Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 2016 chữ

Bầu trời tháng năm, trong xanh như nước.

Vào hai tuần này, lượng hành khách từ sao Thiên Đấu và Thiên Hải đổ về Mẫu tinh nhiều hơn hẳn. Thỉnh thoảng, ngẩng đầu sẽ thấy từng chiếc phi thuyền đủ mọi kiểu dáng bay qua hoặc lơ lửng, tạo nên những cái bóng to bè che phủ cả dải đất. Nơi mà hầu hết chúng hướng tới, chính là tòa thành nằm ven biển Đông thuộc xứ Nam kỳ, giáp triền núi rừng Cambodia liên miên bất tận.

Xuôi theo dòng người đông như trẩy hội, có rất nhiều quầy rong mọc lên san sát ven đường, bày biện muôn vàn thứ hàng hóa hấp dẫn khách lui tới. Thậm chí còn xuất hiện cả dịch vụ hướng dẫn du lịch do dân bản xứ tự mời chào, khiến tràng diện vốn đã náo nhiệt càng rộn ràng hơn nữa.

Trông nhóm bạn nhỏ đồng trang lứa đều đang tò mò gạn hỏi cha mẹ đủ điều, nên Lucias cũng muốn hùa theo. Cậu bé mặc chiếc quần jean bạc màu cùng áo sơ mi tay cộc, miệng gặm xiên cá viên chiên nóng hôi hổi, nắm tay u ú dốc sức lay vai ông cụ ngồi xếp bằng trên mảnh chiếu trúc cũ kỹ, đôi mắt Lucias tròn xoe nhìn đăm đăm về phía trước tràn đầy thích thú.

– Nội ơi, sao nhiều người muốn vô cung điện vậy?

Ông cụ ngừng việc, cười đầy từ ái và bảo rằng: – Sai rồi, là học viện Thiên Tự chứ không phải cung điện.

– Học viện? – Lucias ngơ ngác hỏi – Sao học viện to thế hả nội?

– To thế mới có chỗ để sau này cháu đi học chứ?

– Ồ? – Cậu bé vốn đang trầm trồ, tức thì bĩu môi – Học chán lắm! Cháu muốn cơ giáp thôi.

Ông cụ xoa đầu Lucias rồi tiếp tục lặng lẽ sắp xếp từng món đồ cho ngăn nắp. Có du khách đứng cạnh ngắm nghía chút vật dụng thủ công được bày bán, nghe thấy lời cậu bé, thuận đà liền trêu: – Hà hà... vậy phải học thật giỏi, thi đậu vào học viện thì sau này nhóc tha hồ điều khiển những chiếc cơ giáp thật đẹp, thật oách, bay ra ngoài ngắm nhìn vũ trụ bao la.

– Thật ạ? – Lucias trố mắt hỏi.

Du khách mỉm cười, khẽ "ừ".

– Oa... cháu nhất định sẽ thi vào học viện á!!!

Lucias nhảy cẫng lên, giọng điệu ngô nghê réo rắt khiến nữ du khách sững sờ. Tầm mắt bà dõi về tòa kiến trúc nguy nga đó, chợt buông lơi tiếng than nhẹ bẵng, chọn mua cái nón trúc rồi rời đi.

Bà nào biết, mình đã tình cờ gieo rắc một hạt giống. Và trong tương lai, khi hạt giống nảy mầm bén rễ, từng chút từng chút trưởng thành, trải qua vô vàn biến cố. Có thể hóa đại thụ sừng sững, cũng có thể ngã đổ bởi gió mưa.

Ai đoán được đây?

Lucias ăn xong xiên cá viên chiên, miệng thổi phù phù, gò má phồng lên vì hơi nóng, nhìn theo bóng lưng du khách vừa trò chuyện cùng mình, thoắt liền dời sự chú ý sang những thứ khác thú vị hơn, tiếng nói lanh lảnh lẩn vào giữa dòng người ồn ào đang hướng về nơi được mệnh xưng "cái nôi của huyền giả".

Có thiếu niên ngẫu nhiên chứng kiến cuộc hội thoại vừa rồi, nhìn ông lão đôn hậu gật gù dỗ vui đứa cháu nhỏ, không hiểu sao lòng thầm kỳ lạ, để rồi thoáng đăm chiêu.

– Chàng trai, mua một chiếc nón trúc chăng? – Ông lão ôm cậu bé vào lòng, cười hỏi.

Thiếu niên lưỡng lự vài giây, bèn lắc đầu ngại ngùng, rời đi được đoạn đường ngắn, thiếu niên chợt bồn chồn xoay người, ngơ ngác nhìn ô đất trống không, sạp hàng đồ trúc cùng đôi ông cháu đã biến mất tự bao giờ, tựa như rằng chưa từng tồn tại giữa đám đông nhộn nhịp này vậy.

