Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không có tên

Phiên bản Dịch · 2506 chữ

Hóa ra là như vậy, Diệp Mặc sáng tỏ thông suốt, hắn hiểu được tác dụng của bia đề danh này, đây căn bản không phải bia đề danh bình thường, bất luận là tu sĩ nào dưới loại áp lực này cùng khí thế và sát ý kia, đều đã có được một loại cảm ngộ, điều này đối với tu vi của mình tuyệt đối là có lợi.

Đồng thời Diệp Mặc cũng hiểu được vì sao rất nhiều tu sĩ này sau khi đề danh xong không gượng dậy nổi, dưới sát ý khủng bố này, nếu đề danh thất bại, đích xác có ảnh hưởng tới tâm trạng của chính mình. Nhưng ngược lại, nếu thành công, lại có được sự cổ vũ lớn nhất. Dưới loại sát ý này, cũng có thể đề danh thành công, chứng minh mình là một cao thủ được bia đề danh công nhận

Diệp Mặc không tự chủ bắt đầu phát ra khí thế và sát ý của bản thân, dưới sự áp bách cường đại của hắn, khí thế và sát ý lập tức bị kiềm hãm. Diệp Mặc lập tức liền cảm nhận được một chút thoải mái, hóa ra là như vậy, Diệp Mặc lập tức đem khí thế của mình hoàn toàn bộc phát.

Khi Diệp Mặc bay lên tới sáu trượng, hắn bỗng nhiên cảm giác sát ý đánh về phía mình đột nhiên thay đổi bản chất, trong nháy mắt, hắn cảm giác mình bị vây trong một chiến trường thượng cổ, vô số yêu thú, tu sĩ, thậm chí ác ma đều gào thét giết tới.

Lúc này Diệp Mặc không dám giữ lại gì nữa, Tử Đao đã tế ra, Huyễn Vân Đao Pháp hoàn toàn triển khai. Đao quang của Tử Đao bị kích phát, yêu thú, tu sĩ thậm chí ác ma từng đám đều bị chém giết. Diệp Mặc thậm chí nhớ tới thời điểm ở Sa Nguyên Dược Cốc, lúc ấy hắn chém giết vô số Thổ Hạt Thú (Bọ cạp đất), cũng trong tình huống này.

Vô số thi thể của yêu thú đều chồng chất dưới lòng bàn chân, dường như chỗ mà hắn đứng ngày càng cao.

Rất nhanh, Diệp Mặc liền cảm thấy yêu thú xông lại ngày càng ít, phía trước dường như trống trải hơn, hắn còn chưa kịp thở phào thì một đầu voi ma mút cấp sáu liền lao tới.

Voi ma mút cấp sáu sơ kỳ, Diệp Mặc hít một hơi khí lạnh, đây tương đương với tu vi Nguyên Anh tầng một. Voi ma mút còn chưa vọt tới bên người, loại khí thế tiêu diệt hùng mạnh thôn tính này đem hắn bao vây lại, dường như chỉ cần hắn chần chừ một lát, hắn sẽ bị Voi ma mút nuốt vào miệng. Diệp Mặc bị hù, mồ hôi lạnh sau lưng ứa ra, Tử Nhãn Thần Hồn Thiết Cát toàn lực bổ ra, đồng thời thi triển ra Huyễn Vân Đệ Ngũ Đao – Huyễn Vân Trận Sát Đao.

Đối mặt với yêu thú tương đương với Nguyên Anh tầng một, hắn ngoại trừ toàn lực ra tay, thì chỉ có tìm cơ hội chạy trốn.

Từng đợt suy yếu truyền tới, Huyễn Vân Trận Sát Đao của Diệp Mặc mang theo vô số đao quang, hợp thành một Lưỡng Nghi Hồi Hoàn Sát Trận. Tuy Diệp Mặc biết rằng sát trận này không làm gì được Voi ma mút cấp sau, nhưng lại có thể ngăn nó nuốt mình lại.

Thanh âm “xuy xuy” vang lên, Diệp Mặc cảm giác thần trí của hắn công kích có hiệu quả, Huyễn Vân Trận Sát Đao không ngờ lại xé rách đầu Voi ma mút cấp sáu thành từng mảnh.

