Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1989 chữ

Dao động huyền lực khác thường ở gian phòng số 04 khiến hai hạ sĩ quan phía ngoài thoắt liếc mắt liền tiến vào, sửng sốt nhìn vị lão sư đang đỏ bừng mặt đầy kích động liên tục hô: – Chữ "Bình", chữ "Bình".

Rồi ông vội vàng tiến tới chiếc màn hình tinh thể treo trên tường, thao tác thoăn thoắt, tức thì hiện lên một tấm bảng màu vàng chi chít ký tự. Đó chính là bảng thứ hạng huyền tự suốt hơn 4 thế kỷ vẫn không ngừng được sắp xếp phân loại. Chữ "Bình" này, thuộc về nhóm văn tự cổ quốc Việt Nam, đứng tại vị trí thứ 37 trong 100 hạng đầu những huyền tự uy lực nhất. Chữ "Bình" đã từng được 13 vị huyền hoàng huyền đế sử dụng, đều mang đến vô vàn chiến tích hiển hách trong việc chống kẻ xâm lược ngoại vũ trụ.

Khi ông giải thích, hai hạ sĩ quan cũng phấn khởi theo.

Nói gần nhất, vào khoảng 16 năm trước, ở trận chiến quy mô gần khu vực vành đai sao Mộc, quân đội phải chật vật đối kháng với những sinh vật có xúc tu bám và di chuyển linh hoạt ngoài không gian. Vị huyền đế tới từ Thiên Hải tinh dùng huyền tự "Bình" khiến hàng ngàn tảng thiên thạch kết thành mảnh đất bằng, để cho cơ giáp của quân đội thuận đà phản kích, xoay chuyển tình thế gian nan kia.

Và còn rất nhiều diệu dụng mà chữ "Bình" có thể phát huy. Hễ là kẻ nắm giữ huyền tự ấy, hầu hết luôn được các phương thế lực ưu ái và tận sức bảo vệ cho đến lúc trưởng thành.

Lúc này, cả ba mới bừng tỉnh, quay quắt nhìn về phía thiếu niên đã ngất xỉu nằm tại sàn hoa cương vẫn chưa được dìu lên. Vị lão sư bật cười, vỗ vỗ đầu mình, xuýt xoa rằng:

– Ôi ta lại đãng trí rồi, mau, mau đỡ nhóc con dậy, đưa tới phòng hồi sức khu tây.

Nói xong, ông liền lấy thẻ chứng nhận giao cho hai hạ sĩ quan, đem thiếu niên rời khỏi.

Nhìn bọn họ đi khuất, vị lão sư vẫn nhe hàm răng ố cườm lổ chổ, cười khà khà đắc ý, dùng điện thoại gọi tới người bạn già phó hiệu trưởng định bụng tán gẫu lẫn khoe khoang. Khi nhắc đến đoạn cao trào, thì bỗng ngó thấy nữ giáo viên phòng số 03 đang hớn hở lẫn lưu luyến tiễn bước tên nhóc đẹp trai ban nãy. Trên tay tên nhóc này có "Tuyết" và "Quang" lơ lửng, hai huyền tự nhấp nháy ánh sáng kỳ ảo mê ly, màu vàng ấm áp, màu trắng giá băng nhìn như vừa đối nghịch mà cũng vừa dung hòa nhau lạ kỳ.

Sự hưng phấn của vị lão sư bị đè ép mấy phần, hít mấy ngụm hơi sâu. Trước lúc được dẫn đến đây, tất cả đều bị máy dò huyền lực kiểm tra một lượt, nên tình trạng ẩn giấu thực lực, gian lận hay cố tình chiếm đoạt cơ hội dự tuyển của kẻ khác là rất khó xảy ra, trừ khi có chứng nhận từ giáo quan cộng thêm lý do chính đáng. Ông vội tra bản scan danh sách kê khai ở kho tư liệu thí sinh liên tục cập nhật trong website nội bộ, số 323: Sở Hiên là hồ sơ phổ thông. Vậy trường hợp này, coi mòi tên nhóc kia một lần ngưng tụ song huyền tự.

Nếu để đám thiên tài dự tuyển ngày trước biết được, chả biết sẽ có cảm tưởng gì?

Vị lão sư lắc đầu tiếc nuối vì không được chứng kiến màn thức tỉnh song huyền tự hiếm gặp đó. Nữ giáo viên kia nổi tiếng soi mói khắc khe, nom biểu hiện của nàng, thì hẳn sự tình thức tỉnh song huyền tự là chân thật.

