Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta Là Lạc Long Quân!

Tiểu thuyết gốc · 1534 chữ

Sùng Lãm ngồi bên bờ suối, đùa nghịch lưỡi dao mỏng như lá liễu qua các kẽ tay. Sau lưng là xác một con cự hùng to gấp chục lần cơ thể hắn, máu thịt vẫn còn nóng hổi.

Khóe môi hơi vểnh, ảnh mắt khẽ híp, nước dãi vẫn còn chưa lau, nhìn qua là biết tên tiểu tử này lại đang có thêm kế hoạch nham hiểm nào trong đâu!

Sùng Lãm năm nay 14 tuổi, từ bé đã vật lộn khắp núi rừng nên cơ thể phát triển như thanh niên 20. Thân cao năm thước, mũi cao môi mỏng, mày kiếm mắt sang, có điều đuôi mắt hơi dài cộng thêm khóe môi lúc nào cũng vểnh lên làm tổng thể khuôn mặt luôn có nét tinh ranh.

Tuy quanh năm suốt tháng trên người đóng đúng 1 cái khố cộc nhưng da dẻ trắng hồng như trẻ con, số lần bị thương còn nhiều hơn cả ăn cơm nhưng tuyệt nhiên trên người chẳng có lấy 1 vết sẹo nào ngoài cái bớt hình rồng màu đen sau lưng.

Tuổi trẻ thì khí cuồng, đứa trẻ nào lúc nhỏ chả từng mơ ước lớn lên làm quân vương, hoàng đế? Không cha không mẹ từ nhỏ, cũng chả biết bản thân chui từ đâu ra. Thêm vào vết bớt hình rồng thần bí, hắn tự xưng là Lạc Long Quân. Dù gì trong khoảng rừng này hắn cũng là quân chủ chính hiệu đó!

- Con mẹ nó vẫn chưa đủ sao?

Sùng Lãm nhắm mắt phi lưỡi dao ra xa. Tiếng dao vun vút xé gió lao thẳng vào lùm cây. Keng! Lưỡi dao va vào đá làm lóe lên mấy tia hoa lửa rồi bật ngược lại, nằm lăn lóc trên bãi cỏ.

- Lần 129585

Kể từ 5 năm trước, Sùng Lãm bắt đầu học phi dao. Vào một đêm mưa gió, con rùa con vốn theo hắn suốt từ lúc bé đột nhiên dở chứng.

Ngươi là rùa không phải dơi a con mẹ nó trèo lên nóc hang làm chi? !

Mà từ lúc nào rùa treo ngược lên nóc hang được rồi? Trong lúc Sùng Lãm đang ngây ngô tự hỏi có phải đang mơ ngủ hay không thì con rùa bắt đầu đuối sức, thả tự do ngay trên trán hắn. Hậu quả là sáng hôm sau rùa thì chả thấy đâu, còn trong đầu hắn nhiều thêm 1 thứ gọi là Nhân Duyên Xích.

Dở khóc dở cười ở chỗ cái thước chết toi này chả có ích lợi thổ tả gì. Sử dụng không được bỏ đi cũng không xong, cứ lẳng lẳng huyền phù trong đầu hắn bất di bất dịch. Cái gì thì không biết nhưng có thể khẳng định là cứng rắn a! Bởi có lần hắn từng thử cầm đá chọi đầu, lực đạo vừa vặn như rùa rơi, chỉ biết là đầu vỡ máu chảy chứ thước vẫn không xê dịch nổi 1 ly.

Thân thước mặt trước có mười vạch đỏ, giữa mỗi vạch đỏ lại có 9 vạch đen nhỏ hơn, tương ứng với mười cột mốc. Lúc này trên thân thước đã sáng lên 9 vạch đen đầu tiên. Mặt sau của thước trơ trọi ba chữ : Nhân Duyên Quyết.

Chỉ cần thêm một vạch nữa thôi là công sức năm năm qua có thành quả rồi, theo suy nghĩ của hẳn là như thế. Cái thước phế vật này mỗi lần hắn gặp vận may nào đó thì sẽ tiến thêm 1 chút, nhiều lần thì đủ một vạch.

Vậy nên hắn cứ nhắm mắt ném dao qua ngày, trăm lần kiểu gì chẳng may mắn trúng con thú nào đó, lão tử thật thông minh a!

Sinh sống trong U Minh Sâm Lâm từ nhỏ nên số người hắn gặp không nhiều. Có chăng chỉ là mấy đám thợ săn mỗi lần ngang qua lạc đường xin ít nước uống. Sau đôi lần chuyện trò thì hắn biết hắn đang sống ở U Minh Sâm Lâm, phía tây Xích Quỷ quốc. thuộc THiên Việt Đại lục.

Lão Quốc chủ từ Mười ba năm trước đã băng hà, truyền ngôi cho con trai là Xi Vưu, hiệu là Kinh Dương Vương đời thứ hai. Nhưng Xi Vưu không phải là minh quân như phụ thân, chẳng những tăng sưu thuế lên ba lần, còn quỵ lụy Bắc phương man di đem của cải con dân cống nạp cho phương Bắc.

