Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 2024 chữ

Sau khi rời khỏi, nhóm thiếu niên lục tục cùng nhau đi đăng ký nơi ở, học viện cho phép ban A ưu tiên chọn phòng trống, riêng ban B, C và ban dự bị thì phải chấp nhận sự sắp xếp của nhân viên quản lý ký túc xá.

Ký túc xá nam ngụ tại phía Đông, còn ký túc xá phía Tây dành cho nữ. Từ khu trung tâm tới mỗi nơi đông – tây án chừng 3km, thế nhưng trong học viện cấm di chuyển bằng phương tiện phụ trợ, nên hiện thời đang diễn ra cảnh tượng một hàng dài "xác sống" rũ rượi di chuyển trên đường, giở giọng oán trời trách đất.

Năm nào cũng tái diễn màn này. Biết đâu mai sau, ngẫu nhiên nhớ lại tràng diện quái gở ấy, họ sẽ hoài niệm và nhẹ nhàng cười.

Chỉ là, hiện tại, chẳng ai cười nổi.

– Đậu xanh rau má trà đá nước dừa! Mỗi sáng đi học phải cuốc bộ mấy cây số? Đùa nhau à? – Một cậu chàng vốn chỉnh chu bảnh bao giờ đã nhễ nhại mồ hôi, khiến mái tóc vàng óng được chải chuốt tỉ mỉ lúc này nom bết bát hệt ổ rơm rũ mưa.

Cậu chàng ngồi bệt xuống, thở hổn hển, vài giây sau đó lại tái mặt nhảy cẫng lên, dùng tay xoa xoa cặp mông suýt bỏng vì nền đường phơi nắng đã đượm mùi hanh cháy.

Bình Phàm cũng thấm mệt, đắn đo giây lát, bèn lấy túi không gian của mình ra, nó có tạo hình giống chiếc ví da màu lam, là loại sản phẩm được phát minh từ nửa thế kỷ trước, áp dụng nguyên lý nén nguyên tử khối kết hợp cùng sự huyền ảo của trận pháp không gian được phát hiện trong mộ cổ Thesis – nữ thần nguyên sơ của trí tưởng tượng cùng sáng tạo ở Hy Lạp. Hiện thời, đại đa số người đều chuyển sang dùng sản phẩm ốp lưng không gian, kèm với điện thoại tạo thành một tổ hợp tiện lợi hơn nhiều, cao cấp hơn, còn tồn tại các loại không gian lưu trữ được tạo hình thành trang sức tinh xảo đa dạng.

Bình Phàm mang nước khoáng từ trong túi ra, chia sẻ cho tóc vàng rồi ngồi xuống chỗ bóng râm cạnh đó. Chẳng hiểu thế nào, Tiêu Lỗi cùng Sở Hiên vốn mải miết tán gẫu đồng thời dừng chân nghỉ ngơi, Bình Phàm tự động lấy thêm hai chai nước khoáng nữa đưa cho họ.

– Nhà cậu bán nước khoáng à? Sao nhiều thế? – Tóc vàng tò mò hỏi.

Bình Phàm lắc đầu, đáp: – Siêu thị giảm nửa giá, mua vài lốc chai để dành.

– ...tôi nghe nói hàng bán tháo đều không đảm bảo chất lượng đâu. – Tóc vàng nhăn mặt khuyên nhủ.

Bình Phàm chăm chú nhìn tóc vàng vài giây, bình tĩnh vươn tay lấy về chai nước khoáng vừa tặng ban nãy, thuận tiện đứng dậy đi tới chỗ Tiêu Lỗi cùng Sở Hiên rồi ngồi xuống, bỏ lại tóc vàng ngơ ngác ngó theo, trông khá khôi hài lẫn xấu hổ.

Phía này, Sở Hiên trông thấy Bình Phàm đến gần, liền cười hỏi: – Hay là chúng ta đăng ký phòng 4 người đi?

Nom thấy Bình Phàm chưa hiểu rõ, Tiêu Lỗi nói: – Phòng đơn rất khó đăng ký, các khóa trên đều đã chiếm cả, phòng đôi cũng thế, hơn nữa sau này khi đi tập huấn hoặc làm nhiệm vụ tích điểm, thường là tổ đội 4 người. Chúng ta học cùng lớp, sẽ dễ phối hợp hơn, cậu thấy sao?

Bình Phàm im lặng suy tính một chút, bèn hỏi: – Chỗ ngủ cùng vệ sinh thế nào?

Mấy hôm trước, Bình Phàm từng hỏi thăm tin tức về ký túc xá, nhưng cũng chỉ là chút vụn vặt ngoài lề, đại khái biết được giá phòng khoảng bao nhiêu mà thôi. Vốn cũng dự định thuê phòng 4 người, thiếu niên băn khoăn rối rắm về vấn đề vệ sinh chung, thế nên vẫn còn đang ngại ngần.