Diệp Mặc nhẹ nhàng thở ra, hắn không thể tưởng tượng được Voi ma mút cấp sáu không ngờ lại bị hắn giết chết. Đây là có chuyện gì? Diệp Mặc biết, tuy rằng thần trí công kích , và Huyễn Vân Trận Sát Đao của hắn lợi hại, nhưng cũng không thể giết được một con yêu thú cấp sau? Hẳn là công lao của thần thức công kích, không thể tưởng tượng được thần thức công kích tập hợp Huyễn Vân Đao Pháp còn có loại uy lực này.

Đột nhiên, hắn cảm giác áp lực trên người giảm đi một chút. Lúc này hắn đột nhiên bừng tỉnh, chính mình vẫn ở nơi đề danh, đây là chuyện gì?

Diệp Mặc đã hoàn toàn không hiểu gì rồi, lúc trước hắn đã thấy đám người Tiêu Phi đề danh, bọn họ thoạt nhìn rất nhàn nhã, thậm chí ngay cả pháp bảo cũng không cần phóng ra, sao khi tới mình lại phải đánh giết như vậy?

- Hắn đang làm gì vậy?

Vài tên tu sĩ trên quảng trường bia đề danh nhìn Diệp Mặc, có một tu sĩ rốt cuộc không kìm nổi, hỏi một câu.

Một gã tu sĩ Kim Đan tầng bốn chần chờ một lát, nói:

- Hắn giống như đã phóng ra pháp bảo, hơn nữa pháp bảo của hắn phát ra một ít ánh sáng tím, chỉ có điều ánh sáng tím này bị cái gì đó chặn lại toàn bộ.

- Tôi chính là hỏi hắn, đề danh thì đề danh, tại sao phải lấy ra pháp bảo? Đây là ý gì?

Tên tu sĩ ban đầu nói chuyện lại hỏi.

- Tuy rằng tôi không biết nhưng hắn giống như đã vượt qua bảy trượng rồi.

Lại có tu sĩ nói.

Vượt qua bảy trượng thì sao? Rất nhiều người sử dụng đan dược bạo phát, cũng có thể tiếp cận bảy trượng, nhưng ngay cả tên cũng không cách nào lưu lại

Diệp Mặc lại không biết những người khác đang bàn luận về hắn, hắn đã thấy được một chỗ trống lớn của tấm bia đá lớn màu trắng ngà. Hắn dường như đã hiểu, lầm bầm nói một câu:

- Hoa ra bia đề danh này không phải chỉ cần bay cao hơn, chỉ cần lưu lại tên ở chỗ này là được.

Nghĩ tới đây, Diệp Mặc không chần chờ nữa, vươn tay viết xuống hai chữ Diệp Mặc to đùng ở chỗ trống lớn trên tấm bia đá.

Diệp Mặc từng thấy chữ mà Tiêu Phi viết, sau khi viết xong, lập tức biến thành màu vàng nhạt, sau đó chui vào bia đề danh. Sau khi hắn viết tên của mình, đợi một hồi nhưng hai chữ Diệp Mặc trước sau không chui vào tấm bia đá.

Thất bại? Diệp Mặc vừa nghĩ tới đây, áp lực cường đại hơn truyền tới. Hơn nữa vừa rồi hắn toàn lực ra tay, thần thức tới bây giờ còn có chút suy yếu, hắn rốt cuộc kiên trì không nổi, chỉ có thể chậm rãi hạ xuống.

- Hắn xuống rồi. Hắn ghi tên Diệp Mặc, tìm xem xem, là xếp thứ bao nhiêu?

Diệp Mặc vừa hạ xuống, hơn mười tu sĩ tụ tập trên quảng trường đều chú ý tới. Bởi vì Diệp Mặc bay rất cao, hơn nữa còn lấy ra pháp bảo, cho nên hắn vừa hạ xuống thì những tu sĩ kia đều tìm kiếm tên của Diệp Mặc.

