhìn thấy lão già kia, tôi cũng không biết vì sao lão lại phải cho tôi mặt mũi nữa?

Diệp Mặc không đợi Cảnh Anh Ly hỏi thì đã tự biện bạch trước.

Hắn thực sự là không hiểu, hơn nữa đối với ý tốt của cái vị Lục tiền bối này cũng không cảm thấy hài lòng. Diệp Mặc hiểu rẳng "Vô sự hiến ân cần, không gian tức đạo tặc". Mà cái lão họ Lục này chẳng khác nào "Vô sự hiến ân cần" cả, thế nhưng hết lần này tới lần khác chính mình vẫn không hiểu được tại sao lão lại phải làm như vậy, lão không phải kẻ gian thì lão muốn cướp cái gì ở mình đây.

- Lục tiền bối hành sự không giống như lẽ thường, anh cũng không nên suy nghi nhiều, chúng ta trước tiên nên đi tới Đan thành đem chuyện báo danh giải quyết đã rồi nói sau.

Cảnh Anh Ly thấy vẻ mặt khó hiểu của Diệp Mặc, không thể làm gì khác hơn là khuyên nhủ một câu.

- Lão già đó rốt cuộc là ai?

Diệp Mặc suy nghĩ một chút vẫn cảm thấy không yên tâm, liền hỏi một câu.

Ngữ khí của Cảnh Anh Ly mang theo kính ý mà nói:

- Kỳ thực Lục tiền bối ở Đan thành có địa vị so với đệ nhất đan sư cũng không hề kém hơn. Ông ấy có một biệt hiệu là "Lục địa khí thần", nói chính xác về bản lĩnh luyện khí của ông ấy. Ông ta kỳ thực là một tông sư luyện khí cửu phẩm, đệ nhất luyện khí Nam An Châu. Ngoại trừ một ít cao tầng của Đan thảnh ra, rất ít người biết ông ấy định cư ở Đan thành hơn nữa còn là một nơi hẻo lánh như vậy.

- Lão ấy là tông sư luyện khí cửu phẩm?

Diệp Mặc khiếp sợ, lúc nãy chỉ thấy lão kia luyện chế một kiện pháp khí trung phẩm, vậy mà lại là một tông sư luyện khí sao?

Cảnh Anh Ly nhàn nhạt nói một câu:

- Anh có phải là thấy ông ta đang luyện chế một kiện pháp khí không? vì thế mới cho rằng ông ấy chỉ là một Luyện khí sư bình thường? Nếu như anh biết ông ấy dùng những tài liệu gì để luyện chế pháp khí, anh chắc chắn sẽ không nghĩ như vậy nữa.

- Là tài liệu gì thế?

Diệp Mặc vô thức hỏi lại.

Cảnh Anh Ly cũng không có giấu diếm:

- Lục tiền bối luyện chế pháp khí, những tài liệu sử dụng đều là bất cứ cái gì ông nhặt được ở ven đường, những thứ này không hề có phẩm cấp, thậm chí đối với tu sĩ không có bất cứ tác dụng nào. Như một đống bùn đất, một tảng đá, một cây cỏ dại ông ta cũng có thể dùng để luyện khí.

Diệp Mặc hít sâu một hơi, có thể tùy ý để luyện chế ra pháp khí, điều này quả thực nghe rợn cả người. Cho dù hắn là một Đan Vương tứ phẩm thì cũng vô pháp sử dụng cỏ dại bình thường để luyện chế ra những loại đan dược cấp thấp.

- Cô nói muốn mang tôi đi luyện khí, chẳng lẽ là nhờ vì Lục tiền bối kia?

Diệp Mặc nhớ tới lời Cảnh Anh Ly nói ngày trước.

Cảnh Anh Ly lắc đầu:

- Muốn Lục tiền bối luyện khí, anh cũng đừng mơ tưởng nữa. Tôi nói muốn dẫn anh đi luyện khí là đi tìm người khác.

Bạn đang đọc Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi của Ta Là Lão Ngũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi miucung
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 58
Lượt đọc 5241

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.