Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khi sóng chạm vào đá và tan đi

Phiên bản Dịch · 1776 chữ

Nguyên quay người chạy nhanh ra khỏi bệnh viện, tay vẫn nắm chặt mảnh giấy, đầu óc rối bời.

Nguyên có mặt trước căn nhà nhỏ nằm khuất ở vùng ngoại ô – căn cứ bí mật chỉ có cậu và Kay biết.

Cậu nhớ hồi còn nhỏ xíu, Nguyên và Kay đã tìm ra căn nhà hoang này trong một lần mải chơi mà đi lạc. Sau khi trở về nhà, cả hai rất hay mò ra đây chơi, càng lớn càng thân, như anh em một nhà. Có lần Kay dắt Lệ Băng đến đây chơi, Nguyên đã tinh nghịch giả ma giả quỷ doạ Băng làm cô khóc thét, rồi mặc cho Kay năn nỉ hết lời, cô cũng chẳng bao giờ dám đến đây nữa, thế là Kay giận Nguyên cả tuần lễ.

Nguyên chợt mỉm cười khi nhớ lại tuổi thơ đẹp đẽ của mình. Cậu và Kay là những người bạn thân, rất thân. Đã từng.

Bây giờ cậu phải đối mặt với hiện thực khủng khiếp. Sự thực như bàn tay vô hình của bóng đêm, lạnh lùng bóp nghẹn trái tim Nguyên, khó thở.

Chàng trai từ tốn bước vào trong căn nhà. Trước mắt Nguyên, Minh ngồi bệt dưới đất, tay chân đều bị trói nhưng vẻ mặt lại rất đỗi bình tĩnh. Cô nhìn Nguyên bằng ánh mắt dịu dàng nhưng lại đầy lo lắng. Minh đã tỉnh, từ đêm qua.

- Cậu đến rồi!

Kay đứng trong góc tối, gương mặt hắn như một khối hình méo mó dưới bóng đêm, đôi mắt vô hồn cùng ánh nhìn đờ đẫn khiến khuôn mặt Kay càng trở nên kỳ dị.

Kay thong thả bước đến gần Nguyên, hai tay đút sâu vào túi quần. Nguyên lùi lại, theo phản xạ, rút súng ra.

- Bình tĩnh nào! Trò chơi chưa bắt đầu mà! – Kay nhún vai, khẽ nhếch mép

- Cậu muốn gì? – Vẫn giữ khẩu súng trên tay, Nguyên điềm tĩnh hỏi

Bầu không khí tĩnh mịch, có thể nghe thấy cả tiếng lạo xạo của đàn kiến trên tường. Bên ngoài gió thổi vào các khoảng trống của căn nhà, làn gió len lỏi vào mọi ngõ ngách, vào từng tế bào trong cơ thể con người, rồi rời đi một cách chậm rãi, không chút vấn vương, chỉ để lại cơn rùng mình cho những kẻ mà nó vừa ghé thăm.

Trăng thong dong dạo chơi cùng gió, rồi vô tình ghé lại, tò mò nhìn vào căn nhà, chăm chú theo dõi cuộc đối thoại đầy căng thẳng giữa hai chàng trai.

- Muốn đùa tý thôi!

Rồi nhanh như chớp, Kay đặt tay lên cổ Minh, ấn nhẹ.

- Không được làm hại cô ấy!

- Nếu tôi muốn thì sao? – Kay cười, lần này nụ cười đã rõ ràng hơn

Kay ấn mạnh vào cổ Minh, đau nhưng cô không la.

Nguyên giơ súng về phía Kay, không chút do dự.

Kay ấn mạnh hơn, Minh kêu lên khe khẽ.

Nguyên chùn bước, hạ súng thấp hơn.

Chỉ chờ có vậy, Kay bắn vào chân phải Nguyên hai phát liền, chính xác từng milimet

- Cái này trả cho cậu!

Nguyên khuỵu xuống, máu bắt đầu tuôn. Cậu chợt mỉm cười, ngước mặt lên nhìn Kay, nói:

- Vẫn chẳng bao giờ tôi thắng cậu trong trò chơi bắn súng!

Một cái nhếch mép tàn nhẫn ẩn hiện trên khối hình méo mó trong bóng tối.

- DỪNG TAY!

