Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tới để lập uy sao?

Phiên bản Dịch · 2937 chữ

- Anh Vưu, ở Mặc Nguyệt Chi Thành tôi còn có một số chuyện cần làm. Anh Vưu có thể trở về trước, trong vòng hai tháng tới tôi khẳng định sẽ tới thành Chư Lương.

Diệp Mặc biết lần này tiến nhập Vẫn Chân Điện không biết bao lâu mới có thể trở về, Diệp Vô Tài bái hắn làm sư phụ, hắn còn chưa dạy gì, nay lại muốn đi một thời gian dài. Thế nên thứ nhất hắn muốn ở lại dạy Diệp Vô Tài tu chân, thứ hai còn muốn bố trí trận pháp tại Mặc Nguyệt Chi Thành, vì vậy hắn mới bảo Vưu Phiên Bình về trước.

Tựa hồ biết Diệp Mặc có việc, Vưu Phiên Bình cũng không nói gì thêm, chỉ là để ngọc truyền tin lại cho Diệp Mặc, y trở về thành Chư Lương trước. Chuyện của Diệp Mặc y phải nhanh một chút báo cáo về. Địa vị của y tại thành Chư Lương tuy rằng không thấp, nhưng cũng có bốn tu sĩ Nguyên Anh, y nhất định phải tìm một người ủng hộ mới được.

Nếu như Diệp Mặc cũng muốn tiếp nhập Bích Đan Tông như y đề nghị thì lại có chút phiền phức. Nhưng hiện tại Diệp Mặc lại không muốn tiến nhập Bích Đan Tông, nói cách khác, nếu Diệp Mặc thành công, Bích Đan Tông sẽ thu hai tu sĩ Nguyên Anh của Đế Quốc Hàn Lương làm đệ tử, vì đây là đề nghị của y nên y khẳng định y sẽ có một phần mà không có ai có thể dị nghị rồi.

Vưu Phiên Bình đi rồi, Diệp Mặc mới gọi Diệp Vô Tài lại, Diệp Vô Tài là tạp linh căn ba hệ, thế nhưng lại lấy Kim Linh căn làm chủ đạo. Công pháp mà Diệp Mặc dạy cho anh ta cũng chính là biến quyết đơn giản được nghĩ ra từ ‘Tam sinh quyết’, từ đó mà thành cái tên ‘Tam sinh canh kim quyết’.

Song song Diệp Mặc cũng luyện chế một viên ‘Ngũ nguyên đan’ cho Diệp Vô Tài, tuy rằng anh ta đã có linh căn rồi, thế nhưng loại đan dược nghịch thiên như ‘Ngũ nguyên đan’ này sẽ làm cho linh căn của anh ta trở nên thuần nhất hơn.

Diệp Vô Tài nghe xong Diệp Mặc truyền thụ, lập tức không muốn lãng phí chút thời gian nào, toàn tâm tiến vào tu luyện. Việc kiến thiết Mặc Nguyệt Chi Thành đã không còn cần anh ta đích thân quan tâm nữa, hiện anh ta chỉ cần dành thời gian rảnh rỗi khi tu luyện để đến xem xét tiến độ công trình mà thôi.

Diệp Mặc dùng hơn một tháng thời gian để ở bên cạnh chỉ dạy cho Diệp Vô Tài tu luyện, cùng với bố chí một trận pháp phòng ngự quanh Mặc Nguyệt Chi Thành.

Chỉ là bởi vì tài liệu cao cấp của Diệp Mặc có hạn, mà diện tích của Mặc Nguyệt Chi Thành cũng quá lớn, cho nên với tu vi hiện tại hắn chỉ có thể miễn cưỡng bố trí ra một trận pháp phòng ngự cấp bốn và một trận pháp công kích cấp ba mà thôi. Thế nhưng trận pháp phòng ngự cấp bốn đối phó với tu sĩ Kim Đan là không có vấn đề gì rồi, càng không cần phải nói đến quân đội bình thường.

Tuy rằng lấy tu vi của hắn hiện tại thì ở thành Phỉ Hải cũng không phải là mạnh mẽ, thế nhưng Mặc Nguyệt Chi Thành một điểm cũng không nhỏ hơn thành Phỉ Hải, thậm chí còn lớn hơn một chút, thế nên Diệp Mặc bố trí được một trận pháp phòng ngự cấp bốn là hắn đã rất thỏa mãn rồi.

Một tháng sau, khi Diệp Vô Tài đã có khả năng tự mình tu luyện, Diệp Mặc lưu lại những tâm đắc trong quá trình tu luyện của mình cho hắn, rồi đem tất cả sự tình của Mặc Nguyệt Chi Thành giao cho Diệp Vô Tài tiếp quản, lúc này mới rời khỏi Mặc Nguyệt Chi Thành tiến đến thành Chư Lương.

