Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 2006 chữ

Họ theo phụ trách viên cuốc bộ đến dãy lầu phía tây, cả thảy 12 gian phòng nối liền nhau dưới tầng trệt, trước cửa đều có hai người mặc trang phục quân đội trông coi. Nơi đây vốn thuộc khu nghiên cứu của học viện về việc sáng tạo phương hướng huyền tự mới, nhưng trải qua nhiều năm như vậy, vẫn chẳng mày mò ra bao nhiêu thành tựu. Hiện tại cứ đến thời gian chiêu sinh, đều bị trưng dụng.

– Chuyện thức tỉnh huyền tự này dường như khá vui ấy nhỉ? – Sở Hiên nom rất hứng thú bảo.

Người này thoạt trông tuy hơi kỳ quặc. Theo hồ sơ ghi chép, Sở Hiên chưa hề tham gia thức tỉnh bao giờ, dẫu chẳng phải không tồn tại trường hợp ở tuổi 15 mà chưa lần nào tiến hành ngưng tụ huyền tự, nhưng càng chậm trễ thì càng khó khăn và phí phạm.

Chờ thêm khoảng 10 phút, thiếu nữ chải chuốt mất kiên nhẫn, ngồi xuống băng ghế đá gần đó, mang từ trong túi xách ra ít điểm tâm bắt đầu nhâm nhi thưởng thức.

Tính nhẩm đại khái, họ đã đợi từ lúc 6 giờ sáng đến gần 2 giờ chiều, số người thức tỉnh thành công chỉ vỏn vẹn 23. So với 371 người có mặt hôm nay, ít đến nản lòng.

Cuối cùng, phiên trước đã hoàn tất, ở các gian phòng đánh số từ 05~08 hé mở, bốn thiếu niên mang tâm trạng mê man buồn bã rời đi, ngay cả người chủ trì cũng treo bảng tạm ngừng để nghỉ ngơi. Thêm một chút thời gian, tốp 321~324 bọn họ được phân chia theo thứ tự mỗi phòng từ 01~04. Khi hai vị chủ trì trông thấy thiếu nữ chỉn chu đăm đăm soi gương cùng "chú già 15 tuổi" cao to bước vào, khóe môi dường như đang co quắp. Vị nữ giáo viên phong vận kiêu sa, diện trang phục thời thượng đắt tiền trực tiếp giành lấy Sở Hiên dưới ánh mắt trợn trừng của mọi người, còn mỗi thiếu niên tên Bình Phàm, bèn lóng ngóng tiến vào gian phòng cuối cùng.

Thực tế, ngưng tụ huyền tự nào phải giới hạn ở vấn đề viết một "tự" hay dùng bút lông, cọ vẽ phác họa,... Huyền tự, chính là từ tâm niệm và tinh lực mà sinh. Mượn thuyết đạo gia thời cổ, con người thuở thai nghén cho đến lúc sinh thành đều ẩn chứa tiên thiên linh khí, nhưng theo thời gian, lượng tiên thiên linh khí này dần dà cũng tiêu tán, cho nên việc ngưng tụ huyền tự càng sớm càng tốt, tiên thiên linh khí còn gia thân, tương tác, bổ trợ vào quá trình thức tỉnh và ngưng tụ khiến uy lực của huyền tự thêm mạnh mẽ. Đạt thành huyền tự đầu tiên, ta liền tạo dựng được một mối liên hệ với mảnh vũ trụ kỳ diệu, mơ hồ vô cùng, mà rõ ràng bản thân vẫn cảm nhận được mối liên hệ đó. Về sau, huyền giả có thể hấp thu linh khí nhập thể, tiến hành tu luyện. Đó là sự thay đổi về chất. Thế bởi, lần đầu tiên ngưng tụ ra huyền tự, cũng được gọi bằng "thức tỉnh".

Người sau ba lần vẫn chưa thể thức tỉnh thành công, tương lai khó càng thêm khó, đa phần xem như vô duyên truy cầu siêu việt.

Bình Phàm ký tên xác nhận xong, vị lão sư cẩn thận xếp tờ khai sang khay lưu trữ, giao một ống dung dịch đặc chế để thiếu niên uống cạn, dặn dò mấy câu rập khuôn liền chỉ tay về phía chiếc bàn gỗ, bên trên đặt xấp giấy bán sinh bán thục xuyến chỉ có gia trì huyền lực của huyền giả cao đẳng kèm hàng loạt các loại văn cụ thông dụng.

