Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tìm tới cửa

Phiên bản Dịch · 2464 chữ

Một gã tu sĩ Hư thần cướp đoạt đồ của một gã tu sĩ Kim Đan cũng là chuyện thường, hiện tại chuyện đó bị người ta nói ra, tên kia tu sĩ Hư thần không ngờ không phản bác. Hơn nữa tên tu sĩ Hư thần kia từ khi vào Mặc Nguyệt vốn không trở ra. Nguyên nhân này đã rất rõ ràng rồi, chính là tu sĩ Hư thần đã bị Mặc Nguyệt lặng lẽ làm thịt rồi.

Có thể vô thanh vô tức làm thịt một gã tu sĩ Hư thần, bất kể thế lực gì cũng không dám coi thường, huống chi tên tu sĩ Hư thần kia lúc trước còn dẫn theo năm tên tu sĩ Nguyên Anh đi vào. Càng nhiều người suy đoán, thực lực Mặc Nguyệt mạnh đến cỡ nào, ngay cả tu sĩ Hư thần cũng dám giết. Nhưng ngoại trừ những người suy đoán, còn rất nhiều người kính sợ Mặc Nguyệt.

Tu sĩ Hư thần ở Nam An Châu tuy rằng không được coi là gì, nhưng ở Bắc Vọng Châu đã là tồn tại cao nhất.

Thành Phỉ Hải đã có rất nhiều tu sĩ miêu tả rất sống động, lúc trước tu sĩ thương hội Dương Hải sau khi tiến vào Mặc Nguyệt, bên trong đại chiến liên tục. Thanh âm đánh nhau nổ vang kịch liệt, ngoài trăm dặm cũng có thể nghe thấy, Mặc Nguyệt kỳ thật có một gã tu sĩ Ngưng Thể trấn thủ, tu sĩ Hư thần chỉ giống như là đồ ăn đưa tói mà thôi, đủ loại...

- Ông tin Lệ Du Cáp sau khi tiến vào Mặc Nguyệt Không có đi ra?

Tại phủ thành chủ ở Thành Phỉ Hải, một người đàn ông trung niên đang hỏi một tên tu sĩ quản sự bộ dạng khom người cúi đầu đứng.

Tên quản sự vội vàng kính cần trả lời:

- Vâng, tôi tin như vậy. Lệ Du Cáp của thương hội Dương Hải sau khi đi vào Mặc Nguyệt, Mặc Nguyệt lúc đó đã có người tới nơi này xin giúp đỡ rồi, tôi dựa theo ý của thành chủ chỉ trả lời bọn họ loại chuyện này chúng ta không có cách nào nhúng tay vào. Bọn họ cũng không có nhiều lời, nhận được câu trả lời của tôi xong, lập tức rời đi.

- Thú vị đây.

Người đàn ông trung niên kia bổng nhiên híp mắt nói một câu, gã biết đây là lần thứ hai gã nói tên tu sĩ Kim Đim thật thú vị. Lúc trước lần đầu tiên gã cùng bạn bè uống trà, tên tu sĩ Kim Đàn này mói đến Phi Hải, liền đơn giản thu phục hai gã tu sĩ Kim Đan có tu vi cao hơn hắn.

Sau đó hắn lại nhanh chóng đặt chổ đứng ờ Thành Phỉ Hải, hiện tại thậm chí ngay cả tu sĩ Hư thầnn cũng có thể giữ chân lại, tên tu sĩ Kim Đan này không đơn giản nha.

Quản gia kia sau khi nghe xong lời này. cẩn thận hỏi:

- Vậy chúng ta có nên tới Mặc Nguyệt xem tình hình một chút không?

Người đàn ông trung niên kia từ chối cho ý kiến, một lát sau mói hỏi

- Ông nói bọn họ lấy ra bản ghi chép cướp đồ của Lệ Du Cáp? Còn đưa ra điều kiện bảo thương hội Dương Hải phải rút khỏi Thành Phỉ Hải, sau đó yêu cầu bồi thường một trăm triệu linh thạch bậc cao?

-Vâng.

Tên quản sự vội vàng nói.