Sở Hiên ngắm nghía hai chữ "Tuyết" và "Quang" trên tay, còn thử dùng ngón trỏ chọt chọt vào chúng. "Quang" lập lòe run rẩy, như có trí tuệ cuộn lại ôm ngón trỏ chủ nhân, còn "Tuyết" thì thẳng thừng xoay "mặt" chỗ khác không thèm xem tới.

Đang mải mê đùa nghịch hí hoáy, thì bỗng vang lên tiếng sấm nổ rền trời, âm thanh chấn động lan đến tận quảng trường khiến hết thảy giật thót.

Từ phòng số 02 đi ra, chẳng ai ngoài "chú già 15 tuổi". Nhưng hiện tại nhúm râu mép đã bị cháy xém quá nửa, đỉnh đầu bốc khói, còn ngửi được mùi khét lẹt. Tiêu Lỗi thở một hơi dài, làn khí đen phun như ống bể xả van, trông thê thảm vô cùng.

Sở Hiên chẳng chút nể nang cười phá lên, còn nạn nhân thì vẫn đang lúng túng che chắn cho mấy chỗ quần áo rách rưới trên người mình. Đồng thời, thiếu nữ chải chuốt bước khỏi phòng số 01, trông cảnh tượng kia cũng bật tiếng khúc khích, rồi vô ý ngửi được mùi khó chịu, liền che mũi nhăn mày, giơ tay chỉ ngón trỏ vào Tiêu Lỗi, miệng khẽ quát: – Cấm.

Không gian xung quanh Tiêu Lỗi bị một lực loại lực lượng vô hình cầm cố, ngay cả hít thở cũng chẳng thông thuận nữa, mà khói bốc từ trên thân càng lúc càng dày đặc đen đúa, dần dần hiện rõ thành một hình hộp chữ nhật nhốt người bên trong. Thành vách của khối khói đen này, giống như mặt nước, thi thoảng hiện lên vài gợn sóng lăn tăn sống động.

Đến khi Tiêu Lỗi bắt đầu không chịu nổi, Sở Hiên ngưng cười chuyển sang nhíu mày, thiếu nữ chải chuốt bèn cởi bỏ chữ "Cấm". Luồng khói đen thoát khỏi khống chế, lan ra xung quanh với tốc độ rất nhanh, càng khó ngửi hơn. Bọn họ đành tản đi, đợi mùi tan bớt, mới trở vào bàn giao công việc. May thay người ở các phòng lân cận còn đang trong lúc nghỉ ngơi hồi phục huyền lực, nên chưa gây ảnh hưởng nhiều đến khâu thức tỉnh của nhóm thiếu niên khác.

Tốp này, cả bốn thí sinh đều ngưng tụ huyền tự đầy uy lực và mạnh mẽ xếp trong bảng thứ hạng huyền tự, thậm chí còn có song huyền tự, hiển nhiên gây nên sự chú ý lẫn tranh cãi không nhỏ trong cao tầng học viện.

Khi vừa ký tên hoàn thành thủ tục xác nhận trúng tuyển xong, thì đã có vài vị giáo viên chạy vội đến, chốt để hỏi thăm tình hình và thông tin về bốn học sinh khóa mới.

Dẫn đầu là gã đầu trọc cao gầy, khi trông thấy báo cáo Tiêu Lỗi sở hữu "Lôi", mắt ông liền phát ra từng trận tia sáng nóng rực quét tới quét lui khiến "chú già 15 tuổi" rợn cả người.

Theo sau là hai trung niên, một gã mập mạp luôn cười cười lơ lửng trên không trung, còn một gã thì sắc mặt âm u, phiêu hốt vô định. Vị trung niên mập mạp vừa muốn mở miệng, thoắt đã có đầu gậy bằng gỗ lim được chạm trổ hình rồng tinh tế che trước vành môi. Chủ nhân đầu gậy này, là bà lão búi tóc trắng xóa cười nắc nẻ, lưng hơi còng, đứng trên mái ngói của học lâu, nom bộ dạng thi thoảng run run hệt sắp gần đất xa trời. Thấy thế, vị trung niên u u ám ám bèn phất tay, hiện lên chữ "запрещено" theo tiếng cổ liên bang Nga (có nghĩa "Cấm") tạo thành kết giới. Bên trên thảo luận chóng vánh, hẳn đạt thành hiệp nghị tạm thời, nên mới kiềm chế nhau đi đến chỗ nhóm tân sinh.

