Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thử độc

Tiểu thuyết gốc · 2037 chữ

“Ma Thần, hôm nay ngươi tất phải chết !”

“Kẻ nghịch đạo tất diệt vong !”

Thánh uy cuồn cuộn, vô số ánh sáng bạo phát làm sáng cả mảnh hư không, âm thanh như trời gầm vang lớn.

Đối diện với đám chí tôn cường giả này, nam tử chẳng nói gì, ánh mắt đảo qua từng người, bình tĩnh không nói một câu, chỉ khẽ nhấc tay.

Nháy mắt khi bàn tay nâng lên, máu đỏ liền phun trào, từng người từng người hóa thành bạch cốt, khô lâu, nhất thời hư không như trở thành Luyện Ngục.

Không biết bao lâu, khi mọi hình ảnh giống như tấm gương vỡ ra, nam tử nhìn vào khoảng không bao la rộng lớn, lòng khẽ than một tiếng.

“Như nhi, tuế nguyệt có dài vẫn không làm ta quên được nàng…”

...

Trời mưa càng lúc càng lớn, một tia sáng bắt đầu chiếu rọi làm cho bầu trời dần sáng lên. Tuy rằng tia sáng còn run rẩy, nhưng dần dần, tia sáng nhỏ bé trở thành những đạo ánh sáng ấm áp hé sáng xua tan hết thảy bóng tối.

Vẫn còn mưa nhưng trời đã sáng.

Dạ Ảnh từ từ mở mắt, ánh mắt bình tĩnh không giống như một người vừa ngủ dậy chút nào. Hắn xuống giường rồi đi đến trước cửa, hai mắt không chút dao động nhìn cơn mưa.

Phía xa xa, một đôi bướm đang vỗ cánh bay đi, đôi bướm như hóa thành một sợi dây tơ hồng, trong thời gian ngắn ngủi đã được gió cuốn đi thật xa.

Tại thời khắc này, phảng phất như không còn mưa, không còn gió, hết thảy chỉ còn lại đôi bướm ấy, không, chính xác là sợi dây tơ hồng đó.

Đột nhiên từ phía trước có một ánh chớp lóe lên, xẹt ngang qua tơ hồng.

Hai mảnh tơ hồng bay theo hai phía.

Dạ Ảnh ngây người thật lâu, khi hai mảnh tơ hồng bay đi tựa hồ cũng kéo theo chút ấm áp còn sót lại.

“Dạ Ảnh ca ca...”

Một tiếng cười vọng lại, cả người Dạ Ảnh run lên nhìn về phía trước.

Thiếu nữ tung tăng đi đến, hôm nay nàng vận một thân tử y, mái tóc như làn nước chảy dài ở thác ngọc, phảng phất như phát ra huỳnh quang. Bên trên gương mặt trăng ngọc là nụ cười vui vẻ tràn đầy sinh khí cũng đầy mị hoặc. Có lẽ đó cũng chính là một phần mà nàng thường được gọi là Mị nhi.

Quá giống nàng ấy...

Thấy người phía trước chính là Mị nhi, Dạ Ảnh sâu kín thở một hơi.

“Này, ca làm sao thế, không chào đón Mị nhi à ?”

Thiếu nữ đến gần, ngẩng đầu nhìn hắn, cười cười.

Hắn nhìn nàng thật lâu, rồi sau đó khẽ nói:

“Vào trong đi.”

Hai người đi vào nhà rồi cùng ngồi trò chuyện, được một lát thì chợt thấy thiếu nữ đứng dậy.

“Hì, muốn ôm Mị nhi không ?”

Dạ Ảnh đưa mắt nhìn nàng, than nhẹ:

“Đừng đùa nữa. Ta hơi mệt.”

“Người mệt sao ?”

Thiếu nữ tiến lại gần hỏi. Nàng thật không hiểu, tu sĩ như hắn mà cũng có bệnh sao ?

“Tới đây có chuyện gì không ?”

Hắn lên tiếng.

“Chuyện thì không có nhưng…”

Thiếu nữ chần chừ rồi nói:

“Mị nhi sắp cưới.”

Cả người Dạ Ảnh bỗng run lên, chỉ là thiếu nữ không nhận ra được sự biến hóa này. Hắn cười cười, ngã người lui sau ghế.

“Nhưng mà… y không chịu. Y vẫn chưa dứt bỏ được người cũ.”

Thiếu nữ lắc đầu nói.

“Nhất bước hạ, vạn kiếp sầu. Tình một chữ, vạn thế đau.”

Dạ Ảnh thở dài.

Mị nhi lắc đầu, bỗng như nghĩ đến gì nàng vui vẻ đi đến bên người hắn, cười:

“Hôm nay sợ ca ở một mình buồn nên Mị nhi có thứ này cho ca nè.”

Từ trong người lấy ra vài bình ngọc, mỗi bình màu sắc lại khác nhau.

