Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiên Việt Đại Lục

Tiểu thuyết gốc · 1411 chữ

Thiên Việt bao la , chia ra nam bắc.

Từ lúc Thần Nông chân đạp đại địa mở ra sinh khí khắp thế gian, đến nay vẫn chưa ai biết lục địa dài rộng nhường nào!

Nếu như phía Bắc là một mảnh trắng thuần khiết, băng thiên tuyết địa nghìn vạn dặm, thọ nguyên của mọi sinh vật cộng lại cũng chưa đủ để một hạt tuyết tan!

Sinh vật phổ biến trên lục địa chủ yếu là Cự Linh tộc, cấu thành từ băng, đặc sản nơi đây. Tuy to lớn nhưng hiền lành nhút nhát không chủ động trêu chọc đến ai bao giờ, hiềm nỗi trái tim làm từ Băng Linh thạch nên thường xuyên gặp sự săn bắt của cả người và thú. Điểu thú nơi đây cũng không khác nơi khác là bao, có chăng đều là màu trắng. Càng ra ngoại vi cực Bắc hàn khí yếu dần, phù hợp Nhân tộc sinh sống.

Cư dân phương Bắc hung mãnh dị thường, lấy săn bắn làm kế sinh nhai, tuy nhân khí thấp nhưng thắng hẳn về chất, đàn ông thành niên đã thân cao hai thước, hai chi trước phát triển vượt trội, một thân man lực nâng được ngàn cân. Đàn bà còn được trời phú hơn, ai cũng da trắng môi đỏ, cơ thể biến đổi không có lông mao, trơn nhẵn như ngọc. Giữa các ngón chân sinh lớp màng mỏng giúp di chuyển dưới nước linh hoạt, vì vậy khả năng sinh tồn cao hơn đàn ông gấp mấy lần.

Trời đất âm dương tương khắc cũng tương hợp. Phương Nam rừng rậm bạt ngàn , biển rộng núi cao, tràn ngập sinh khí. Ba phần tư lục địa phương Nam là núi rừng, kỳ hoa dị thảo nhiều vô số kể, linh điểu yêu thú hoành hành khắp nơi,chỉ chừa lại chút đồng bằng cho nhân tộc sinh sống. Vậy nên giữa đêm đông hàn bước chân ra hiên nhà thấy nước chảy tuyết tan, chẳng cần ngẩng đầu cũng biết đang có phượng hoàng niết bàn. Trưa hè ở vùng duyên hải, diêm dân truyền miệng : "Thấy phía đông mây đen vần vũ, cõng ông cụ mà chạy tháo thân" bởi cự long xuất hải vốn đã là cảnh quen mắt!

Kinh Dương điện, Xích Quỷ quốc chủ Kinh Dương vương Lộc Tục phiền muộn nhìn đồ án da dê chằng chịt vặn vẹo những sợi máu đỏ tươi.

- Bệ hạ, hoạ lần này là thập tử vô sinh a!.

- Hoạ từ phương bắc? - Lộc Tục ngước lên, thoáng chốc nét mặt như đã già đi chục tuổi.

Đại chiêm tượng sư đều đều cất tiếng không vui không buồn: "Không thể tính ra!"

Đại điện rơi vào trầm mặc. Hoàng lão là chiêm tượng sư cho hoàng thất từ thơi Đế Minh đến nay chưa một lần sai, vạn sự dưới gầm trời không gì không biết lại nói ra những lời này.

Nghi đế a nghi đế, mới vỏn vẹn 200 năm, ngươi đã không chờ nổi nữa rồi sao...

Những ngón tay run rẩy của Lộc Tục bỗng nắm chặt lại, ánh mắt ông sáng ngời, phảng phất như quay lại hai trăm năm trước, cái ngày vui sướng nhất cuộc đời, sự vỡ oà của bách tính Xích Quỷ quốc, ngày đại điển năm đó chàng thanh niên tay cầm Thần Nông Đỉnh trấn áp bát phương!

- Nương tử, ngày mai ngươi đem Long nhi về động đình hồ lánh tạm mấy hôm. Vạn sự trong trời đất đều có kẽ hở, ta không tin Kinh Dương Vương ta đấu không lại trời. Ha ha ha

Ngừoi phụ nhân ôn nhu đứng sau Lộc Tục nãy giờ mỉm cười hoà ái. Dường như năm tháng chẳng có ý nghĩa gì đối với nhan sắc kia, dường như thiên địa sủng ái mình nàng, và việc xuất hiện của nàng khiến người ta lờ đi bởi đó như là lẽ đương nhiên phải thế.

- Phu quân, ngươi lại lừa người ta rồi. Tiểu Hoa và Long nhi sớm đã khởi hành từ canh ba. Nhất dạ phu thê bách dạ ân, người nhiều thì sức lớn. Còn khó khăn nào mà phu thê ta chưa từng trải qua sao?

- Nàng...

