Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 2110 chữ

Từ lúc thức tỉnh thành công, ngưng tụ huyền tự là một chữ "Bình", thiếu niên vào ngày thứ ba sau khi hoàn tất thủ tục nhập học liền được gọi đến phòng nghị sự đằng dãy học lâu phía bắc của học viện Thiên Tự. Chậm rãi hít thở vài hơi thật sâu, Bình Phàm nhẹ nhàng đẩy cánh cửa tiến vào. Bên trong tương đối rộng rãi, vừa nhìn bao quát một lượt, bỗng nghe tiếng hô niềm nở của Sở Hiên, ngay cả Tiêu Lỗi cũng vẫy tay như thể mọi người vốn rất thân quen vậy.

Thiếu niên mang vẻ mặt hơi ngờ nghệch, hướng tới chỗ hai người. Nơi đây ước chừng quá trăm học sinh chuẩn bị bước vào năm I. Nghe phong phanh rằng, phải là thiên tài hoặc tư chất cực ưu tú mới được góp mặt ở chỗ này. Điều ấy khiến Bình Phàm khó kiềm chế đem hai bàn tay nắm chặt đặt trên đùi, tấm lưng dựng thẳng, khuôn mặt thoáng nét mong đợi lẫn hưng phấn, khác biệt rõ rệt với vẻ ung dung tán gẫu của Sở Hiên và Tiêu Lỗi.

Dẫu bọn họ đều trạc tuổi nhau, nhưng gia cảnh bất đồng, tiếp xúc bất đồng, biểu hiện cũng bất đồng.

Chỉ là, lâu dần, sẽ hiểu được thích ứng cùng quen thuộc.

Chờ đông đủ, một trong số các vị giáo chức trên bình đài đứng dậy, ánh mắt sắc lẻm nhìn bao quát, bầu không khí vốn ồn ào náo nhiệt liền im ắng đến đỗi tưởng chừng có thể nghe thấy tiếng muỗi bay vo ve. Tỏ ra hài lòng vì hiệu quả này, ông vuốt chòm râu bạc lưa thưa, chẳng cần dùng micro giọng nói vẫn dễ dàng truyền rõ vào tai toàn thể mọi người trong phòng.

– Hôm nay, ở tại đây, ban A chúng ta tiến hành phân chia lớp học. Mà đám nhỏ các ngươi, chính là những thiên tài lẫn tinh anh mà học viện thông qua lần chiêu sinh vừa rồi chắt lọc được. Vì thế, các ngươi có quyền hãnh diện về mình.

Lời mới dứt, chẳng biết do ai khởi xướng, tiếng vỗ tay lớn dần, nhanh chóng trở thành cuồng nhiệt, tựa như cố ý lấy lòng, cũng tựa như hân hoan chân thật. Tràng vỗ tay vang được một hồi rồi kết thúc, vị hiệu phó già nua mới nói tiếp: – Trong đám nhỏ các ngươi, có thiên tài khi 5 tuổi thức tỉnh thành công, có ưu tú thức tỉnh trước 10 tuổi, cũng có nhóm đặc biệt tuy rằng thức tỉnh khá trễ, nhưng biểu hiện, tiềm lực và huyền tự được học viện coi trọng, trải qua nghiêm ngặt bình xét thảo luận mới xếp vào.

– Chúng ta chỉ tận sức đánh giá sơ bộ về các ngươi chứ không thể nhận định chính xác, vì thiên phú chỉ chiếm một phần, nghị lực cùng sự cần cù chăm chỉ, mồ hôi nước mắt mới là thứ khiến các người thành công. Thân là giáo viên của các ngươi, chúng ta sẽ cố gắng dốc lòng dẫn lối mở đường cho các ngươi tiếp cận đến tri thức và sức mạnh, nhưng không phải kẻ mà các ngươi có thể ỷ lại hay bắt chước theo. Vì nếu như thế, chính là hủy hoại các ngươi.

– Các ngươi hiểu không?

Đáp lời là những tiếng hô lộn xộn. Có kẻ bảo "vâng", có người hô "dạ", nghịch ngợm đôi chút thì cười hì hì. Một số ít hoang mang ngơ ngác.

– Vậy các ngươi hiểu bao nhiêu?

Ông tiếp tục hỏi. Câu này vừa xong, bầu không khí liền yên tĩnh hẳn.

Dập dừng, vị hiệu phó lại giải thích: – Cũng giống như nét chữ, mỗi người mỗi kiểu, nếu ngươi chỉ chăm chăm bắt chước người nào đó viết đẹp mà không phải ngươi nỗ lực để tự mình có thể viết đẹp, thì đó chính là ý hủy hoại. Nét chữ đẹp, vốn là từ cá nhân thông qua quá trình rèn giũa và tự sáng tạo trường phái, lối hạ bút, lực nâng bút, nét bắt đầu lẫn nét kết thúc, lâu dài sẽ hình thành rồi thuần thục. Dẫu rằng lời ta nói là góc nhìn phiến diện, nhưng vì các ngươi chưa thể vượt qua ta, chưa thể bác bỏ ta, cho nên lúc này, ta luôn đúng.