Diệp Mặc cũng hơi khẩn trương tìm kiếm tên của mình, đáng tiếc là đến tận lúc hắn nhìn đến cái tên cuối cùng thì vẫn không tìm thấy. Sao có thể như vậy được? Diệp Mặc thật sự không cam lòng, hắn lại tìm từ dưới lên trên, từ trên xuống dưới mấy lần mà vẫn không thấy tên của mình.

- Ha ha ha…

Trên quảng trường đã có người bật cười.

- Tôi nói rồi mà, cho dù bay cao thì có gì thay đổi đâu? Nếu ai cũng đề tên được trên bia đề danh thì bia đề danh đã không gọi là bia đề danh rồi, trực tiếp gọi là sổ điểm danh cho gọn.

Trong lòng Diệp Mặc trầm xuống, hắn khẳng định mình không kém hơn Tiêu Phi, nhưng Tiêu Phi xếp thứ mười một, mà hắn thì lại không có thứ hạng. Nhất định là bia đề danh có vấn đề gì đó, bởi vì khi hắn đề tên lại bị công kích. Hơn nữa còn gặp Voi ma mút cấp sáu. Tuy rằng Diệp Mặc cũng biết đó có thể là ảo trận, nhưng ảo trận đó lại giống như thực vậy.

Những tiếng châm chọc khinh thường đó làm Diệp Mặc cũng có chút xấu hổ. Cũng may hiện tại chỉ có mấy người này bàn tán, nếu như là quảng trường đầy nhóc người lúc sáng thì quả thật đủ mất mặt. Ở vào vị trí này thì Diệp Mặc mới biết được loại cảm giác đó.

Cũng may là Diệp Mặc biết hắn không có tên trên đó nhất định là vì nguyên nhân khác, tuyệt đối không phải do tu vi hắn không đủ. Huống chi, loại áp lực khi đề tên còn làm cho hắn có một loại lĩnh ngộ. Hắn tin rằng lần đề tên này đối với hắn chỉ có tốt chứ không xấu.

Từ đầu Diệp Mặc đã không để ý mấy đến việc xếp thứ bao nhiêu trên bia đề danh, sau khi hiểu được điều này hắn liền lập tức rời khỏi quảng trường bia đề danh. Hắn cần tìm chỗ kết Anh, sau khi kết Anh hắn sẽ chuẩn bị đi Phiêu Miểu Tiên Trì tìm Khinh Tuyết.

Phiêu Miểu Tiên Trì là tông môn tám sao, quản lý chắc hẳn sẽ lỏng hơn Huyền Băng phái một chút. Nói không chừng hắn có thể gặp được Khinh Tuyết.

Không để lại tên trên bia đề danh được thì đã không thể ở lại thành Nam An được nữa, ở cũng không có ý nghĩa. Tuy nhiên cũng có thể tính việc lưu lại thêm hai ngày, đúc kết lại một số lĩnh ngộ ở bia đề danh rồi tính.

Diệp Mặc vừa định tìm một gian khách sạn thì đã thấy hai tu sĩ Kim Đan vội vàng đi ra, sau đó bước lên linh khí phi hành bay đến ngoài thành.

- Chúng ta giờ đi phía bắc bên ngoài thành ngay.

Một tu sĩ trong đó nói, chỉ là một câu này khiến Diệp Mặc giật mình. Hai người này có thể ra khỏi thành thì hiển nhiên là có quan hệ với người thủ thành. Tuy Diệp Mặc mới đến thành Nam An không lâu nhưng hắn cũng biết việc quản lý ở Nam An rất nghiêm khắc. Ra vào thành đều có thời gian quy định, buổi tối thường không cho ra khỏi thành, Truyền tống trận thì càng chắc chắn sẽ không mở ra.

Hai người này có thể nói đi phía bắc bên ngoài thành thì hiển nhiên nói rõ việc họ có cách ra khỏi thành vào buổi tối.

Nếu bình thường, Diệp Mặc căn bản sẽ không quan tâm đến việc như vậy, nhưng hiện giờ hắn phải rất cẩn thận, bởi vì có tên Bác Dung kia. Hắn bỗng cảm thấy ở lại thành Nam An cũng có phần không ổn, nếu hai người này có thể ra khỏi thành thì hắn theo sau cũng được.