Một tiếng hét vang lên, một cô gái có gương mặt vô cùng thánh thiện tiến đến gần Kay, tay cầm một con dao găm, sắc lịm

Cô nhìn Kay không chớp mắt. Ánh nhìn lạnh lẽo xoáy sâu vào người đối diện, nhưng tận sâu trong đáy mắt lại tràn đầy yêu thương. Cô giơ con dao lên cao, hạ giọng thật trầm:

- Thả họ ra! Hoặc em sẽ giết anh!

- Em nghĩ em giết được anh?

- Nếu không thì sao? Anh sẽ giết em à?

Kay thoáng giật mình, không phải vì câu nói đầy dứt khoát lúc nãy, mà là vì gương mặt lãnh đạm kia, đủ lạnh để khiến cả thế giới đóng băng.

Gương mặt này, thần sắc này, ánh nhìn này, tất cả đều tương thích với cái tên của cô gái xinh đẹp – Hàn Lệ Băng.

Đoàng!

Một viên đạn bay thẳng vào cán dao khiến nó rơi xuống, chạm đất tạo thành tiếng “keng” chói tai.

- Em sẽ không giết anh đâu, phải không? – Kay nhìn chằm chằm con dao dưới đất, hỏi

Không có tiếng trả lời.

- Em có yêu anh không? – Kay lại hỏi, đôi mắt đã trở nên đờ đẫn

- Có! – Một tiếng “có” dứt khoát, dồn nén bao cảm xúc, chực chờ thoát ra khỏi cổ họng cô gái xinh đẹp bất cứ lúc nào

- Vậy hãy tha thứ cho anh!

Nói rồi Kay kéo Băng lại và hôn cô. Bất ngờ, Băng cắn mạnh vào môi Kay, nhưng hắn vẫn không buông cô ra. Mùi máu tanh xộc thẳng lên mũi khiến Băng như muốn nghẹt thở…nhưng…cô không muốn dứt ra.

Nụ hôn đầy mùi máu…

Đau đớn một cách ngọt ngào…

Mạnh bạo và đầy điên loạn…

Nhưng…rất đỗi dịu dàng…

Đoàng!

Viên đạn từ khẩu súng trên tay Kay nhắm thẳng vào thắt lưng Băng đau nhói, máu nhiều, nhưng chỉ khiến cho nụ hôn trở nên cuồng say hơn thôi, không cách gì dứt ra được.

Đoàng!

Lại một phát nữa, ngay bên vết đạn còn mới, máu lại tuôn.

Kay nhấn nụ hôn thêm sâu, Băng thấy khó thở, nhưng cô không buông ra, chết như thế này…cũng tốt mà!

Đoàng!

Phát cuối cùng, máu tuôn ra ướt đẫm cả tấm lưng Băng.

Cho đến khi oxy sắp hết, Lệ Băng mới dừng lại, không đáp trả nụ hôn nữa, nhẹ nhàng gục trên vai Kay, đôi mắt nhắm nghiền, hơi thở cuối cùng sắp rời bỏ cô.

- Anh yêu em, thật lòng!

Kay nói khẽ vào tai Băng, lần thứ hai kể từ khi sinh ra, nước mắt rơi trên gương mặt hắn.

Không biết cô gái xinh đẹp có nghe không, nhưng…trên môi cô vẽ nên một nụ cười…mãn nguyện.

- Cậu biết không Nguyên, tôi…thật sự đúng là con Hoàng Trần, bởi…tôi cũng là kẻ phản bội giống ông ta. Xin lỗi, người anh em! Shin à, tôi đã cài bom hẹn giờ, hôm nay…chúng ta chết chung nhé!

Kay ôm lấy cơ thể bất động đầy máu của Lệ Băng, cười điên loạn rồi từ tốn đưa súng lên đầu và…bóp còi.

Đoàng!

Hắn ngã xuống, trên tay vẫn ôm chặt Lệ Băng, máu hoà lại, thấm đẫm cả mặt đất cách đó mấy phút vẫn còn khô.

Nguyên sững người nhìn cảnh tượng trước mắt, ánh nhìn đờ đẫn nhưng chất chứa thật nhiều nỗi đau của Kay ám ảnh Nguyên, tim cậu đau nhói.