Sự bá đạo của ông khiến mọi người bật cười. Rồi ông bỗng chuyển chủ đề:

– Học viện tính cả năm nay, thì đã thành lập được 495 năm, khi các ngươi tốt nghiệp, sẽ là dấu mốc 500 năm vô cùng long trọng hi hữu. Các ngươi có cảm thấy quang vinh chứ?

– Nhưng đi kèm với quang vinh, luôn luôn đồng hành áp lực to lớn. – Giọng hiệu phó vẫn đều đều bình đạm, kể một đoạn chuyện xa xưa – 500 năm, biết bao anh hùng sinh ra, biết bao biến động lịch sử, vô vàn thế lực bề thế danh chấn đương thời được thành lập rồi điêu tàn. Chỉ có nơi này vẫn tồn tại đến nay. Lịch sử luôn thay đổi, con người sẽ thay đổi, mọi tri thức đến khoảng thời gian nào đó cũng trở nên lỗi thời, bị đào thải, bị thay thế là chuyện tất nhiên, họa hoằn sót lại chính là dấu ấn linh hồn do lắng đọng lâu dài mà hình thành. Thiên Tự cũng vậy. Cho nên, cái ta cần và muốn hướng dẫn các ngươi là làm sao để phát huy, tìm tòi rồi sáng tạo, chốt để thủ hộ dấu ấn linh hồn kia, khiến nó luôn đứng ở vị thế chân lý hợp thời đại, chứ không phải là thủ cựu.

– Các ngươi liệu có biết thế hệ đi trước mình phải trả giá bao nhiêu để đám các ngươi góp mặt tại đây vào hôm nay không?

Liếc mắt bao quát một lượt, im lắng giây lát, ông chỉ tay về phía một thiếu niên ngồi ở vị trí gần cuối góc tường, hỏi: – Ngươi có thể cho ta biết vì sao chứ?

Đã bị gọi, và có lẽ tính cách của thiếu niên cũng khá nóng nảy, nên chẳng thèm che giấu cảm xúc của mình nữa, thẳng thừng đứng lên nói: – Thưa thầy, thi đậu học viện là dựa vào bản thân, nếu chẳng có thiên phú cùng cố gắng thì học viện sẽ nhận à? Thầy bảo thế hệ trước phải trả giá thì chúng em mới góp mặt tại đây, em không đồng ý.

Xung quanh có tiếng hô hấp rít mạnh, nhiều ánh mắt đều tập trung hướng tới thiếu niên vừa thốt lên lời nói kia. Thiếu niên diện mạo tuấn tú góc cạnh, mặc chiếc sơ mi đã hơi ngả vàng, quần jean bạc thếch vì giặt giũ lâu dài, trông rất phổ thông cần kiệm. Dẫu mang vầng sáng điển hình của dạng thiên tài nghèo khó, tổng thể vẫn hòa quyện một loại hương vị độc đáo, vừa bốc đồng mà đầy cuốn hút. Nhiều người tỏ ra bất mãn vì sự ngông nghênh của thiếu niên, nhưng cũng đâu thiếu kẻ lén giơ ngón cái tán thưởng.

Đối với tràng diện này, vị hiệu phó cười khẽ.

– Ta nói là vĩ mô bao quát mối liên quan của từng cá nhân các ngươi lẫn không can hệ gì tới các ngươi. Ý ngươi nói, hẳn là bàn về vi mô. Có điều dù là vi mô hay vĩ mô, đều tương đồng và tương quan.

– Ngươi tên gì? – Ông hứng thú hỏi.

Thiếu niên im lặng vài giây ngắn ngủi liền đáp: – Trần Kiên Quân ạ.

Giọng hiệu phó bỗng trở nên nghiêm túc, thuyết rằng:

– Nếu ngươi mai kia công thành danh toại, liệu đời sau của ngươi biết vươn lên giống ngươi không, hay để cho huy hoàng tàn lụi?

– Thanh, Liêm, Kiên, Trì, Công, Chính, Quang, Vinh, tám chữ lót được thỉnh từ A Ngả huyền thánh ban cho lúc lập tộc, thế gian không được phạm dùng cho đến khi dòng dõi điêu linh tuyệt tự. Họ của tên nhóc ngươi hẳn là tộc Trần ở Thiên Đấu tinh chứ? Trần Thanh Đế năm xưa sáng chói bao nhiêu? Đời sau của hắn có thủ giữ được vinh quang ấy?