“Đây là độc do Mị nhi tự luyện chế đấy, ca thử độc cho muội nhé ?”

Thiếu nữ tinh nghịch hướng hắn cười cười.

“Dạ Ảnh ca ca, Dạ ca, ca sao vậy, nói gì đi chứ…”

Nhìn Dạ Ảnh như cũ không phản ứng, thiếu nữ vội gọi hắn.

Thật lâu sau, khi thiếu nữ sắp khóc thì Dạ Ảnh mới nói:

“Sao vậy ?”

“Mị nhi mệt quá, nói nhiều mà ca chẳng nói gì cả.”

Thiếu nữ ủ rũ nói.

“Xin lỗi.”

Hắn thấp giọng nói.

“Không sao.”

Thiếu nữ lắc đầu rồi chỉ chỉ mấy cái bình.

“Ca thử độc do muội tự luyện chế đi.”

Bình đầu tiên có màu ngọc bích, được chế tác rất tỉ mỉ và cẩn thận. Bình thứ hai thì màu trắng sữa, bình cuối màu đỏ, hai bình này cũng giống như bình đầu tiên đều được chế tác công phu.

Dạ Ảnh nhìn sơ qua mấy cái bình nói:

“Bình thứ nhất đi, mà trong đó chứa gì vậy ?”

“Bình này được điều chế bởi một con rết. Con rết này được nuôi bởi một trăm loại độc rắn, nọc độc của ong và một ít máu của Mị nhi.”

Thiếu nữ cầm bình thứ nhất lên sờ sờ rồi đưa tới trước mặt hắn, cười nói.

“Người chọn bình này… ài… ”

“Máu Mị nhi à ?”

Dạ Ảnh giả vờ bất ngờ hỏi.

“Vâng, là máu Mị nhi đó.”

Nàng ngồi xuống rồi chợt ôm bụng cười sung sướng:

“Hi hi, chuẩn bị sinh tiểu bảo cho Mị nhi rồi.”

Nụ cười của nàng làm Dạ Ảnh thất thần, trong đầu không khỏi nhớ đến cảnh thiếu nữ năm đó.

Hoa dù có tàn thì mùi hương của nó cũng đã từng khiến người ta vấn vương, hình bóng kia đã in sâu vào lòng hắn khó mà phai đi được, hắn khẽ thở dài một cách kín đáo.

Mở bình ngọc ra, nhìn chất độc ở bên trong hắn không khỏi nói:

“Gì đây ?”

“Hì hì, do nó được nuôi bởi máu Mị nhi nên… Dạ ca uống đi.”

Nàng vừa nói xong hắn đã uống vào, đối với hắn thì chất độc này không đủ để hắn xảy ra chuyện gì nguy hiểm.

Thấy hắn uống thiếu nữ cười vỗ tay:

“Người uống vào sẽ mang giọt máu của Mị nhi nên, Dạ ca à, chúc mừng…”

Nhìn nàng vui vẻ như vậy hắn cũng cười nói:

“Sẽ không sinh tiểu Tĩnh Thiên chứ ?

Thiếu nữ nghẹn lời, rồi cười:

“Không biết a, cơ mà nếu có thì Mị nhi phải quan sát ca một thời gian nữa, để xem ca sinh kiểu gì. Tò mò quá đi.”

“Là nữ nhi sao. Nếu mà là con gái, ta sẽ đặt tên cho nó là Tĩnh Chi.”

Dạ Ảnh lắc đầu cười.

“Khụ.”

Thiếu nữ ho khan một tiếng làm Dạ Ảnh bật cười. Không muốn để hắn cười, Mị nhi chớp mắt nói:

“Dạ ca, người sinh tiểu bảo thật sao, nếu vậy thì nó làm sao chui ra ? Chẳng lẽ nó từ trong nách người chui ra ? Mị nhi phải hảo hảo nghiên cứu vấn đề này mới được.”

Dạ Ảnh lắc đầu cười:

"Ta nằm một lát."

Hai mắt khép hờ lại, hơi thở dần đều đặn.

Gió lạnh từ ngoài lùa vào, Mị nhi nhìn ra ngoài thì trời đã không còn sớm nữa. Mặt trời bị những tầng mây dày đặc phủ kín khiến bầu trời tối sầm lại.

Nàng nhìn qua Dạ Ảnh, chợt bế hắn lên giường, cởi áo hắn ra, cười lớn:

“Hi hi, tiện nghi ở đây sao không chiếm a.”

Nàng lấy trong người ra một con dao, rạch một đường trên tay hắn, rồi dùng bình ngọc hứng lấy máu. Xong rồi bóp nát một viên đan dược thành phấn, đắp vào vết thương nơi tay hắn.

Mặc lại y phục cho Dạ Ảnh, thiếu nữ cười cười.

“Dạ ca ngất vui vẻ, lần sau Mị nhi lại đến thăm người.”

