Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gió Nổi Mây Phun

Tiểu thuyết gốc · 1362 chữ

U Minh trấn là một trấn nhỏ nằm dưới chân dãy Trường Sơn. Gọi là trấn nhưng thực chất ở đây chỉ có một bộ lạc nhỏ sinh sống là Linh Tê Bộ lạc. Do vị trí đặc thù, là cửa ngõ bước vào U Minh Sâm Lâm, nên nơi đây được nhiều phương nhân mã chiếu cố.

U Minh Sâm Lâm hung hiểm nhưng cũng tràn đầy kì ngộ. Các đại môn phái thường cử môn hạ đệ tử đến đây lịch luyện. Ngoài ra cánh thợ săn, dong binh đoàn cũng ngày ngày ra vào rừng rậm kiếm chút dược liệu, săn bắt yêu thú đem bán sinh nhai. Ban đầu mấy quầy hang nho nhỏ bán chút đồ ăn, dụng cụ đi rừng, dược liệu do người trong bộ lạc mở ra thưa thớt. Sau vì sinh ý quá lớn, các đại môn phái cũng thi nhau nhảy vào mở ra cứ điểm nơi đây, từ đó thành tiểu trấn.

Nổi danh nhất trong U Minh Trấn phải kể đến Huỳnh Vụ Phường và Lộc Mai Các, lần lượt thuộc quản lý của Huỳnh Vụ Tông và Lộc Mai tông. Ngay lúc này, bên dưới Lộc Mai Các, bên trong một sạp hàng rách nát dựng tạm bợ, Sùng Lãm ngồi đối diện với một lão nhân.

Lão nhân khuôn mặt dài, gò má nhô cao, thân hình gầy gò, đôi mắt trố, lông mày và ria mép nuôi dài phất phơ. Theo nhân tướng học là tướng hèn mọn điển hình !

- Tiểu Lãm, ngươi là người mang phúc duyên thâm hậu. Nội trong năm nay sẽ gặp cơ duyên nhất phi trùng thiên, lập nên cơ đồ hiển hách lưu danh thiên cổ không ai không biết. Hà tất phải so đo tính toán với lão già như ta a!

Sùng Lãm nhổ một bãi nước bọt xuống sàn, trợn mắt nói to:

- Kim lão, đừng coi ta là trẻ lên ba không biết gì. Câu này ngươi nói suốt 5 năm qua đến bà bán đậu phụ đầu trấn còn thuộc đó. Nếu không phải vì giao tình của chúng ta, ngươi nghĩ mỗi lần xuống núi ta sẽ đem đồ xuống tìm ngươi đầu tiên chắc?

Kim lão chết lặng nhìn Sùng Lãm:

- Chứ không phải vì ta trả ngươi cao hơn hai thành so với Lộc Mai Các?

- Bàn tình cảm đừng nói tiền bạc! Kim lão a, ngươi nhìn đống da thú còn nguyên vẹn thế này, mấy cái nội đan to tròn óng ả như vậy. Ngươi nói một trăm lượng bạc thật quá ít! – Sùng Lãm khoác tay Kim Lão.

- Là 98 lượng…

- Chốt giá 110 lượng, không cần bàn nữa. Ta không muốn phải trở mặt với ngươi đâu, người già đầu cứng xương mềm phải không Kim lão – Sùng Lãm trợn mắt nhe răng.

Ngẩng đầu nhìn sạp hàng, mấy năm nay của khôn người khó, đến cái sạp hàng cũng vá chằng vá đụp, Kim lão lệ tuôn thành dòng, lẳng lặng gật đầu:

- Vậy giờ ngươi muốn đổi thứ gì. Có tiền không tiêu không phải quân tử…

Sùng Lãm nghĩ cũng chẳng cần nghĩ, đáp lời luôn:

- Mấy món đồ dung sinh hoạt ta đã đổi bằng mấy thứ tạp nham cho đám thợ săn rồi. Long Thần Quyết tầng 2 là 100 lượng, thêm 10 lượng mua 5 bình thối thể dịch, vừa vặn.

Kim lão nở nụ cười hèn mọn, liếc nhìn Sùng Lãm đầy ý vị:

- Nghĩ thật hay a nhãi con. Long Thần Quyết là 120 lượng, thêm 5 bình thối thể dịch, tổng cộng 130 lượng. Chỗ người quen coi như thối thể dịch ta tặng thêm, lấy ngươi đúng giá Long Thần Quyết.

- Hồ đồ! Ngươi già rồi lẩm cẩm nha. Tháng trước Long Thần quyết ngươi nói 100 lượng – Sùng Lãm hận chỉ muốn bóp nát bộ xương già này.

- Thì tháng trước trong túi ngươi chỉ có 90 lượng a – Kim Lão khoác tay Sùng Lãm.