Người đàn ông trung niên kia gật gật đầu nói:

- Nếu như vậy, ta cũng không cần lo lắng, một tu sĩ Kim Đan ỷ vào trình độ trận pháp của mình rất cao, giết một gã tu sĩ Hư thần, mặc dù không tệ, nhưng cũng không đáng để chúng ta đi tới cửa. Chờ xem một chút đã, xem thử thương hội Dương Hải xử lý chuyện này như thế nào.

Giọng điệu người đàn ông trung niên này cứng rắn, vừa mói nói xong, liền có một cô gái xinh đẹp quyến rũ đi đến nói:

- Thành chủ, Vương quản sự, bên ngoài có người của thương hội Dương Hải xin vào gặp.

Người đàn ông trung niên bỗng nhiên cười ha hả nói:

- Đem lời lần trước chúng ta nói với Mặc Nguyệt, nói lại một lần nữa.

Dừng một chút, gã hướng về phía tên quản sự kia nói:

- Đi điều ừa xem thử cái tên Diệp Mặc ở Mặc Nguyệt kia có lai lịch như thế nào, sao tên này nghe có chút quen quen.

Người của thương hội Dương Hải cũng không tìm tới Mặc Nguyệt báo thù, cũng không trả lòi điều kiện Mặc Nguyệt đề xuất.

Diệp Mặc chỉ đưa ra điều kiện cũng không tìm! Tới cửa yếu cầu người của thương hội Dương Hải làm gì. Bởi vì hắn biết thương hội Dương Hải còn có hai gã tu sĩ Nguyên Anh, một người trong đó chính là tên Nguyên Anh tầng ba đã gặp lúc trước ở ngoài thành Phỉ Hải kia, còn có một người là tu vi Nguyên Anh tầng hai.

Cho dù Diệp Mặc muốn tỉm tới cửa, cũng phải một thòi gian ngắn nữa, đợi cho Ngu Vũ Thiên và Lê Kinh Mân thăng cấp đến Nguyên Anh tầng hai hoặc là tầng ba rồi mới đi. Bọn họ được mình cho Anh Nguyên đan, và Thanh la đan. Tin tưởng sẽ không mất nhiều thời gian đâu.

Hết thảy dường như lại trở về như trước, chỗ bất đồng chính là, Mặc Nguyệt, vẫn y nguyên như cũ, mà thuợng hội Dương Hải, bắt đầu thu hẹp kinh doanh lại, cũng không lên giọng và không ngừng tổ chức các loại hội đâu giá như trước nữa.

Diệp Mặc lại lần nữa bế quan lần này hắn không phải vì luyện đan, mà là vì thăng cấp. Thiên hoa đan trên tay hắn đã có chín viên, lúc này quan trọng nhất là tu luyện thăng cấp, tốt nhất là sớm tu luyện tới Kim Đan viên mãn một chút.

Trong nhẫn của Mạc Thiên Lý ngoài một quyển công pháp “Ác hồn triền ti” Thiên cấp ra, chỉ có vài loại nguyên liệu cực phẩm, linh thạch bậc cao thậm chí ngay cả một triệu cũng chưa tới. Bản 'Ác hồn triền ti' kia, Diệp Mặc không cần nhìn cũng biết là cái loại sợi tơ đáng sợ kia mà y tu luyện

Diệp Mặc tùy ý nhìn một chút, đều là một số biện pháp độc ác dùng sinh hồn để luyện chế, có thể nói người tu luyện mỗi lần lấy ra một đoạn sợi tơ ác hồn, sẽ giết chết vô số người vô tội trước. Lúc trước khi hắn đánh nhau vói Mạc Thiên Lý, Mạc Thiên Lý đã có quá nhiều sợi tơ ác hồn rồi, có thể thấy được bàn tay của y đã giết bao nhiêu tính mạng vô tội.

