Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kẻ ỷ lại (9)

Phiên bản Dịch · 742 chữ

Chương 47: Kẻ ỷ lại (9)

Edit: Hắc Thiên

Beta: Tiểu Nguyệt Nguyệt

------------------------

Do mất máu quá nhiều cộng thêm hiệu quả của thuốc mê, đến tận hôm sau Âu Dương mới tỉnh lại.

"Âu Dương? Anh tỉnh rồi? Thấy thế nào?" Nhuận ngồi bên cạnh, xem chừng cô đã thức trắng một đêm.

Âu Dương thử hoạt động cơ thể, khẽ kêu: "Có chút đau..."

"Anh cũng thật manh động, không thấy tên đó cầm dao sao..." Nhuận rõ ràng muốn chỉ trích Âu Dương hai ba câu, thế nhưng lại khóc luôn, nước mắt nóng hổi từng giọt từng giọt chảy xuống, cuối cùng nghẹn ra một lời: "Cảm ơn, chưa từng ai đối tốt với tôi như thế..."

Âu Dương ngây người, thật ra lúc Nhuận bắt đầu khóc hắn cũng đã không biết nên nói gì rồi, chỉ im lặng nghe Nhuận tiếp tục đáp: "Ba mẹ tôi ly hôn từ nhỏ, mẹ liều lĩnh cướp quyền nuôi tôi về tay bà, cũng không phải vì bà thích tôi, mà bởi vì bà chán ghét ba, sau khi giành được quyền nuôi dưỡng, chẳng những không quan tâm, mà còn tìm về một..."

Nói tới đây, Nhuận cắn cắn môi: "Một tên cầm thú heo chó không bằng!"

Trong lòng Âu Dương chấn động, nói như vậy, sở dĩ Nhuận bài xích cùng sợ hãi nam giới, chỉ sợ khó thoát được quan hệ với vị cha dượng này, quả nhiên cô kể tiếp: "Tên cầm thú kia ban đầu còn đối xử với tôi rất tốt, về sau, ông ta càng lúc càng lớn mất, thậm chí động tay động chân với tôi..."

"Cái gì?" Tuy rằng trong lòng đã sớm đoán được, nhưng Âu Dương vẫn tức giận đến nghiến răng: "Đồ cặn bã!"

Nhuận hấp hấp mũi, nghẹn ngào: "Mỗi lúc tôi ngủ, ông ta sẽ lặng lẽ đi vào phòng, mới đầu chỉ là cùng nói chuyện, sau thì càng không thèm kiêng nể, dần dần động tay động chân. Lúc ấy tôi đã không còn nhỏ nữa, cũng hiểu việc này có ý nghĩa gì. Tôi rất sợ, sợ ông ta làm ra chuyện không thể cứu vãn với mình. Không biết nên làm sao, rốt cuộc có ngày tôi chạy đến kể với mẹ, anh đoán xem bà ấy nói gì?"

Nhuận cười thê lương, nước mắt trong suốt lăn dài trên mặt, chịu đựng bi ai cùng thống khổ, từng hạt lệ rơi xuống nền đất. Âu Dương đoán: "Bà ta nói cô kiềm chế một chút? Bà ta còn xứng làm mẹ sao?"

"Kiềm chế? Ha ha..." Nhuận đáp: "Bà ta nghe chuyện xong toàn thân đều giận đến run rẩy, dường như sắp phát điên, nắm tóc và tát tôi, bà ta nói tôi là hồ ly tinh, là tiểu tam, sau đó kéo tôi chạy ra ngoài..."

Hai tay cô nắm chặt khăn trải giường, nước mắt cứ từng giọt từng giọt rơi mãi, đây là lần đầu tiên cô kể chuyện này cho người ngoài nghe. Sự việc đó chính là cơn ác mộng của cô. Từ đó trở đi, cô ít dám trò chuyện với người khác, đặc biệt là nam giới. Đối với Nhuận, nếu không vì tên cầm thú kia, Nhuận có lẽ sẽ chỉ bị mẹ cô phớt lờ, chính vì hành động của hắn mà chút thân tình cuối cùng của Nhuận trên thế giới này bị đánh tan thành mảnh vụn...

"Về sau, tên cặn bã sợ tôi nói chuyện này ra nên mỗi tháng đều gửi tiền cho tôi. Sau khi đọc xong một cuốn sách, tôi cảm thấy không thể tiếp tục tình trạng như vậy được nữa, vì thế mới tìm đến bệnh viện, hy vọng có thể nhận được sự chữa trị tốt nhất..."

Khóe miệng Nhuận cong lên một độ cung khiến người ta đau lòng: "Có lẽ tôi đã sai, dù sao cũng không còn ai yêu tôi, còn không bằng sớm chết đi cho rồi..."

"Không phải!" Âu Dương quát lớn: "Không phải không có người thích, không phải không có người yêu cô!"

Hai người đối diện nhau, trong ánh mắt dường như xuất hiện một điều diệu kỳ...

Hồi tưởng lại, hai người đều đã quên đến cùng là ai nói ra ba chữ kia trước; ngày đó, nhất định có một thiên sứ tình yêu đã đi ngang qua cửa sổ...

Bạn đang đọc Thiên Tài Trong Não, Kẻ Điên Trong Lòng của Phượng Minh Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi jieziyang
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.