Tiêu Lỗi đáp: – Phòng 4 người, 4 phòng ngủ nhỏ rồi, 2 nhà vệ sinh dùng chung, phòng khách, phòng bếp, nội thất đầy đủ, bao điện nước.

– Vậy trừ chúng ta, còn thiếu 1 người? – Sở Hiên chen ngang – Thuê 3 được chứ?

Vừa dứt câu, thì đã thấy tên tóc vàng bị Bình Phàm bỏ rơi khi nãy nhào tới, mặt mày hớn hở hô: – Tôi nữa, tôi nữa.

Bình Phàm chợt hỏi: – Cậu có nước khoáng không?

Tóc vàng ngây ngốc một chút liền lắc đầu, còn thuận tay kiểm tra không gian điện thoại của mình rồi mới đáp: – Tôi chỉ có nước cam thôi.

– Chúng tôi là team nước khoáng. – Bình Phàm nhìn tay Tiêu Lỗi cùng Sở Hiên rồi gật gù – Nước cam sang chỗ khác chơi.

– ... – Tóc vàng hình như chọc trúng một kẻ thù dai thì phải?

Tiêu Lỗi cùng Sở Hiên phì cười.

Đội ngũ "xác sống" càng đi càng vật vã, dẫu sự tình này mang tính chất hài kịch nhiều hơn là bi kịch, nhưng Bình Phàm vẫn khó giấu vẻ rầu rĩ. Sở Hiên tò mò hỏi: – Sao thế?

– Xa quá!

Đăm chiêu vài giây, Sở Hiên quay sang Tiêu-bách-khoa-toàn-thư-Lỗi: – Học viện cấm sử dụng phương tiện hỗ trợ di chuyển trong khuôn viên này à?

– Đúng thế.

– Vậy nếu tìm được huyền giả nắm giữ "Tốc" hoặc chuyên hồi phục thể lực buff cho mình thì có tính là phạm kỷ luật không?

Tiêu Lỗi lắc đầu: – Thế thì không, tôi nghe bảo học viện làm thế ngụ ý để khuyến khích sự tương tác giữa các học viên.

– Vậy bây giờ chỉ cần tìm họ rồi lập nhóm thôi. – Sở Hiên thản nhiên kết luận.

Thảo luận tới đây, tóc vàng giơ tay phát biểu, bắt được sự chú ý từ 3 người, liền vênh váo hất hàm: – Tôi chính là huyền giả sở hữu "Tốc" nè, còn có "Hồi" nữa. Nhưng chỉ buff được cho một người thôi.

Ba người trăn trối ngó tóc vàng vài giây, sau đó Tiêu Lỗi thật thà nói: – Lúc tôi từ nhỏ đã theo người nhà rèn luyện, buff không cần thiết lắm.

Sở Hiên cũng bảo: – Tôi ổn.

Bình Phàm lẳng lặng nhìn họ một hồi, ánh mắt giống hệt khi thấy các loại phương trình toán học hóc búa nan giải. Sau đó quyết định vươn tay lấy lại 2 chai nước khoáng uống dở, cất vào trong túi không gian của mình.

Cả bọn ngơ ngác thoáng chốc liền bật cười ha hả.

– Này, cậu tên gì thế? – Sở Hiên hướng tóc vàng hỏi.

– Hoàng Phát.

– Tôi biết tóc cậu màu vàng rồi.

Vẻ mặt của tóc vàng tràn đầy xoắn xuýt, thở dài ngao ngán.

– Tôi tên là Hoàng Phát.

– ...

– Muốn cười thì cứ cười đi. Tôi tuyệt vọng lâu rồi.

– Hì... xin lỗi, nhưng ha ha... – Nghe thế, Sở Hiên chẳng thèm kiên nể nữa.

Tiêu Lỗi ôm mặt cảm thán: – Tôi thấy chúng ta có tiềm chất mở gánh hài rồi đấy.

Bình Phàm chậm rãi nói: – Mỗi người đều có kiểu hài hước của riêng mình.

– Thế của cậu là gì? – Tóc vàng tò mò hỏi.

Bình Phàm bình tĩnh đáp: – Hài như không hài.

– ...

– ...

– ...

Cuối cùng, Bình Phàm vẫn phải dựa vào sự trợ giúp của tóc vàng để đến nơi. Bước vào cổng ký túc xá nam đã là chuyện của hơn nửa giờ sau đó, dẫu vậy, lúc này vẫn chỉ mới lác đác lượng nhỏ người hiện diện, tóc vàng từ trên lưng Tiêu Lỗi nhảy xuống, trưng bộ dạng huênh hoang, thần thái sáng láng hớn hở bước tới quầy đăng ký.