Diệp Mặc không thích nhất là loại công pháp tán tận lương tâm này, hắn tùy tay đem công pháp hóa thành tro tàn, trong lòng thầm mắng Mạc Thiên Lý tên quỷ nghèo

Nếu Mạc Thiên Dặm nghe được lòi của hắn, nói không chừng sẽ từ dưới đất đứng lên cãi. Nếu y là quỷ nghèo, thì cũng không có người giàu có rồi. ‘Ác hồn triền ti’ kia, không chỉ có sinh hồn là có thể luyện thành, còn cần một lượng lớn các loại nguyên liệu khác. Cho nên y lấy được linh thạch đều dùng để mua nguyên liệu. Đây cũng là lý do tại sao sau khi y thấy Diệp Mặc và Áo Kỳ Long giàu có liền muốn cướp.

Nhưng thật ra nhẫn trữ vật của Áo Kỳ Long mới khiến Diệp Mặc giật mình, bên trong hơn hai triệu linh thạch bậc cao, còn có nhiều đan dược. Khiến Diệp Mặc cảm thán đúng là Thiếu chủ thương hội Ngạo Thành thật có tiền.

Nhưng khi hắn thấy nhẫn của Lệ Du Cáp, mói biết được Áo Kỳ Long chỉ có tiền lẻ mà thôi, trong nhẫn của Lệ Du Cáp có năm mươi triệu linh thạch bậc cao. Diệp Mặc nghĩ chiếc nhẫn này giống như Xích Hồng, cũng có đại đa số tài sản của thương hội Dương Hải.

Trừ số đó ra, Diệp Mặc còn tìm được một tấm Hỏa Long phù cấp bảy trong nhẫn của Lệ Du Cáp. Điều này làm cho Diệp Mặc cực kỳ vui mừng, Hỏa Long phù cấp bảy, trong lúc vô ý, cũng có thể giết chết tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ, ngay cả tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ cũng có thể ngăn cản một chút, đây mới là chỗ hữu dụng đối vói Diệp Mặc.

Tu sĩ Hư thần quả nhiên không phải bình thường, ngay cả linh thảo cũng đều là cấp năm cấp sáu đấy, tuy nhiên những thứ này đều bị Diệp Mặc thả vào bên trong chiếc nhẫn của mình.

Thu gom xong một số thứ tốt, Diệp Mặc lập tức bắt đầu nuốt Thiên hoa đan, để tu luyện.

Nội đan Đề Hoa Thú luyện chế Thiên Hoa Đan và dùng linh tinh luyện chế Thiên Hoa Đan, căn bản là không thể so sánh nội, Diệp Mặc nuốt Thiên Hoa Đan vào, sau đó liền cảm nhận được sự khác nhau trong đó.

Loại Thiên Hoa Đan này, linh lực nồng đậm hơn so với dùng linh tinh luyện chế, hơn nữa linh lực không thô bạo, giống như dòng chảy bình thường lâu dài không dứt. Sau khi ăn loại đan dược này. chỉ biết kinh mạch không ngừng khai thông, tu vi nâng cao. Tuy rằng tốc độ không nhanh như dùng linh tinh luyện chế Thiên Hoa Đan, tuy nhiên lại bình thản không cồ bất kỳ di chứng nào.

Một tháng sau, Diệp Mạc thành cộng thăng cấp Kim Đan tầng sáu, hắn vừa mói củng cố tu vi của minh một chút, liền nhận được tin tức nói có người tói thăm.

Diệp Mặc biết rằng, trong lúc hắn bế quan nếu không phải chuyện đặc biệt quan trọng, dưới tình huống bình thường, cho dù có người tói thăm, cũng không có khả năng khiến hắn xuất quan, nhất định người đến đây là nhân vật quan trọng.

Tại phòng khách có một lão già thoạt nhìn hơn sáu mươi tuổi, Diệp Mặc vừa tiến đến cũng cảm giác được một luồng khí thế hùng mạnh áp đảo hắn. Nhưng lão già kia dường như không đọng đậy, thậm chí chân nguyên đều không dao động một chút.

- Cậu chính là Diệp Mặc?

Lão già kia thấy Diệp Mặc tới, thản nhiên hỏi một câu. Nhưng trên mặt lão dường như có chút thất vọng, hiển nhiên là sau khi nhìn Diệp Mặc mói có đấy.Không ngờ là tu sĩ Hư thần, hơn nữa tu vi thoạt nhìn dũng mãnh hơn nhiều so vói tên Lệ Du Cáp lần trước tới nơi này, thậm chí Diệp Mặc thấy rằng lão còn dũng mãnh hơn so vói cái tên Đan Vương Hắc Bạch Chuẩn kia. Người này ít nhất là Hư thần hậu kỳ, thậm chí Hư thần viên mãn cũng nên.