Tất nhiên những thứ này Sùng Lãm chỉ nghe cho biết, còn thực hư thế nào thì hắn chả quan tâm. Chỉ cần Xi Vưu đừng chặt hết cây của rừng U Minh thì lão chả liên quan gì đến hắn!

Sùng Lãm phủi đít đứng dậy, thu dọn phi đao, đá lửa, mấy đồ dụng cụ nấu bếp. Kế đó hắn tiến đến xác cự hùng, tiến hành xẻ thịt lột da, cắt đứt tứ chi nướng qua để lát về ướp thịt muối. Phần còn lại thì với sức hắn cũng chả mang về hết được, đành để lại tí lộc cho tiểu thú xung quanh đi.

Mổ bụng moi dạ dày kiếm nội đan, mấy con thú to lớn tỷ lệ nội đan cũng cao hơn tiểu thú. Chợt đập vào mắt Sùng Lãm là một luồng ánh sáng. Moi móc trong dạ dày một lúc hắn lôi ra được một vật hình trụ nặng hai cân có lẻ, tỏa ảnh sáng đỏ rực mê hồn

- Thu nhập tốt, hahahaha

Thứ này Sùng Lãm gặp cũng không phải lần đầu, gọi là tinh thạch, trao đổi cho đám thợ săn mấy lần mang về cho hắn không ít thứ tốt. Tuy nhiên Sùng lãm cho rằng giá trị của thứ này không chỉ đơn giản là ít quần áo, chăn gối, bởi mỗi lần trao đổi hắn thấy ánh mắt của đám thợ săn nhìn mình như nhìn kẻ ngu ngốc a! "Viên đá lần này nặng gấp mấy lần, ảnh sáng cũng mạnh hơn thập bội, lần này lão tử phát giá trên trời xem các ngươi xử lý thế nào"

Nghĩ là làm Sùng Lãm đem đá đến bờ suối rửa qua rồi nhét vào cái gùi sau lưng.

Chợt một lực hút từ cánh tay phải truyền đến, đem viên đá quay lại tay Sùng Lãm. Hắn cảm thấy một luồng nhiệt khí bá đạo nóng rát chạy dọc qua cánh tay rồi lao thẳng lên đại não như muốn đốt cháy cả cơ thể hắn.

Sùng Lãm gào lên điên dại rồi lao thẳng xuống suối, nước lạnh cũng chẳng làm cơ thể hắn dễ chịu đi tẹo nào. Lăn lộn một hồi đúng vào lúc hắn cảm thấy sắp mất đi tri giác thì Nhân Duyên xích run lên. Đem tất cả nhiệt khí hút vào thân thước.

Sùng Lãm rệu rã trở mình, nhưng chẳng còn chút sức lực nào, đành để mặc cơ thể thả trôi theo dòng suối. Lúc này hắn mới để ý đến Nhân duyên xích, chẳng biết từ lúc nào vạch đỏ đầu tiên đã sáng lên, thân thước càng tỏa ra một lực lượng thần bí khó lường. Lật sang mặt sau ngoài ba chữ Nhân Duyên Quyết lúc này đã nhiều thêm chi chit chữ:

" Nhân Duyên Quyết (Phàm quyết)

Thiên địa hữu linh, Đại đạo vạn đường

Từ viễn cổ thiên tài nhiều như sao trời, pháp quyết thiên kỳ bách quái, ai chẳng có ngộ tính cao siêu, kẻ lưu danh thiên cổ có ai không phải mang trong mình phúc duyên thâm hậu.

Phàm duyên do thiên định, nhân quả vốn an bài, trong cõi minh minh sớm đã có chưởng khống. Nói vậy đường tu tiên không nhất thiết phải nghịch thiên, một bước đi sai vạn kiếp bất phục bởi thế.

Hậu bối tu tập quyết này là đã đặt mình ra ngoài luân hồi, cắt đứt nhân quả thiên định. Đêm nhân duyên phiêu tán trong thiên địa về tay, đoạt cơ duyên của kẻ khác làm tiền vốn, vận mệnh nhân gian thay đổi chỉ bằng ý nghĩ của ngươi. Chỉ cần Thuận Thiên, không bị thiên khiển, nhớ kĩ! ..."

Đọc đến đoạn này Sùng Lãm cũng hiểu đại khái pháp quyết này về cái gì. Tưởng nhặt được bảo hóa ra phế vật! Ròng rã 5 năm thanh xuân của ta!

Ở thời đại này đại năng bay đầy trời, thần thú chạy đầy đất. Không có pháp lực vô biên thì cũng mang theo thần khí thượng cổ, bước một bước là mười vạn tám ngàn dặm, thổi một hơi là di sơn đảo hải, lật tay làm mây úp tay làm mưa. Cái gì mà xem nhân duyên, lão tử không phải thầy bói a!

Trong lúc Sùng Lãm đang âu sầu suy tính xem đem cái pháp quyết rác rưởi này bán cho mấy lão thầy bói chuyên lừa bịp dưới chân núi gỡ gạc lại ít tiền. Thì từ hạ nguồn phát ra tiếng rít chói tai. Lúc này hắn mới nhận ra mình vẫn đang trôi theo dòng nước.

- Không xong!

Bạn đang đọc Thiên Việt Truyền Thuyết sáng tác bởi ThiênNaiCưSĩ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThiênNaiCưSĩ
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 61

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.