– Chính vì hưởng thụ quá nhiều mới sinh lười nhác và ỷ lại, cuối cùng một thế gia lụi tàn. – Thiếu niên Trần Kiên Quân dõng dạc chen lời, câu chữ ẩn chứa đầy bất mãn.

– Đúng, nhưng chưa đủ. – Hiệu phó lắc đầu, thở một hơi dài bảng lảng tựa khói sương – Trừ hậu nhân bất hiếu, bất học, bất tài, còn tồn tại vô số nguyên nhân chịu ảnh hưởng từ phía ngoài.

– Hưng suy là quá trình đơn giản mà khó lý giải cực kỳ, nó đồng hành cùng thời gian. Ngay cả học viện này cũng từng suýt bị vùi lấp trong dòng lịch sử, nhưng vì bậc cha ông không ngừng nỗ lực tìm kiếm con đường sáng, Thiên Tự mới tồn tại tới giờ. Có rất nhiều người cao thượng, vì tranh thủ giữ mồi lửa cho thế hệ sau mà chính mình nguyện ẩn chìm vào bóng tối. Ta không biết rõ giữa nhóc và cha nhóc vướng bao nhiêu khúc mắc, nhưng ta khẳng định, cha nhóc chẳng phải kẻ vô dụng như bề ngoài. Đời người nào được bao lâu, dù tu luyện tới huyền tôn, thậm chí huyền thánh, vẫn sẽ tới lúc hóa thành nắm đất vàng, tên nhóc ngươi nên tranh thủ trong hai tuần trước khi vào học kỳ mới này, bình tĩnh phân giải cùng hắn một lần, nếu không đến khi hối hận thì đã muộn màng.

Với giọng nói đầy bình đạm mà sành sỏi của hiệu phó, như đang đọc một đoạn sách về đạo đức khô khan phiến diện, lại chẳng ai cảm thấy buồn cười hay muốn phản đối cả.

Có lẽ vì sợ gây ấn tượng xấu với ông.

Cũng có lẽ vì đang lạc vào trong dòng suy nghĩ nào đó.

Thiếu niên nhăn chặt hàng chân mày đao khắc, hai bàn tay nắm siết, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn cuối đầu, lễ phép đáp: – Vâng ạ.

Hiệu phó vuốt chòm râu cười cười, ra dấu để thiếu niên ngồi xuống.

Những tiếng bàn luận nho nhỏ bắt đầu nổi lên. Ngay cả nhóm giáo chức ngụ trên bình đài cũng buông mấy câu khe khẽ.

– Trình dắt mũi của hiệu phó tăng thêm một bậc rồi.

Vị nữ thư ký tuổi tác đã ngoài trung niên vẫn đong đầy phong vận, biểu cảm lạnh nhạt nói: – Ông ta là sợ mất mặt.

– Ồ? – Một giáo sư vuốt chòm râu đen nhánh hứng thú chen vào – Tôi chợt nhớ, ông ta hình như năm xưa cũng từng bị "người nào đó" cho ăn hành ngập mồm lúc khẩu chiến đấy?!

– Ai tài thế? – Có giáo viên dáng dấp trẻ trung khỏe khoắn tò mò hỏi.

Vị giáo sư cười đầy ẩn ý, lại không đáp.

Hiệu phó lườm đám cộng sự của mình, nhưng chẳng tiện đôi co.

Phía đầu phòng, ngồi ở đó là một thiếu niên gầy yếu ăn mặc trang phục phổ thông, đang đỏ hoe mắt mâu thuẫn với kẻ bên cạnh, trên tay là vài tờ tiền liên bang mệnh giá tương đối.

Ông nhìn thiếu niên hỏi: – Chuyện gì thế, sao nhóc khóc?

– Chắc bị lời nói của thầy làm cảm động đó ạ!

Có kẻ gan lớn buông tiếng trêu đùa. Mới đó bầu không khí đã chuyển sang thoải mái hơn.

Thiếu niên gầy yếu nghe thấy, vẻ mặt càng khó coi.

Hiệu phó chợt hỏi: – Tên nhóc ngươi cần liên hệ bộ phận tài chính chăng? Tuy học phí cùng sinh hoạt phí ở đây hơi nặng, nhưng chế độ hỗ trợ học viên vẫn tương đối tốt đấy?

Đáp lại là tràng cười giòn giã của đám thiếu niên. Một tên tóc đẩy cao, khuôn mặt tuấn tú, tai đeo khuyên bạc chen lời: – Thầy à, nhà nó là họ Hoa nổi tiếng trong giới ẩm thực. Nó từ nhỏ dạ dày với đầu lưỡi bị cưng chiều đến hư hỏng nên mới óm nhom thế đấy!

Bạn đang đọc Hạ Hữu Thiên sáng tác bởi Lastrays
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Lastrays
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.