Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tai Nạn Bất Ngờ.

Phiên bản Dịch · 1560 chữ

Ngồi trên chiếc giường quen thuộc.Nó hạnh phúc nắm lấy chiếc nhẫn do hắn tặng và vẫn liên tưởng đến cảnh hắn tỏ tình ngày hôm nay.Đúng là một ngày đáng nhớ.Đang miên man suy nghĩ thì cửa phòng được mở ra.

Hắn từ bên ngoài bước vào.Trên tay hắn là một bó hoa hồng trắng.Hắn đi đến trước mặt nó,đưa bó hoa ra rồi nói:

- Cho em này.

- Cảm ơn.- Nó mỉm cười nhận lấy bó hoa.

- Ngủ sớm đi.Ngày mai anh đưa em đến một nơi.- Hắn xoa xoa đầu nó,dịu dàng nói.

- Đi đâu???- Nó thắc mắc.

- Bí mật.

Nói rồi hắn đi thẳng ra ngoài để nó ngơ ngác nhìn theo.Một lúc sau,nó cũng nghe lời hắn rồi lên giường đánh một giấc.

- Mẹ....Ba...Aaaaaa...Đừng mà.

Giấc mơ quen thuộc ấy lại lặp lại.Cái giấc mơ mà chiếc xe chở nó bị lao xuống vực không đêm nào là nó không mơ thấy.Nó sợ hãi giật mình tỉnh dậy.Mồ hôi đầm đìa rơi trên trán và lưng.Ánh mắt lo lắng nhìn toàn bộ căn phòng.Chỉ là mơ thôi.

Đột nhiên,nước mắt nó rơi xuống.Nó sợ,thực sự rất sợ.Nó cầm lấy chiếc gối,ôm vào lòng rồi đi qua phòng hắn.

Cốc...Cốc...Cốc...

Tiếng gõ cửa khô khốc vang lên.Hắn ở trong phòng,đang làm việc thì nghe thấy tiếng gõ cửa.Hắn nhẹ nhàng đi đến mở cửa ra.

- Sao còn chưa ngủ???- Hắn nhăn mặt khi nhìn thấy nó.

- Em...Em sợ.- Nó run run trả lời.

- Được rồi.Em vào đây.- Hắn kéo tay nó,đặt nó nằm lên giường của mình.Nhẹ nhàng ru nó chìm vào giấc ngủ.

Thấy nó đã ngủ say,hắn hôn nhẹ một cái lên trán nó rồi đi đến bàn,tiếp tục làm việc.Trong phòng lớn chỉ còn tiếng kim đồng hồ quay đều,tiếng gõ lách cách của bàn phím máy tính và tiếng thở đều đều của hai con người.

5h sáng hôm sau.

Hắn uể oải tỉnh dậy.Hắn ngơ ngác khi nhìn thấy mình đã ngủ trên bàn làm việc từ lúc nào.Đưa mắt đến chiếc giường lớn,thầy nó đang còn yên bình say giấc,hắn đột nhiên mỉm cười nhẹ rồi đi vào nhà vệ sinh.

5' sau,hắn bước ra trong một chiếc áo sơ mi trắng cùng với chiếc quần jean rách.Thấy nó vẫn chưa tỉnh ngủ,hắn đi đến đánh thức nó dậy.

- Nè,heo,em dậy mau.

Vẫn không thấy có động tĩnh gì,hắn lại gọi tiếp.

- Heo...Đừng ngủ nữa.Dậy mau.- Với volumn cực lớn,nó uể oải bịt tai lại và nhìn tên thủ phạm đang đứng trước mặt.

- Anh làm gì vậy.Phiền chết đi được.- Nó mệt mỏi than trách.

- Dậy nhanh.Anh đưa em đến nơi này.- Hắn kéo nó ngồi dậy,nhẹ nhàng nói.

- Được rồi.Anh xuống phồng khách trước đi.- Nó xua xua tay,đuổi hắn đi rồi cũng đứng dậy và bước về phòng mình.