Người trực ban là một phụ nữ khoảng tầm 40, thân hình khá đầy đặn, nhưng ánh mắt cùng giọng nói lại lạnh lùng và bén nhọn hệt máy móc.

– Tên?

– Hoàng Phát.

– Ban?

– Ban A.

– Phòng?

– Phòng 4 người trống, bọn em có đủ tổ rồi.

– Tên?

– Sở Hiên, Tiêu Lỗi, Bình Phàm, Hoàng Phát.

– Em chọn phòng nào? – Chờ cho xác định diện mạo từng người xong, người phụ nữ điều chỉnh giọng nói cho nhẹ nhàng ôn hòa hơn, đẩy danh sách phòng tới gần Sở Hiên.

– Em cũng chưa rõ lắm, chị có thể giúp em chọn một phòng chứ ạ? – Sở soái ca trưng bày nụ cười chiêu bài.

Tóc vàng hít sâu một hơi, bĩu môi thì thầm với Bình Phàm, cho rằng mình vô cớ bị bà ta ghét bỏ.

Thực sự đúng là ghét bỏ. Nhưng truy lý do, tác giả sẽ không spoil.

– Nếu vậy nên chọn lầu 2, phòng 201, vừa thuận tiện lên xuống, cửa sổ chính hứng được ánh sáng buổi sớm, lại không bị nắng trưa lẫn chiều rọi vào, khá thoáng mát. Cạnh cửa phòng có quầy nước giải khát, cũng gần cầu thang.

– Thế thì cảm ơn chị nhiều ạ.

Thủ tục tiến hành tương đối nhanh chóng gọn gàng, tóc vàng vừa đi vừa cảm thán, sờ chiếc cằm nhẵn nhụi của mình, tự hỏi: – Tôi cũng khá đẹp trai mà nhỉ? Sao bà ta đối xử khác một trời một vực thế?

Bình Phàm nhạt giọng hỏi: – Đom đóm so được với trăng sáng à?

– Tất nhiên là không rồi. – Ngớ người vài giây, rồi tóc vàng nhăn mặt – Này, ý cậu bảo tôi là đom đóm hả?

Bình Phàm rất bình tĩnh gật đầu rồi đi trước, được vài bước, lại xoay người quan sát tóc vàng một lượt, gật đầu khẳng định lần nữa.

Tóc vàng mấp máy khóe môi co rút, gắng hỏi: – Tôi đã gây nên tội nghiệt gì với cậu á?

– Không phải. – Bình Phàm lắc đầu – Là cậu gây tội nghiệt với nước khoáng.

– ...đại ca ơi, đệ biết sai rồi, sau này đệ hứa sẽ thương yêu nước khoáng như bạn gái mình được chứ?

– Đừng hòng nhúng chàm sự tinh khiết của nước khoáng. – Bình Phàm nghiêm túc cảnh cáo.

Tóc vàng: – ...

Coi mòi con hàng này có chấp niệm mênh mông vô bờ với nước khoáng thì phải?

Đùa giỡn thêm vài câu thì đã đến nơi, Sở Hiên tra chìa khóa, mở cửa. Bên trong là phòng khách với bộ ghế sô pha tròn xám bạc, giữa có một chiếc bàn thủy tinh, bốn gian phòng ngủ nằm ở bốn góc đông nam tây bắc, cuối kẽ hành lang phía đông nam và tây bắc là 2 phòng vệ sinh, hướng đông bắc đặt phòng bếp, lối vào hướng tây nam, nom giống loại hình căn hộ chung cư phổ biến.

Tóc vàng hớn hở nhào vào một phòng ngủ trước tiên, sau đó liền trở ra, nhào vào phòng ngủ đối diện. Nhào đủ cả 4 phòng, thì mới vuốt mặt mo, buông câu cảm thán: – Drap giường lẫn chăn đệm đều thuần màu hồng cánh sen, trời ạ.

Sau khi 3 người còn lại kiểm tra thực hư, đều cùng chung một loại biểu cảm hệt như tóc vàng.

– Học viện cho đổi drap không? – Sở Hiên miễn cưỡng giương nụ cười hỏi Tiêu-bách-khoa-toàn-thư-Lỗi.

Đáp lại là cái lắc đầu đầy gượng gạo.

Tường sơn xanh biển, bàn học nâu gỗ, tủ đồ đỏ thẫm, giường màu hồng, ghế thì xám bạc, bếp điện tím cà bóng loáng, thêm hai cái toilet sắc cam nắng hè...

Hẳn cuộc sống sau này cũng "muôn màu muôn vẻ" y như cái phòng ký túc xá này luôn nhỉ?

Bạn đang đọc Hạ Hữu Thiên sáng tác bởi Lastrays

Truyện Hạ Hữu Thiên tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Lastrays
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.