- Chết ở đâu chẳng là chết, không có ngươi thử nghĩ ta còn sống được không? Chi bằng được dắt tay nhau đi gặp thần nông, đường hòang tuyền dài còn có ta săn sóc ngươi một hai.

- Hảo thê tử !. Kiếp này Lộc Tục ta thành tựu lớn nhất không phải có được Thần Nông Đỉnh, mà là có được nàng, hahaahhaha..

Chợt, từ bên ngoài truyền đến một tràng tiếng cười gai góc:

- Khặc khặc, thật là muốn rơi nước mắt a!

Bốn người trong đại điện kinh hãi xoay người nhìn ra cửa. Chẳng biết từ lúc nào, một thân ảnh như u linh đã đứng ỏ đó.

- Nhị đệ a nhị đệ, cách biệt đã hai trăm năm, phong thái ngươi vẫn kiệt ngạo như ngày nào, thật làm vi huynh hoài niệm!

- Ngươi dám !!!!!!!– Lộc Tục phẫn nộ gầm lên.

Chỉ biết ngay lúc này, trên tay người đàn ông ngoài cửa là một bọc vải đầy máu, kia chẳng phải Long nhi thì là ai!

- Đừng nóng, máu này là của con tiện tỳ kia a! Chậc chậc, mùi vị cũng không tồi, so với máu thịt băng thú phương Bắc đúng là ấm áp có hương vị hơn nhiều.

Thân ảnh Lộc tục chợt sững lại , cánh tay đang kết ấn cũng đông cứng giữa không trung:

- Rốt cuộc ngươi muốn gì , thả Long Nhi ra trước rồi nói .

- Nhị đệ tuổi già hồ đồ rồi. Cái gì ta cần, vươn tay lấy là được. Còn cần thương lượng với ngươi sao. Phải không, Hoàng Lão?

Lộc tục gian nan quay đầu lại phía sau. Lúc này nào thấy thân ảnh của Hoàng lão đâu, chỉ thấy ánh mắt sững sờ của người đàn bà ông yêu nhất. Một dòng máu hoàng kim chảy dọc xuống cơ thể nàng, những giọt Long huyết óng ánh, vàng rực.

- Khôngggggggggggggggggggggggggggg

Lộc tục gào rú, hai mắt ông ngập trong màu đỏ điên cuồng, đôi tay nổi đầy gân xanh lao đến đỡ lấy thê tử. Nhưng lúc này đây, thần lực nơi đâu, pháp lực nơi đâu. Đến sức lực nâng một cánh tay lên ông cũng chẳng làm được.

- Là đồ án kia, là Vu Thuật! - Lộc Tục cảm thấy miệng đắng lưỡi chát, gian nan lên tiếng

- Nào chỉ vậy, còn Huyết Hà trà, còn Hư Thần nến, ngươi đừng đánh giá thấp mình như vậy chứ Nhị đệ - Nghi Đế cười lạnh.

Huyết Hà trà đúng như tên gọi là loại lá trà chỉ sinh sống ở vùng Huyết hà, quanh năm suốt tháng tắm máu mà sống, vào đến miệng thì hương thơm ngào ngạt, xuống đến dạ dày thì phong bế khí huyết suốt ba ngày ba đêm. Lại thêm hư thần nến cô đặc từ mỡ Yêu thú cấp Hóa Thần trở lên. Đem nhiều đại giá như vậy đối phó với một tên Hóa Thần trung kỳ đúng là giết gà dung dao mổ trâu a!

- Sư huynh, sao phải như vậy. Họ có tội tình gì, nàng là em dâu ngươi, kia là cháu ruột ngươi. Chỉ cần mạng ta là đủ, Xích Quỷ quốc cũng trong tay ngươi rồi, hà cớ gì,...- Lộc tục ngảng đầu, đáy mắt lóe lên 1 tia hy vọng.

Bàn tay Nghi đế vỗ vỗ lên vai Lộc Tục, thì thầm: "Nhổ cỏ không tận gốc, gió đông lại mọc! Giáo huấn này người trong hoàng tộc chúng ta đều rõ rang. Sư đệ, an nghỉ đi!"

Pháp ấn thành hình, cánh tay Nghi Đế khẽ vung. Hình ảnh cuối cùng Lộc tục nhìn thấy là năm ngón tay càng ngày càng lớn, là nụ cười dịu dàng của thê tử xa xa sau những kẽ tay. Sau đó, mọi vật tối đen, không còn màu sắc nào nữa!

Sau lưng Nghi Đế , trên thi thể người con gái vẫn đang mỉm cười kia. Dòng máu Lộc Tục cứ chảy dần, xuôi theo chiếc cổ trắng ngần, chạm đến sợi dây chuyền cũ kĩ nàng đeo. Mặt dây chuyền khẽ lóe lên rồi biến mất, chẳng một ai hay!

Bạn đang đọc Thiên Việt Truyền Thuyết sáng tác bởi ThiênNaiCưSĩ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThiênNaiCưSĩ
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 128

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.