Bình Phàm đắn đo chốc lát, rồi cầm lấy chiếc bút bi ngòi lớn được điêu khắc phù họa tinh xảo. Lựa chọn này, là vì dự cảm, hoặc do thói quen rèn luyện sử dụng, nhìn như dễ dàng, nhưng có thể ảnh hưởng đến toàn cục. Thế nên ở khâu chọn bút, nhóm thiếu niên tương đối chần chờ do dự.

Dưới ánh mắt hơi vẩn đục trầm lắng của vị lão sư râu tóc bạc phơ, Bình Phàm cúi đầu, cơ thể dần cảm nhận được tác dụng của phần nước thuốc vừa dùng, mạch máu ẩn dưới làn da trở nên rõ ràng, hệt chùm rễ sợi đỏ thẫm chằng chịt, tốc độ máu lưu thông cũng đề thăng khá nhiều, thiếu niên liền hít sâu một hơi, tay chầm chậm nâng bút đặt chấm mực đầu tiên trên giấy.

Phòng được bố trí trận pháp tụ linh tinh diệu phía dưới sàn hoa cương, bức tường đối diện vị lão sư có một khoảng trống, thỉnh thoảng lóe lên đường vân muôn màu di chuyển nhanh như thiểm điện. Không gian thoang thoảng mùi trầm hương tĩnh tâm ngưng thần thượng hạng, ông nghiêm túc vận huyền lực, liền hiện chữ "Hỏa" phát ánh sáng đỏ cam, hừng hực tựa ngọn lửa, "Hỏa" bay tới khảm vào khoảng trống giữa trận pháp, khiến gian phòng nóng lên rõ rệt.

Thiếu niên cảm nhận được nhiệt độ thay đổi, ngẩng đầu trông thấy chữ "Hỏa" ấy, bỗng ngẩn ngơ giây lát, khuôn mặt rơi rớt mấy tia mờ mịt, vội vàng lắc mạnh đầu, lần nữa tập trung tinh thần.

Nét đầu tiên, ngòi mực kéo đường dọc xuống mảnh mai, thế nhưng chẳng hiểu sao, khi định chấp bút khiêu nét tiếp theo, thì ánh mắt thiếu niên tối tăm hẳn. Dao động linh khí xung quanh trở nên rối loạn mất kiểm soát.

Trán Bình Phàm ứa mồ hôi, thân thể bắt đầu run rẩy. Kỳ lạ thay, thiếu niên vẫn chưa để bút tuột khỏi bàn tay.

Vị lão sư hơi thất thố "ồ" một tiếng. Tuy chứng kiến tình trạng khác thường này, cũng chỉ đành lắc đầu, vì ông chẳng dám can thiệp vào, nếu không sẽ có thể gây ảnh hưởng khó lường đối với chính Bình Phàm.

Thông thường, tiến hành ngưng tụ huyền tự rất hiếm khi xảy ra tình huống sa vào tâm kiếp. Bị tâm kiếp nhiễu loạn khiến quá trình thất bại, nhẹ thì thương tổn đôi chút, nặng liền thần trí tan rã, trở nên điên điên dại dại. Nhưng hễ vượt qua được, ngưng tụ thành công huyền tự, đều tựu hạng kiệt xuất.

Người gặp tâm kiếp, là vì có vướng bận nặng nề chẳng thể buông bỏ, hoặc trong cuộc đời từng xảy ra biến cố mang tính đả kích ảnh hưởng mạnh mẽ tới bản thân, tạo thành một loại tinh thần lẫn ký ức tiêu cực, nếu không phá giải mà chỉ đè nén kiềm chế, đến thời khắc quan trọng mấu chốt càng dễ dàng bùng phát.

Có thể là hủy diệt, cũng có thể là tái sinh.

Vị lão sư ghé mắt cẩn thận đọc lại phần thông tin lý lịch trong phiếu đăng ký, sau đó dứt khoát xé bỏ mặt ngoài của bìa giấy, để lộ bên trong là một bản điều tra tiểu sử, trình bày vắn tắt từ lúc xuất sinh đến hiện tại.

Gia cảnh phổ thông, sinh hoạt bình thản. Nom chẳng có nguyên do gì để hình thành suy nghĩ tiêu cực hay cú shock tâm lý cả, trừ chuyện đứa em trai thiên tài đã thức tỉnh huyền tự thứ hai.

Ông nhíu mày, nhưng sau đó chỉ buông tiếng thở dài.

Vị lão sư có lòng mà chưa đủ sức, nhỏm lên ngồi xuống mấy bận, vẫn duy trì huyền lực rót trong trận pháp, chăm chú quan sát biểu hiện của thiếu niên, nửa lo nửa mừng bởi dao động linh khí xung quanh đang có xu hướng ổn định. Dần dà, theo thời gian trôi qua, sự vui mừng cứ mài mòn, thay thế bằng lo âu.