- Đúng vậy, tôi chính là Diệp Mặc, không biết tiền bối tìm tôi có chuyện gì?

Diệp Mặc bình tĩnh tâm tình của mình một chút, chậm rãi nói.

Lão già kia gật gật đầu, sau đó mói lên tiếng:

- Cậu chính là đệ nhất luyện đan danh nhân đường gần đây, cũng là đan sư đem Dần thần thảo nhập đan sáng tạo ra Chức thần đan?

Diệp Mặc ngồi xuống, bình tĩnh nhìn lão già này nói:

- Chính là tôi.

Diệp Mặc lời nói rất ít, hắn không biết lão già này vì nguyện nhân gì mà tới, nếu như đến đây vì thương hội Dương Hải cho dù lão là Hư thần hậu kỳ, cũng đừng nghĩ làm càn ờ địa bàn của mình.

Lão già kia thấy Diệp Mặc không có chút lo lắng nào, hơn nữa đối mặt một tu sĩ Hư thần như lão lại rất bình tĩnh, ngay cả sắc mặt cũng không thay đổi bao nhiêu, sự thất vọng trên mặt lão hơi co lại đội chút.

- Tốt lắm, cậu còn tuổi nhỏ,không ngờ có thể nghĩ đến biện pháp lốc xoáy linh khí, đem Dẫn thần thảo nhập đan, luyện chế ra đến Chức thần đan. Rất giỏi.

Lão già kia lại gật đầu mốt cái, bỗng nhiên lão lấy rà một gốc cây dược liệu đặt ở trước mặt Diệp Mặc hói:

- Cậu có biết đây là linh thảogì không ?

- Linh thảo Phục Thần Mộc Đẳng cấp bảy?

Diệp Mặc vừa nhìn thấy dược liệu liền nhận ra, hắn chẳng những nhận ra, hơn nữa còn biết Phục Thần Mộc Đẳng là linh thảo chủ yếu luyện chế Phục thần đan. Nhưng Phục Thần Mộc Đẳng, mặc dù là dược liệu chủ yếu luyện chế Phục thần đan, nhưng nó cũng rất khó nhập đan. Cho nên nói có rất ít người luyện chế thành công Phục thần đan.

Phục Thần Mộc Đằng rất quý, thậm chí tương đương vói linh thảo cấp tám, cũng gọi là linh thảo cấp tám. Người này lấy ra Phục Thần Mộc Đằng. Không cần hỏi cũng biết, nhất định là muốn hỏi mình có thể luyện chế Phục thần đan được hay không.

Nếu trước đây khi chưa thấy quyển sách “Vật”, Diệp Mặc cũng nghĩ đến Phục Thần Mộc Đằng là linh thảo chủ yếu để luyện chế Phục thần đan Nhưng khi Diệp Mặc có được quyển sách “Vật” này về sau, đã biết thật ra linh dược chủ yếu luyện chế Phục thần đan là Vạn niên thạch duẩn tủy. Chỉ có điều sau này không ai có thể có được Vạn niên thạch duần tủy. Lúc này mói dùng Phục Thần Mộc Đằng, để thay thế mà thôi. Dần dần, tất cả đan sư đều nghĩ linh thảo chủ yếu để luyện chế Phục thần đan là Phục Thần Mộc Đẳng.

- Tốt lắm, kiến thức của cậu quả nhiên không tầm thường. Nếu cậu dùng phương pháp xoáy đan độc đáo, có thể đem Phục Thần Mộc Đằng‘ nhập đan, luyện chế thành công Phục thần đan hay không?

Lão già kia thấy Diệp Mặc nhận ra Phục Thần Mộc Đằng, lập tức vui sướng mà hỏi.

Bạn đang đọc Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi của Ta Là Lão Ngũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 56
Lượt đọc 5900

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.