Nghĩ đến đây, Diệp Mặc cẩn thận theo sau hai gã tu sĩ Kim Đan ra phía ngoài thành. Cho dù muốn sắp xếp lại lĩnh ngộ để thăng cấp Nguyên Anh thì hắn cũng không nhất định phải ở lại thành Nam An.

Với bản lĩnh ẩn nấp của hắn, hai gã tu sĩ Kim Đan kia căn bản không biện pháp phát hiện Diệp Mặc. Khi Diệp Mặc theo sau hai người tới cửa bắc, hắn phát hiện nơi này đã có hơn mười tu sĩ Kim Đan, thậm chí còn có cả một tu sĩ Nguyên Anh.

Hai gã tu sĩ vừa đến, cấm chế ở cửa thành liền mở ra, Diệp Mặc theo sát hai người ra khỏi thành, cửa thành liền lập tức đóng lại. Tu sĩ bên ngoài rất nhiều, còn có một tu sĩ Nguyên Anh, Diệp Mặc không dám đi ngay, mà cẩn thận ẩn nấp bên cạnh.

- Thế nào rồi?

Hai gã tu sĩ Kim Đan vừa ra khỏi thành, tên tu sĩ Nguyên Anh liền hỏi.

Một trong hai gã tu sĩ Kim Đan lập tức trả lời:

- Chúng tôi đã thống kê tất cả tu sĩ thuê khách sạn và động phủ ở cửa bắc trong khoảng thời gian gần đây, tin rằng không để lọt một ai cả.

Nghe đến đó, trong lòng Diệp Mặc cả kinh, tên Bác Dung kia có năng lực lớn như vậy ư? Chỉ huy được nhiều tu sĩ Kim Đan, rồi thậm chí có cả tu sĩ Nguyên Anh? Xem ra hẳn là An Bắc tam ma ra tay. May là hắn không tìm khách sạn, bằng không nếu bị đối phương chặn lại thì cơ hội chạy trốn cũng không có.

- Tốt, sáu cửa ra vào của thành Nam An, cửa bắc là do chúng ta trông coi, tôi không hi vọng phát sinh vấn đề gì. Từ bây giờ, cho dù là một con kiến ra vào thành cũng phải kiểm tra. Ngày mai mấy vị trưởng lão Lôi Vân tông sẽ đến, bất kể là ai dám giết đệ tử nồng cốt của Lôi Vân tông thì cũng phải bị rút hồn luyện phách.

Diệp Mặc vừa nghĩ tới đây thì đã nghe thấy tu sĩ Nguyên Anh kia lạnh lùng nói.

- Lễ sư thúc cứ yên tâm, kẻ này dám giết Ngạo Phong sư đệ thì chính là tử địch của chúng ta. Chỉ cần hắn dám đến thành Nam An, chắc chắn sẽ không cửa mà trốn thoát.

Tên tu sĩ Kim Đan mà Diệp Mặc bám theo lập tức kiên định nói, trong giọng nói mang theo sát khí nhàn nhạt, hiển nhiên là cực kỳ thù hận.

Tu sĩ Nguyên Anh gật gật đầu:

- Tốt, Lôi Vân tông chúng ta cũng là kiệt xuất trong tông môn chín sao ở Nam An, kẻ này dám giết đệ tử nồng cốt của Lôi Vân tông chúng ta, hiển nhiên cũng không phải kẻ tầm thường, các người phải cẩn thận một chút. Cho dù là chậm nhất, rạng sáng ngày mai Điền trưởng lão cũng sẽ tới. Người này ám hại Ngạo Phong ở Vô Tâm Hải, nếu y muốn đi thì tất phải qua thành Nam An, cho nên các người không cần lo hắn sẽ không tới thành Nam An.

Bây giờ Diệp Mặc mới hiểu, hóa ra không phải Bác Dung, mà tên Điền Ngạo Phong mà hắn giết kia không ngờ lại là người của tông môn chín sao. Nếu không phải hắn cẩn thận, ngày mai chết thế nào cũng không biết.

Bạn đang đọc Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi của Ta Là Lão Ngũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 57
Lượt đọc 5296

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.