Từng tia sáng lưu chuyển trong đường vân của trận pháp nhạt đi thấy rõ, huyền lực của vị lão sư cũng hao mòn khá nhiều. Dùng chuyên môn phán định, chính là lần thức tỉnh này của thiếu niên sắp thất bại.

Vị lão sư vung tay, trên vai hiện diện thêm một chữ "Nộ", từng chút từng chút huyền lực cất chứa trong chữ "Nộ" này tỏa ra như làn khói bảng lảng mang màu đỏ sẫm, kéo thành một đường liên hệ, chậm rãi hòa quyện vào trong chữ "Hỏa". Rõ ràng ông có thể dừng cung cấp huyền lực cho trận pháp vận hành, chẳng cần thiết phải điều động đến phần năng lượng dự trữ ở huyền tự thứ hai của mình.

Chỉ là...

Ánh mắt vị lão sư vẫn bình tĩnh đến lạ lùng.

Ánh mắt của một người thầy.

Ấy vậy mà sau hơn 10 phút, kẻ vốn tưởng chừng sẽ thất bại đột ngột thở hắt, đôi con ngươi phục hồi tỉnh táo, thậm chí còn lóe lên vệt sáng sắc bén. Hàng lông mày thiếu niên nhíu chặt, lần nữa cúi người tập trung viết trọn con chữ.

Một chữ "Bình".

Chữ "Bình" này, nét đầu tiên hơi mảnh và xiêu vẹo, nhưng các nét còn lại đều hữu lực cứng cáp, nét dứt điểm còn mang theo một vệt phóng khoáng, khiến lúc nhìn vào liền có cảm giác nó ẩn chứa cỗ tâm tình ý chí nào đó, dùng ví dụ so sánh, thì như thể chim non lần đầu học bay, thường sợ hãi lẫn run rẩy, tự mình cố gắng vỗ cánh chao nghiêng, mới phát hiện bầu trời rộng lớn mênh mông như vậy, mới biết được mình khát khao tự do đến nhường nào.

Dưới cặp mắt tràn đầy ý khích lệ cùng tán thưởng của vị lão sư, thiếu niên cẩn thận đặt bút xuống, nâng tờ giấy có chữ "Bình" bằng hai tay, tập trung hết mức tinh thần ý chí. Trận pháp phía dưới sáng bừng mãnh liệt, linh khí mỏng manh tựa muôn vàn sợi chỉ bạc đổ dồn vào thân thể thiếu niên, giữa trán ướt mướt mồ hôi của Bình Phàm lóe lên chút ánh sáng trắng khiến ông vui mừng khôn xiết, kích động tới run run đôi tay khô gầy.

"Tự" có mệnh, hư ảo mờ mịt.

Mang cơ duyên, nào khéo cưỡng cầu?

Nếu dễ dàng, thế gian đã loạn.

Âu cũng là một loại luật lệ nơi sâu xa, giống như thiên nhiên vậy.

Ánh sáng trắng càng lúc càng ngưng thực, nom tựa mũi kiếm sắc nhọn, nương tiếng quát khẽ, mũi kiếm này đâm tới chữ "Bình" trên tờ giấy, kéo thành một đường liên hệ huyền diệu. Chữ "Bình" được viết bằng mực xanh, giờ đây chớp sáng chớp tối, rõ ràng nó muốn thoát khỏi thứ trói buộc mình để lao đến bên cạnh thiếu niên. Giấy bán sinh bán thục xuyến chỉ vốn phẳng phiu mềm mại, lúc này đã nhăn nhúm và chằng chịt vết rạn, phần rìa rách bươm, âm thanh giấy co giãn va chạm kêu phần phật liên hồi. Bình Phàm càng khẩn trương hơn, cắn răng, dốc hết lực quát ra một tiếng "Bình".

Như nghe thấy lời kêu gọi gấp gáp mà cố chấp của thiếu niên, chữ "Bình" trên trang giấy bừng bừng mãnh liệt, rồi phóng thẳng vào giữa trán Bình Phàm. Mọi thứ tối sầm, trước khi mất đi ý thức, thiếu niên chỉ kịp thấy được nét sợ hãi xen lẫn bất ngờ từ vị lão sư. Tờ giấy nhăn nhúm vốn từng viết một chữ "Bình", nay đã nhàu nát, toát làn khói xanh dập dờn tan biến trong không khí, chẳng còn sót chút dấu vết nào về chữ "Bình" kia cả.

Bạn đang đọc Hạ Hữu Thiên sáng tác bởi Lastrays
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Lastrays
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.