Đôi khi, duyên đến duyên đi, cũng chỉ bởi một lần lựa chọn.

Bỏ lỡ, chính là bỏ lỡ.

Hồi lâu, thiếu niên thở dài, cũng đành tiếp tục hòa cùng dòng người di chuyển.

Thiên Tự ngụ tại Thoại Sơn, trầm mình trong mảnh đất An Giang cổ kính, quần thể kiến trúc dựa vào thế núi, xa xa đã thấy hai ngọn lầu son ngói đỏ cong vút ẩn hiện bóng dáng sau mây ngà, chúng cao ngất ngưỡng, vượt trên cả từng tòa từng dãy tường vuông vắn vây quanh, khi ánh nắng chín muồi vàng rượm chiếu rọi nom càng lộng lẫy xiết bao. Và thiêng liêng nhất, chính là bức tượng lớn đặt ở giữa quảng trường, điêu khắc tỉ mỉ vị huyền thánh diện mạo trang nghiêm, đầu ngài ngẩng lên trời, tay trái chỉ thiên, thân như tùng bách. Dưới chân bức tượng in nổi một đoạn lịch sử xa xưa, hằng ngày vẫn được lau chùi cẩn thận, khiến dòng chữ dù đã rất lâu, trông vẫn sáng ngời và hào hùng như thuở ấy.

Từ rất sớm, trời hẵng còn tờ mờ chưa tỏ, quảng trường liền đầy ắp người. Hầu hết đều là thiếu niên tuổi chừng 15, kẻ rụt rè bèn dáo dát quanh quẩn, người cởi mở thì nhanh chóng hội họp lẫn kết giao bạn bè, chụm mái đầu bàn luận mấy chủ đề trẻ trung quen thuộc.

Lý do chung nhất, là vì chuẩn bị đối đầu cùng dấu mốc cực kỳ quan trọng ảnh hưởng đến vận mệnh tương lai của bản thân họ.

Đời người thông thường đều có ba cơ hội thức tỉnh, ngưng tụ huyền tự cho mình. Tuy cũng tồn tại rất nhiều trường hợp ngoại lệ, nhưng vì khái quát, nên suốt 3 thế kỷ qua hệ thống vẫn được phân chia như vậy.

Dưới 10 tuổi đã ngưng tụ huyền tự đầu tiên, tất thảy đều thuộc hạng được các phương thế lực hoặc gia tộc cố gắng mời chào lẫn bồi dưỡng. Nếu sau ba lần thức tỉnh vẫn thất bại, trừ trường hợp cá biệt hay đạt được kỳ ngộ lớn lao, còn lại chính là phàm nhân trọn đời bồi hồi nhìn thế gian biến chuyển.

Bầu không khí trong quảng trường vào ngày này rất khó tả. Nắng đã dần chuyển sang sắc vàng sáng sủa, dìu dịu rọi trên loạt khuôn mặt ngập tràn hy vọng lẫn lo âu đang cố gắng khích lệ an ủi nhau, nom vừa mâu thuẫn vừa hài hòa kỳ lạ.

371 thiếu niên được giáo quan gọi số thứ tự, theo hướng dẫn của phụ trách viên đi đến địa điểm chỉ định. Tốp người tiến tới, tốp người trở về. Đôi lần sẽ nghe thấy câu reo hò vui sướng, phần nhiều chính là tiếng khóc than chán chường.

Ở lượt không biết bao nhiêu nữa rồi, nhóm kế được gọi tên. Giọng giáo quan lạnh nhạt điềm tĩnh, lục tục điểm danh: – 321 Đạm Đài Tiểu Ny, 322 Tiêu Lỗi, 323 Sở Hiên, 324 Bình Phàm.

Dẫn đầu là một thiếu nữ mắt ngọc mày ngài, suối tóc đen uốn lượn bồng bềnh phủ lên làn da trắng hồng mềm mại, nhưng nổi bật hơn cả, là việc nàng cứ chăm chú vào diện mạo của mình phản chiếu trong gương nhỏ, nếu cơn gió thổi qua khiến vài sợi tóc rối bời, cũng sẽ khiến thiếu nữ phải cẩn thận chỉnh sửa.

Giáo quan soi xét nàng vài lần, ánh mắt lóe lên tia sáng, thái độ trở nên ôn hòa hơn, hỏi rằng: – Em đến từ thành Thiên Đấu, Đạm Đài gia à?

Thiếu nữ nhíu mày nom hơi mất hứng, nhưng vẫn hướng về phía giáo quan gật đầu, khẽ đáp: – Vâng.

– Sao lại nằm trong danh sách này?

– Ban đầu định học Agos, nhưng hôm qua mới đổi sang Thiên Tự.