Thế nhưng cả ba tân sinh đều chẳng mấy hứng thú với việc "đặt cách", chốt chỉ muốn được an bài theo thể lệ thông thường.

Chốn học viện, gia tộc hay thế lực đều tồn tại hình thức truyền thừa. Đào tạo một thiên tài đồng dạng là ước muốn của vô số người, phần cũng vì huyền tự cùng lý giải bản thân có thể truyền dạy xuống, nếu tìm được nhân tuyển thích hợp, dẫn dắt người này thừa kế huyền tự giống mình là việc thường thấy ở các bậc tiền bối.

Mà nhóm học sinh kia, tính luôn cả Bình Phàm, huyền tự khởi điểm tốt như vậy, tiền đồ ắt khó đong đo. Hiện tại không hứng thú, thì vẫn còn nhiều cơ hội để các giáo viên dụ dỗ lôi kéo, từ lúc nhập học cho đến khi tốt nghiệp tổng cộng 5 năm, tuy trong đó có hơn 2 năm phải ra ngoài rèn luyện, nhưng thời gian học tập lý thuyết tại khuôn viên Thiên Tự cũng đủ để lợi dụng tranh thủ rồi.

Sở Hiên vẫn còn thích thú trêu đùa dáng vẻ chật vật của Tiêu Lỗi. Khi hai người định rời khỏi, thì thiếu nữ chải chuốt vừa sử dụng "Cấm" ban nãy đã chặn ở trước lối rẽ tự bao giờ. Đôi bên nhìn nhau khó hiểu, rồi cuối cùng, thiếu nữ chải chuốt thản nhiên đi về phía họ, đưa chai thuốc đặc hiệu Đại Bảo cho Tiêu Lỗi. Đại Bảo là nhãn hiệu y dược được một vị huyền tôn lập nên, nổi tiếng trong việc điều trị thương tổn do huyền lực cấu thành, giá tương đối xa xỉ. Tùy tiện tặng loại thuốc này đủ chứng tỏ bối cảnh của thiếu nữ chải chuốt không tồi, và tính tình cũng chẳng phải xấu.

Nhận được Đại Bảo, Tiêu Lỗi khá câu nệ ngại ngùng, khuôn mặt đen sạm nay ửng ửng màu đỏ kỳ lạ, nhìn theo bóng lưng của thiếu nữ chải chuốt rời khỏi, dường như muốn nói gì đó, cuối cùng đành vò mái đầu xoăn tít ám khói, thở dài.

– Sao thế? – Sở Hiên tò mò hỏi.

Tiêu Lỗi ngập ngừng đáp: – Đây là lần đầu tiên tôi được con gái tặng đồ.

Nghe thế, Sở Hiên bật cười, bèn đổi sang đề tài khác, hai người chậm rãi tiến đến khu y tế đằng tây, vốn định thăm hỏi tin tức về thiếu niên ngất xỉu được hạ sĩ quan bế đi lúc trước, nhưng giữa đường lại tình cờ bắt gặp khá nhiều ánh mắt thù hằn tới từ nhiều phía.

Điều này khiến họ thoáng chút khó chịu.

Nhân tính là thế, tham lam, bất kham cùng bất mãn, ghen tị, căm hận,... đều là vì nhỏ yếu, thế nên mới sinh sôi.

Lời xì xầm suy đoán lẫn bịa đặt về họ, cùng các kiểu phẫn uất của kẻ thất bại đang cố tìm lý do tự xoa dịu chính mình bằng cách hạ bệ, bôi nhọ người khác – chúng giống như một liều thuốc nhuộm màu đen rơi vào chậu nước vậy, lấy tốc độ rất nhanh nhuốm cho tinh khiết trở thành vẩn đục.

Sự việc này, khiến hứng thú của hai người giảm bớt, tuy chẳng hẹp hòi để bụng, nhưng vẫn thấy chán ghét. Dẫu thế, nếu lọt vào hoàn cảnh tương tự, chính họ cũng không biết bản thân liệu có khác mấy kẻ này hay chăng nữa?! Đôi khi, vị tha, bao dung, là vì ta có đủ thực lực để chẳng còn bận tâm đến các biến hóa bên ngoài. Những đức tính ấy, đặt ở kẻ yếu nhược, thì rất khó tồn tại chứ đừng nói gì tới việc sống đúng theo phương châm.

Âu, ác tính hay đức tính, cũng đều là nhân tính.

May thay, vì chúng chỉ là một phần của bản tính.

Bạn đang đọc Hạ Hữu Thiên sáng tác bởi Lastrays
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Lastrays
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.