Nàng biết thứ độc dược của nàng chẳng làm gì được hắn. Thấy trời cũng đã chiều tà nên nàng có ý định trở về. Đang xoay người định chạy đi thì bất ngờ ngã nhào tới phía trước.

“Á á…”

Thiếu nữ hoảng hốt hét lớn.

Đúng lúc vòng eo của nàng được một cánh tay ôm lấy, mạnh mẽ đỡ nàng dậy. Thiếu nữ mở mắt nhìn, vui vẻ reo lên:

“Ha ha.... Vẫn chưa bị hủy dung, may thật.”

Lại nhìn cánh tay đang đặt ngang eo mình, nàng vội hô:

“A a ! Dạ ca sàm sỡ, dám ăn đậu hũ Mị nhi…”

Chỉ nằm một lát mà bản thân đã bị thiếu nữ chiếm tiện nghi.

Hắn nghiêng đầu nhìn nàng, hơi nhướng mày, nói một câu khiến thiếu nữ muốn ngã nhào:

“Ca muốn sinh tiểu bảo.”

“Khụ khụ, Mị nhi biết làm sao đây, ca tự sinh đi nha. Nhưng sao ca lại tỉnh rồi ?”

“Thuốc ngươi cùi bắp, Cổ Ma Tỏa trong người ta còn phá không được.”

“Nè, Dạ ca yêu dấu, ca nói thuốc ai cùi ắp hả ?”

Nghe hắn chê thuốc mình, thiếu nữ đưa tay nhéo hông hắn, nói.

“ y da.”

Hắn nhăn mày lại.

“Dạ ca à, Mị nhi nói người nghe cái này nè, ca cúi đầu xuống được không ?”

“Ân ?”

Thấy hắn nghi hoặc cúi đầu xuống, thiếu nữ lấy từ trong người ra bình ngọc, nhón chân đổ vào miệng hắn.

Làm xong nàng phủi phủi tay cười nói:

“Xong rồi, xuân dược loại mạnh nhất Mị nhi vừa điều chế, ca từ từ tận hưởng nha.”

“Xuân dược ?”

Lần này Dạ Ảnh không khỏi nhíu mày, xuân dược là thứ trước giờ hắn chưa dùng qua nên không biết dược lực có ảnh hưởng đến hắn hay không.

“Cảm giác sao a ?”

Nàng chờ đợi chờ xem phản ứng của hắn.

Dạ Ảnh nhíu mày, nhìn qua Mị nhi. Thấy hắn bỗng nhìn mình nàng không khỏi rùng mình.

“Mị nhi đi trước đây, người ở lại vui vẻ. Hi hi, ca tự đi tìm nữ nhân đi nha.”

Nàng cười tươi hướng bên ngoài chạy thật nhanh, nhưng cánh tay kia như nam châm hút lấy thân thể thiếu nữ.

“Á, thả Mị nhi ra.”

Trong người như có ngọn lửa vô danh bùng cháy. Hai mắt Dạ Ảnh đỏ bừng, người nóng rực.

“Buông tay Mị nhi ra ! Hảo đau nha Dạ ca.”

Thiếu nữ cố gỡ tay hắn ra nhưng lực lượng sao bằng hắn được. Nàng nhéo tay hắn thật mạnh:

“Không buông Mị nhi đập chết Dạ ca bây giờ. Mị nhi còn chưa viên phòng với phu quân, người không được làm bậy.”

Dạ Ảnh khẽ nhíu mày, cánh tay dần buông ra, hắn quát:

“Đi mau !”

Cưỡng ép áp chế ngọn lửa trong người xuống, hắn không chút do dự đẩy nàng ra xa.

Thiếu nữ chạy đi, thấy hắn như vậy thì không hiểu sao khó chịu, nàng đi ra ngoài một lúc rồi trở về, cầm theo một thùng nước lạnh dội lên người hắn.

“Dạ ca, ca không sao chứ ?”

Nước lạnh dội vào người giúp hắn tỉnh táo một chút. Hắn không nói gì nàng mà vội bay ra ngoài.

“Dạ ca, ca đi đâu đó ?”

Thiếu nữ lo lắng chạy ra ngoài tìm, trong lòng hối hận không thôi. Cảm giác bất an và khó chịu trong người càng lúc càng khiến nàng sợ hãi.

“Đừng đi, để Mị nhi dẫn người đi kỹ viện.”

Nàng vừa hô vừa đi tìm khắp nơi.

Lúc này đây.

Đứng trong gió, từng chiếc lá rơi xuống trước mặt. Bầu trời phủ một màu hoàng hôn cứ như một dải lụa đỏ mỹ lệ, ánh sáng yếu ớt còn sót lại ở trong gió cũng trở nên run rẩy. Sinh tử tựa như ngay trước đang hiện ra trước mắt.

Bạn đang đọc Thiên Vân sáng tác bởi tinhvu123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tinhvu123
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.