20' sau,nó bước xuống trong một bộ váy màu hồng phấn nhẹ nhàng.Mái tóc được uốn nhẹ ở phần đuôi và xõa dài đến hông.Trên tóc là một chiếc băng đô màu hồng cực xinh.Nó nhẹ nhàng đi đến bên cạnh hắn rồi cùng hắn đi ra xe.

Con xe phóng vụt trên đường lớn rồi dừng lại trước một ngọn đồi xanh mắt.Nó đưa mắt nhìn ra cửa kính của xe.Nơi này thật là đẹp.

Hắn bước xuống xe trước rồi vòng qua bên kia,mở cửa xe cho nó xuống.Cả hai cùng nhau đi lên trên đỉnh của ngọn đồi.Nó ngơ ngác khi thấy cả một cánh đồng bồ công anh rộng lớn.Đây chính là nơi mà Khôi đã đưa Nhi đến.Nơi chôn cất Thiên My.

Hắn nắm chặt lấy tay nó,dẫn nó đến một ngôi mộ cách đó không xa.Thấy người con gái trong hình trên mộ,nó ngạc nhiên khi nhận ra đó chính là Thiên My,người hắn từng yêu.

Thiên My thật xinh đẹp.Nếu còn sống thì chắc hắn,Thiên My sẽ trở thành hoa khôi của học viện Moon rồi.

- Lâu lắm rồi anh mới đến thăm em.Xin lỗi.Dạo này anh bận quá nên quên mất em.- Hắn vừa nói vừa đưa tay lau đi những hạt bụi còn vương lại trên tấm hình.

Nó nhìn thấy hắn như vậy thì không khỏi đau lòng.Đến bây giờ,hắn vẫn còn yêu Thiên My sao???Nỗi thắc mắc của nó đều được giải đáp khi hắn lại nói tiếp.

- Hôm nay,anh đến đây,ngoài thăm em ra,anh còn dẫn theo một người nữa.- Vừa nói,hắn vừa nắm chặt lấy tay nó.

- Yun này,lúc trước,em đã từng nói sẽ mãi ở bên cạnh anh đúng không???Em còn nhớ,anh đã hỏi gì không???Anh đã hỏi rằng,nếu không may,em không thể ở bên cạnh anh được nữa thì sao???Em đã trả lời rằng: "Nếu em không còn ở đây nữa thì em sẽ gửi một thiên thần khác thay em yêu anh.".Và anh biết,người đang đứng cạnh anh chính là thiên thần đó,đúng chứ???- Hắn vừa nói vừa nhìn nó.

- Cảm ơn em đã đem cô ấy đến cho anh.Anh nhất định sẽ sống thật hạnh phúc.Sống cho cả phần của em.Thiên My,em mãi mãi là hồi ức tốt đẹp nhất trong tim anh.Nếu có kiếp sau,anh hy vọng,anh và em sẽ lại có thể gặp nhau.

Hắn mỉm cười hạnh phúc rồi ôm chầm lấy nó.Kiếp này,hắn đã quyết định chỉ có thể lấy nó làm vợ.Ngoài ra,không ai có thể thay thế nó.

- Cảm ơn em,Thiên My.Chị nhất định sẽ chăm sóc thật tốt cho người em yêu.- Nó nhìn tấm hình của My,nhẹ nhàng nói.

- Được rồi.Chúng ta về thôi.- Hắn quay sang nhìn nó rồi đề nghị.

- Ừm...

Trước khi đi,hắn không quên quay lại nhìn Thiên My một lần nữa.Xuống tới dưới chân ngọn đồi,cả hai nhanh chóng bước lên xe.Đột nhiên,nó hơi khựng lại rồi nói:

- Phi này,để em chạy xe cho.- Nó đề nghị.

- Em có biết chạy không đấy.Anh sợ xuống gặp bác Vương lắm.- Hắn cười nhẹ,trêu chọc nó.

- Anh yên tâm,em chạy xe đỉnh lắm.- Nó giương ngực tự đắc.

- Được rồi.Anh giao tính mạng cho em đấy.- Nói rồi,hắn nhanh chân đi đến ngồi ghế phụ.Còn nó thì ngồi vài vị trí lái xe.