……

Trong lúc đôi già trẻ bại hoại vẫn còn đang hăng tiết tranh giành từng đồng bạc lẻ, thì trên đỉnh Trường Sơn, gió nổi mây vần, cát bay đá chạy. Giữa những đám mây, nổi lên hư ảnh một con Thanh Ngư màu bạc dài ngàn trượng đang giận dữ la hét:

- U Minh chi chủ, lăn ra đây cho lão phu.

Dưới mặt đất, tầng lá khô mục nát hòa trộn với bùn nhão ẩm ướt đột ngột nứt ra thành một cái hố lớn. Một cái đầu trọc, thân thể béo lùn quấn đầy những dây trường xuân màu xanh bước ra, cười lấy lòng:

- Quảng huynh ghé thăm tệ xá mà tiểu đệ không biết để nghênh đón từ xa, tội thất trách này lát xin uống ba chén bồi tội!

- Bớt nói nhảm, đừng giả vờ như không biết gì. Quảng mỗ bấy lâu nay ăn ngay nói thẳng. Nói cho ta biết, giết con trai ta là người phương nào? Còn nữa, lúc đó ngươi chui ở cái hốc chó nào?

U Minh chi chủ cười khổ không đáp lời. Chỉ thấy cánh tay lão vung lên, khung cảnh chiến đấu của một người một cá hiện ra mồn một. Có điều khuôn mặt thanh niên nhân tộc không rõ mặt, trên đỉnh đầu là ấn kí hình một con rùa nhỏ màu vàng.

Thanh Ngư Vương Quảng Phát kinh hãi nhìn ấn kí màu vàng. Đợi đến khi hình ảnh đã tan biến tự bao giờ, hắn vẫn kinh hãi đứng im giữa bầu trời.

- Quảng huynh, có lời này tiểu đệ không thể không nói. Tên nhân tộc này được Vị kia bảo hộ từ lúc còn nhỏ. Mười ba năm trước tiểu đệ mới phát hiện đến sự tồn tại của vị kia trong U Minh Sâm Lâm, nhưng hắn cũng không đòi hỏi gì, chỉ yêu cầu ta không được can thiệp vào bất kì sự việc liên quan đến đứa nhỏ nhân tộc. Quảng huynh, ngươi cũng đã có mười sáu đứa con, hơn nữa lại còn trẻ như vậy, năm ngoái vừa nạp tiểu thiếp thứ chin, lùi một bước trời cao biển rộng a …

Lúc này, trời đất đã tối sầm thành một màu đen, điểu thú trên núi nháo nhác phi ra khỏi hang run rẩy ngước nhìn lên bầu trời. Thanh Ngư vương nét mặt âm trầm nhìn chằm chằm vào dòng suối nơi con trai lão bỏ mình. Từng giọt nước của Bạch Vân Thác bay lên, nếu có người ở đây sẽ được chứng kiến một kì quan – thác nước chảy ngược. Đến khi những giọt nước cuối cùng cũng đã tan biến vào đám mây đen dày sụ trên bầu trời, Thanh Ngư Vương khoát tay. Một mảnh rừng lẫn Bạch Vân thác biến mất khỏi nhân gian, chỉ để lại một hố sâu không đáy.

Chớp mắt, mây đen phiêu tán, thân ảnh con thanh ngư màu bạc cũng biến mất tự lúc nào. U Minh chi chủ lắc lắc cái đầu béo tròn, chui lại vào nền đất ẩm ướt.

“Kim Quy a Kim Quy, người khác sợ ngươi nhưng ta không sợ. Đại lão yêu tộc thì sao? Mười ba năm trước ngươi cũng chỉ là con chó nhà có tang người người đuổi giết. Đường đường tể tướng đông hải chạy theo phò tá một tên nhân tộc để rồi kết quả nhận được gì? Không phải cuối cùng vẫn làm con rùa rút đầu mới giữ được cái mạng nhỏ sao?”

“Chờ xem, ta tin nếu Xi Vưu đại đế biết được ngươi vẫn còn ở Thiên Việt đại lục, sẽ vui vẻ lắm a!”

Sùng Lãm căm tức cầm Long Thần quyết và 5 bình thối thể dịch nhét vào cái bọc sau lưng bước ra ngoài sạp hàng. Phía sau hắn Kim lão vẫn đang cười híp mắt. Đột nhiên, tròng mắt lão co lại, ngẩng đầu nhìn về bầu trời phía U Minh Sâm lâm. Ánh sáng lóe lên, chớp mắt đã không còn thấy người đâu nữa.

Bạn đang đọc Thiên Việt Truyền Thuyết sáng tác bởi ThiênNaiCưSĩ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThiênNaiCưSĩ
Thời gian
Cập nhật Chang
Lượt thích 2
Lượt đọc 47

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.