Thành Chư Lương cách xa Mặc Nguyệt Chi Thành đến cả vạn dặm, nhưng đối với Diệp Mặc mà nói cũng chỉ một ngày là tới nơi. Một vạn dặm đối với Tu Chân giả mà nói cũng chỉ là một đoạn đường, thế nhưng đối với người thống trị một đế quốc mà nói cự ly này không phải là gần. Hiện giờ hắn thấy Mặc Nguyệt Chi Thành không được Đế Quốc Hàn Lương coi trọng cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Thế nhưng Diệp Mặc lại không biết rằng, việc Mặc Nguyệt Chi Thành tùy ý bị vứt bỏ, còn có giao dịch của hắn và Vưu Phiên Bình lúc đó hoàn toàn không có chút quan hệ nào với Đế Quốc Hàn Lương cả, tất cả đều là hành động cá nhân của Vưu Phiên Bình mà thôi.

Diệp Mặc vừa tới thành Chư Lương, Vưu Phiên Bình đã đi ra để tiếp đãi hắn rồi, hiển nhiên Vưu Phiên Bình rất quan tâm đối với việc Diệp Mặc tiến nhập vào Vẫn Chân Điện theo ý của y.

Lần này Diệp Mặc không giấu diếm tu vi, khi Vưu Phiên Bình thấy được Diệp Mặc đã là tu sĩ Nguyên Anh tầng ba thì sửng sốt một chút, rồi lập tức cười nói:

- Diệp thành chủ, cái công phu ẩn dấu tu vi kia của anh thật sự là quá lợi hại rồi, tôi nghĩ chí ít anh phải đến Nguyên Anh trung kỳ rồi, không nghĩ ra anh chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ tầng ba.

Diệp Mặc mỉm cười:

- Anh Vưu thấy tu vi của tôi không cao, có phải là rất thất vọng không.

Vưu Phiên Bình vội vã xua tay nói:

- Sẽ không, sẽ không, thế này đã là ngoài dự liệu của tôi rồi, thực lòng mà nói, khi trước tôi nghĩ anh hẳn phải là tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ, thậm chí có thể là hậu kỳ, thật đúng là có chút bị đả kích rồi. Tuy rằng bây giờ so với trước thấp hơn một chút, thế nhưng cũng không có vấn đề gì. Diệp thành chủ, anh hãy cùng tôi đi gặp các đạo hữu của Đế Quốc Hàn Lương, còn có Vương thượng của Đế Quốc Hàn Lương nữa. Dù sao chúng ta là đại biểu Đế Quốc Hàn Lương tiến nhập Vẫn Chân Điện thế nên vẫn phải gặp mặt một lần.

Lời Vưu Phiên Bình nói chính là sự thật, tu sĩ Nguyên Anh trong vòng một trăm tuổi không ít, thế nhưng tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ trong vòng một trăm tuổi thực sự rất ít, càng không cần nói đến tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ rồi. Hiện tại y nhận ra tu vi của Diệp Mặc là Nguyên Anh tầng ba, y lại thấy có chút nhẹ nhõm, dù sao đả kích lúc trước cũng quá là lợi hại.

Đương nhiên còn có một nguyên nhân, nếu như Diệp Mặc trong vòng một trăm tuổi đã đạt đến Nguyên Anh hậu kỳ rồi, thì có muốn làm cho các đại môn phái không chú ý đến cũng không được. Đến lúc đó mỗi người đều yêu cầu đưa Diệp Mặc về phía mình thì Đế Quốc Hàn Lương bọn họ không cười nổi nữa rồi.

Vua của Hàn Lương Đế Quốc tự mình đón tiếp Diệp Mặc, đồng thời vì Diệp Mặc mà tổ chức một nghi thức chào đón. Lúc tới yến tiệc, Diệp Mặc mới biết cách nghĩ của hắn về Đế Quốc Hàn Lương lúc trước là không chính xác.

Đế Quốc Hàn Lương có bốn tu sĩ Nguyên Anh, về phần tu sĩ Kim Đan thì nhiều hay ít cũng không có tham gia yến tiệc nên Diệp Mặc không thể biết đươc. Thế nhưng hắn lại biết rõ người tiến nhập Vẫn Chân Điện ngoại trừ hắn ra, còn có một tu sĩ Kim Đan hậu kỳ nữa.

Lúc này bốn tu sĩ Nguyên Anh, ngoại trừ Vưu Phiên Bình và một người khác họ Vinh cùng là tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ ra, còn lại có một người là tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ và một người khác đã là tu sĩ Nguyên Anh tầng tám. Với thực lực này thì việc lôi kéo Diệp Mặc hiển nhiên không phải vì sợ tu vi của Diệp Mặc, mà thực sự là muốn Diệp Mặc đại biểu bọn họ tham gia tiến nhập Vẫn Chân Điện.

Tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ tầng tám tên gọi Cát Liên, đối với Diệp Mặc rất khách khí, không ngừng hướng tới Diệp Mặc một tu sĩ Nguyên Anh tầng ba mà kính rượu. Mà tên tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ tên gọi Tề Lại Phương và tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ họ Vinh đều biểu hiện không mấy nhiệt tình đối với Diệp Mặc, nhưng cũng không phải là rất lạnh nhạt, chỉ có thể nói là hết sức bình thường.

Từ điểm đó Diệp Mặc cũng nhận ra Cát Liên là người mà Vưu Phiên Bình lôi kéo làm đồng minh, nếu như hắn có thể trở ra từ Vẫn Chân Điện, người nhận được chỗ tốt chính là Vưu Phiên Bình và Cát Liên. Thế nhưng việc này cũng có thể lý giải được, dù sao tu vi của Cát Liên là cao nhất, cho nên lôi kéo Cát Liên vào cùng chiến tuyến là rất bình thường.

Nhưng song song đó Diệp Mặc cũng nhìn ra, tuy rằng tiệc rượu là hắn được quốc vương của Đế Quốc Hàn Lương mời, thế nhưng biểu hiện khách khí của mấy tên tu sĩ Nguyên Anh đối với quốc vương của Đế Quốc Hàn Lương cũng chỉ là ngoài mặt mà thôi. Rất nhiều chuyện không hề thông qua quốc vương liền làm rồi. Nhưng mấy tên tu sĩ vẫn có thể lại ở Đế Quốc Hàn Lương, hơn nữa mặt ngoài cũng là phục vụ vì quốc vương của Hàn Lương Đế Quốc, hiển nhiên phương diện này còn có nguyên nhân khác.

Ở giữa đại điện là một đoàn mỹ nữ y phục khiêu gợi đang khiêu vũ, trong lòng Diệp Mặc liền cảm thán, tuy rằng làm quốc vương ở Đế Quốc Hàn Lương chỉ có vài chục năm, thế nhưng vài chục năm này so với các Tu chân giả thì thoải mái tiêu sái hơn nhiều lắm. Một Tu Chân giả tuy có sinh mạng kéo dài, thế nhưng nếu anh ta bế quan liền mấy trăm mà không có sự thăng tiến, thì đảo mắt là liền có thể ngã xuống, vậy còn không bằng làm một quốc vương tiêu sái của một đế quốc.

Kỳ thực nhân sinh có được tất có mất, lại có ai có thể tính toán được rõ ràng?

Quốc vương kia phỏng chừng là gặp qua Nguyên Anh tu sĩ quá nhiều, đối Diệp Mặc chỉ là khách khí, cũng không có sự gò bó giống với tu sĩ bình thường khi gặp phải tu sĩ Nguyên Anh.

Diệp Mặc cũng chỉ đàm luận vài câu cùng với mấy tu sĩ Nguyên Anh mà thôi, quốc vương kia đã đem ánh mắt thu hồi laị, cười tủm tỉm nhìn Diệp Mặc nói rằng:

- Diệp thành chủ, Thành Song Hà hiện tôi liền giao lại cho cậu, cho dù là cậu cần thêm mấy tòa thành tôi cũng có thể cho cậu. Hôm nay cậu đã đại biểu Đế Quốc Hàn Lương tham gia rèn luyện ở Vẫn Chân Điện, hay cậu gia nhập vào viện tiên sư của Đế Quốc Hàn Lương chúng tôi, cậu thấy thế nào?

Nói xong cũng không đợi Diệp Mặc trả lời, liền bổ sung thêm một câu:

- Diệp thành chủ, tôi đem Thành Song Hà ban thưởng cho người khác đều là tùy thời có thể thu hổi lại, cho cậu rồi, tôi bảo dảm sẽ không nhắc lại chuyện thu hồi Thành Song Hà nữa.

Diệp Mặc sắc mặt trầm xuống, trong nháy mắt khí thế toàn thân bạo phát ra. Chỉ là một tu sĩ Luyện Khí, coi như là một quốc vương của một đế quốc thì đã làm sao? Cũng dám nói là ban thưởng Thành Song Hà cho hắn.

- Từ giờ chỉ có Mặc Nguyệt Chi Thành, không có Thành Song Hà. Ông là quốc vương của Đế Quốc Hàn Lương sao? Ta nói ông biết, Mặc Nguyệt Chi Thành chính là ta lấy được, không can hệ tới bất cứ kẻ nào, cùng với Đế Quốc Hàn Lương của ông cũng không có chút quan hệ gì, đừng tự mình tìm đến phiền phức.

Diệp Mặc bỗng dứng lên, thanh âm băng lãnh của hắn phối hợp cũng khí thế bạo phát ra nhất thời làm cho cả phong khách tràn đầy một sát khí sắc bén.