- Nguyên! – Minh khẽ gọi

Cậu cố ôm cái chân đau lết lại, lúng túng cởi trói cho cô rồi ôm chặt Minh vào lòng.

- Em chạy đi Minh! Anh…không thể chạy được, bom sắp nổ rồi!

Minh mỉm cười, đưa tay vuốt dọc xương chân mày rồi nhẹ nhàng chạm vào mí mắt của Ngyên

- Vậy thì…chúng ta cùng chết! – Minh nói, giọng nhẹ hẫng

- Không được! Em phải sống! – Nguyên quả quyết

- Để làm gì? Để có những đứa con thật đẹp và chết như một bà lão, chứ không phải như thế này, không phải đêm nay! Anh sẽ nói như thế, như phim Titanic phải không?

Nguyên bật cười, cố điều hoà nhịp thở.

Minh dụi đầu vào lòng Nguyên, nhắm mắt lại:

- Anh hát cho em nghe đi!

Nguyên hát, nghẹn ngào.

Cậu hôn lên trán Minh, rồi đôi mắt trong veo, rồi chóp mũi, một cách tuần tự. Và cuối cùng là…môi.

Nụ hôn sâu, như bất tận…

Không có điểm dừng, làm thời gian cũng trở nên vô hình.

Nụ hôn như ly cà phê đen…

Đắng cay mà ngọt ngào, khiến con người ta chẳng cách nào dừng uống.

Nụ hôn như ly rượu vang…

Mãnh liệt và cuồng say, khiến con người ta đắm mãi trong hương rượu thơm.

Nụ hôn như ánh mặt trời trên biển…

Lạnh giá mà cũng ấm áp, tạo nên ánh bình mình rực đỏ mỗi sớm mai.

Chẳng thể dừng lại được, phải làm sao đây?

Quả bom hẹn giờ…còn 5 phút nữa.

Chết như thế này…cũng tốt mà!

Có tiếng còi cảnh sát…

Mọi thứ trôi tuột vào khoảng không màu trắng xám…

Xa dần…xa dần…


Những con sóng bạc đầu từ xa dạt dần vào bãi cát vàng lấp lánh ánh mặt trời. Càng gần bờ, những vệt trắng dần dài ra, nối lại với nhau, như hàng người mặc áo trắng đang cố nắm tay nhau, tạo thành những cơn sóng trắng xoá.

Trên bãi cát mịn, một cô gái có mái tóc nâu xoăn nhẹ đang cười đùa vui vẻ trên lưng một chàng trai áo trắng, cậu có một đôi mắt thật lạ, nó sâu thẳm như đại dương xa kia nhưng đồng thời cũng ấm áp như chứa những tia lửa nhỏ bập bùng.

Tiếng cười giòn tan hoà cùng ánh nắng vàng ươm của buổi bình minh.

Một khung cảnh thật hạnh phúc.

Cô gái tuột xuống, vẽ lên cát dòng chữ nhỏ…

“Trịnh Tú Minh yêu Hoàng Nhật Nguyên”

Dòng chữ vừa viết xong lại bị sóng cuốn trôi mất, cô gái xịu mặt, chàng trai thấy thế bật cười, kéo cô gái tóc nâu vào lòng, thì thầm:

- Đừng viết dòng chữ ấy lên giấy, vì không chắc gì em giữ được nó mãi, đừng viết dòng chữ ấy lên đá, vì thời gian sẽ khiến nó phai mờ, cũng đừng viết lên cát, vì sóng sẽ cuốn nó đi, mà hãy viết…

_ …vào trong tim… _

Cả hai cùng đồng thanh, tiếng cười bật ra hoà trong gió sớm…

Bình yên.

_ Chúng ta là hai thái cực…chúng ta hoàn toàn không giống nhau…nhưng…EM YÊU ANH…nhiều hơn những gì anh có thể nghĩ!

Giữa tình yêu và thù hận…

Giữa sự thực và ảo tưởng…

Là lằn ranh của máu và nước mắt…

Chúng ta ở hai thế giới khác nhau…

Nhưng…ANH YÊU EM…nhiều hơn những gì em có thể nghĩ!

Cho đến cuối cùng…chúng ta đã giữ được nhau! _

THE END.

Bạn đang đọc Thiên Thần Đeo Mặt Nạ của Mery Yoo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.