- Xuất phát thôi....- Nó nhấn ga rồi chạy vụt đi.

Trên đường lớn,nó mỉm cười sung sướng khi được chạy xe.Cái cảm giác này thật là thoải mái quá đi.Hắn ngồi bên cạnh,thấy biểu hiện của nó thì không tự chủ được mà cười nhẹ.Chạy xe thôi mà,có cần vui vậy không???

Đột nhiên,nó đnag chạy thì một bóng xe tải nào đó lao về phía cả hai.Nó vội vàng thắng xe lại nhưng...

Rầm...

Xe nó sau khi va chạm với chiếc xe tải thì đâm thẳng vào vỉa hè.Khói bốc lên nghi ngút.Hắn là người tỉnh dậy trước.Trên trán hắn,máu tươi rơi xuống.Hắn hốt hoảng nhìn sang người bên cạnh mình.Thấy nó bất tỉnh,hắn vội vàng kéo nó ra khỏi xe.Đi xa chiêc xe được khoảng 5m thì chiếc xe đột nhiên nổ lớn rồi phực cháy.Cũng may,hắn và nó đều an toàn thoát ra ngoài.

Vì đây là một con đường khá văng nên không thể nhờ được ai để giúp đỡ cả.Hắn nhìn sang nó,đưa tay vỗ vỗ vào má nó,hy vọng nó tỉnh lại nhưng vẫn không thấy gì.

Hắn hơi nhăn mặt vì vết thương trên trán,tay và chân chảy máu ra ngày một nhiều hơn.Hắn nhanh chóng lấy chiếc iphone trong túi ra rồi bấm một dãy số và gọi.Chưa đầy 2' sau,đầu dây bên kia liền có tín hiệu trả lời.

- "Alô.Phi hả,có chuyện gì vậy???"

- Mày đến đường XYZ,khu Q nhanh lên.Gọi theo bác Yen và Run nữa.- Hắn lạnh lùng nói.

- "Mày bị làm sao vậy???Sao lại gọi bác Yen???Mày bị thương hay đau ở đâu hả???"- Khôi lo lắng đến nổi tuôn một tràng.

- Đừng hỏi nhiều.Kêu đến thì đến đi.- Hắn nhăn mặt hét lên.

- "Được rồi.Tao đến ngay."- Khôi nói xong,vội vàng cúp máy rồi gấp tốc chạy đi kêu người.

Chưa đầy 15' sau,bác Yen cùng Run,5R,Duy,Nguyên,Khôi,Long và Thiên đã có mặt tại nơi xảy ra tai nạn.Thấy hắn đang ôm nó ngồi bên lề đường,cả bọn vội vàng chạy đến.

Chiếc xe của hắn bị bống cháy giờ chỉ còn là một nắm tro đen.Nhìn thấy hiện trường,cả bọn liền biết là hắn bị tai nạn.

- Phi,...- Bọn hắn hét lên.

- Cháu mau đặt con bé qua một bên.Run,cháu khám cho Phi.Còn Uyên cứ để cho ta.- Bác Yen phân công.

- Dạ.- Run gật đầu rồi đi đến khám sơ bộ cho hắn

Sau 5' sơ cứu,hắn và nó đều được chuyển nhanh đến bệnh viện M.Nghe tin hắn và nó bị tai nạn,ba mẹ nó,nội hắn và ông Kiệt vội vàng chạy nhanh đến bệnh viện.

- Phi và Uyên sao rồi???- Ông Kiệt lo lắng hỏi cả bọn.

- Phi và Uyên đang ở trong phòng cấp cứu.Hiện tại,bác Yen đnag kiểm tra cho họ.- Khôi giải thích.

- Ba đừng lo.Phi và Uyên không sao đâu.- Nguyên Nguyên ngồi xuống bên cạnh ông Kiệt,nhẹ nhàng an ủi.

- Ừ,hy vọng là vậy.- Ông Kiệt lo lắng nhìn vào phòng cấp cứu chờ đợi.

----------------END CHAPTER 67-----------------

Bạn đang đọc Thiên Sứ Sẽ Thay Anh Bên Em của Đông Phương Nhược Phi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.