Hắn cần lập uy, nếu như chuyện này không làm rõ ràng, vậy sau khi hắn rời khỏi Mặc Nguyệt Chi Thành, tên quốc vương này mượn cớ nói rằng thành thị đó là của gã, sẽ phát sinh ra rất nhiều tranh cãi.

Diệp Mặc biết, hiện tại Mặc Nguyệt Chi Thành không ai ham muốn là bởi bì việc thiếu thốn linh khí. Một ngày kia hắn kiến thiết lại rồi, hình thành một thành thị thương nghiệp, sau đó đưa linh mạch nhập vào thì sẽ là ham muốn đối với rất nhiều tu sĩ. Một ngày nào đó, có tu sĩ nắm được điểm này, thuyết phục Đế Quốc Hàn Lương thu hồi Mặc Nguyệt Chi Thành, vậy thì khi đó hắn có lý mà không thể nói được.

Tuy rằng đây là thời kỳ mà người có thực lực làm chủ, thế nhưng khi thực lực ngang bằng nhau, thì nhất định cũng phải dựa vào đạo lý mới được.

Quốc vương của Đế Quốc Hàn Lương cũng chỉ là một tu sĩ Luyện Khí kỳ mà thôi, đâu có khả năng chống đỡ được khí thế của Diệp Mặc, nhất thời phun ra một búng máu.

Cát Liên cảm thụ được khí thế cường đại của Diệp Mặc, trong lòng hoảng sợ, khí thế của cái tên Diệp thành chủ này cũng thật quá mạnh mẽ, loại khí thế này coi như chính mình cũng không nhất định có thể phát ra, hắn thật sự là một tu sĩ Nguyên Anh tầng ba sao?

Người khác không biết, thế nhưng Cát Liên đã trải qua Nguyên Anh tầng ba. Y đương nhiên biết ở giữa Nguyên Anh sơ kỳ và Nguyên Anh trung kỳ là một cái khoảng cách thật lớn, mà Nguyên Anh trung kỳ và Nguyên Anh hậu kỳ cũng là một cái khoảng cách rất lớn. Diệp Mặc phóng xuất ra khí thế kinh hãi như vậy, hiển nhiên tu vi của hắn không đơn giản.

Cát Liên cũng không nói ra, bất luận Diệp Mặc làm gì, y cũng là người được lợi. Bọn họ sở dĩ ở lại Đế Quốc Hàn Lương, một là vương thất Đế Quốc Hàn Lương cũng có tu sĩ Nguyên Anh, chỉ là vẫn luôn bế quan tu luyện không có lộ diện mà thôi. Thứ hai là bọn họ tu luyện đều là bằng tài nguyên do Đế Quốc Hàn Lương cung cấp, căn bản là không cần chính bọn họ phải đi tìm.

Chỉ là trong lòng y cũng có chút oán giận, tuy rằng là đế vương một nước, thế nhưng ông cũng chỉ là một tu sĩ Luyện Khí nhỏ bé lại dám đứng trước một tu sĩ Nguyên Anh nói cái gì mà ban tặng, điều này không phải tự mình chuốc lấy nhục sao. Còn có cái người Diệp thành chủ kia, anh đã là tu sĩ Nguyên Anh rồi, biết rõ người ta cũng chỉ là nói qua miệng, anh coi như đó là thả rắm không được sao?

Diệp Mặc đương nhiên không coi lời quốc vương nói thành cái rắm gì, coi như là quốc vương không nói đến, hắn cũng sẽ chủ động nói ra. Hơn nữa Diệp Mặc cũng có thể từ sâu trong nhãn thần của quốc vương này nhìn ra gã tuyệt đối không phải người thường, hơn nữa khi gã nói ánh mắt thu lại, hiển nhiên là tâm tưởng cùng lời nói của gã căn bản là không giống nhau.

Có lẽ lời gã nói căn bản là để sau này thu hồi lại Thành Song Hà, xem ra trước đó quốc vương này căn bản không để ý đến cách suy nghĩ đối với Mặc Nguyệt Chi Thành là sai hay đúng. Tuy nhiên Diệp Mặc không biết quốc vương chỉ là một tu sĩ Luyện Khí kỳ, sao có thể nắm chắc như vậy, thế nhưng hắn đối với quyền sở hữu Mặc Nguyệt Chi Thành lại rất chú ý.

Cát Liên không nói gì, Vưu Phiên Bình cũng sẽ không nói. Người tu sĩ Nguyên Anh họ Vinh cũng không đứng ra nói.

Thế nhưng tu sĩ Nguyên Anh tầng năm Tề Lại Phương bỗng đứng lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc mà nói:

- Diệp thành chủ, anh là tới Đế Quốc Hàn Lương để lập uy sao?

Bạn đang đọc Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi của Ta Là Lão Ngũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 58
Lượt đọc 5682

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.