Nghe thế, giáo quan gỡ nắp đậy chiếc khay mực vuông vắn mà xuyên suốt mấy ngày chưa từng chạm tới, đem con dấu tra cho thấm mực, cẩn thận ấn mộc đỏ vào phiếu đăng ký thông tin của thiếu nữ kẹp trong tệp hồ sơ, mỉm cười nói: – Vậy chúc em vui vẻ với lựa chọn này. Nhưng phải giải thích với các giáo viên đấy?!

Thiếu nữ gật đầu lần nữa, ký tên rồi lấy chiếc lược hình mèo từ trong túi xách, bước sang một bên tiếp tục sự nghiệp chải chuốt điệu đà.

Kế đến, là kẻ từ sáng đến giờ cứ luôn miệng giải thích rằng mình 15 tuổi, nhưng hễ nhìn vào thể hình tráng kiện, cơ bắp rắn rỏi, thân cao thuớc tám của kẻ nọ, đặc biệt là nhúm râu mép màu muối tiêu...

So với tác giả còn già hơn.

– Tiêu Lỗi?

– Vâng.

Giáo quan nheo mắt quan sát trên dưới tới lui, sau đó giở điệu trêu đùa: – Tôi đã nghe mọi người trong quân đoàn An Nam nhắc đến, bảnh nhỉ?

Tiêu Lỗi cười, nhe hàm răng trắng tinh đều đặn.

Giáo quan lần nữa đóng mộc đỏ, đưa chiếc bút bi cho Tiêu Lỗi, tay chỉ tệp hồ sơ, bảo: – Ký vào rồi chờ phụ trách viên nhé, nhớ giải thích lý do.

Cứ thế, đô con liền đứng cạnh thiếu nữ xinh đẹp thích chải chuốt, tổ hợp ấy nom khá kỳ quặc. Vài tiếng cười khúc khích vang lên, khiến khuôn mặt vốn ngăm đen của Tiêu Lỗi thoáng ửng đỏ. Kẻ cười to rõ thích thú nhất, chính là Sở Hiên.

Xem lý lịch kẻ này, giáo quan bỗng cau mày.

– Em tới từ Sở gia Thiên Đấu tinh à?

– Đúng thế.

– Tôi cũng thuộc Sở gia, sao chưa từng gặp em?

Sở gia ở Thiên Đấu tinh tuy chưa được xếp vào hàng đại tộc, nhưng vẫn thuộc về tầng thứ trung thượng, chủ yếu các đời đầu nhập quân đội, quan hệ cùng cao tầng rất tốt. Hễ là con cháu trong nhánh họ, từ nhỏ đều được giám định tư chất lẫn tập trung đào tạo huấn luyện. Giáo quan tên Sở Triển, vốn là cháu trực hệ của gia chủ đương thời, thường xuyên giao tiếp cùng các nhóm chi thứ lẫn chi chính, nên việc xuất hiện một thiếu niên chưa từng thấy mặt này nổi lên niềm nghi vấn.

Đối với câu hỏi của giáo quan, Sở Hiên vẫn vui vẻ đáp: – Ngài có thể liên lạc điều tra, tôi thuộc chi thứ, vì thất lạc mới được tìm về dạo gần đây thôi.

Nghe vậy, giáo quan chẳng hỏi thêm nữa, gật đầu để Sở Hiên ký tên rồi bước sang đứng chờ.

Kẻ cuối cùng, là một thiếu niên mang tên Bình Phàm. Diện mạo chỉ xếp vào hạng thanh tú, vóc người khá gầy. Ánh mắt thiếu niên này hơi ảm đạm, dường như thiếu tự tin, lúc đi đường đầu cũng thường hướng chếch xuống.

Giáo quan nhìn rõ phần thông tin ở mục cha mẹ cậu thì lộ vẻ bất ngờ, môi mấp máy muốn nói gì đó khi đưa tệp hồ sơ cho thiếu niên ký tên.

Trông Bình Phàm sắp sửa tiến tới chỗ ba người, giáo quan mới chợt hỏi: – Cha của em... hiện tại khỏe chứ?

Thiếu niên sững sờ giây lát liền gật đầu đáp: – Rất tốt ạ!

– Tôi từng thấy ông ấy ở buổi diễn tập lúc tôi tốt nghiệp, ông ấy là thần tượng của tôi.

Nom vẻ mặt cảm khái của giáo quan, thiếu niên đành cười.

Phụ trách viên trở về cùng tốp cũ. Bốn bóng lưng thất lạc bơ phờ khiến tâm trạng của số người còn chờ đợi càng lúc càng thấp thỏm nặng nề hơn.

Bạn đang đọc Hạ Hữu Thiên sáng tác bởi Lastrays
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Lastrays
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 51

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.