Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiên Sơn thôn

Tiểu thuyết gốc · 1530 chữ

Chương 1: Thiếu niên Lưu Phong

Dãy núi Thiên Sơn rãi dài hơn ba ngàn dặm,giống như tên gọi của nó nơi đây có hơn một ngàn ngọn núi lớn nhỏ có những ngọn núi cao hiểm trở nhiều không đếm xuể,thiên tài địa bảo nhiều vô số nhưng trái lại thường có độc xà mãnh thú thường hay xuất hiện. Hơn nữa trong núi hàng năm mây mù tràn ngập, rất khó phân biệt phương hướng, vì vậy trừ việc dưới chân núi có phàm nhân cư ngụ, thỉnh thoảng còn có một ít tiều phu thợ săn hay một số phàm nhân hái thuốc xuất hiện, sâu trong sơn mạch rất hiếm thấy dấu chân người.

Dưới dãy núi thiên sơn ở phía nam có một thôn làng khá lớn được gọi là Thiên Sơn Thôn dân số khoảng hơn vài ngàn người,tuy dân số không nhiều nhưng là vì vài ngàn dặm sơn mạch gần đây chỉ có nơi đây là có thôn trang nên ở đây cũng khá tập những thợ săn hay đoàn đội đến nơi đây để thử vận may nếu mai mắn tìm được thiên tài địa bảo thì suốt đời không lo cơm ăn áo mặc nữa.

Sáng hôm nay là một ngày đẹp trời bầu trời xanh trong vắt ánh nắng chói chăng ấm áp trên con đường đầy tấp nập người qua kẻ lại thình lình một thiếu niên khoảng tầm 13,14 tuổi mặc áo màu xám tro,tóc như ổ quạ, trên áo còn có nhiều vết chấp vá,dung mạo khá tuấn tú nhưng vẫn còn pha nét trẻ con xuất hiện khiến người lạ nhìn thấy cũng đem lòng yêu thích,trên vai cậu ta đang mang một bao vải lớn bằng nửa thân hình của mình chạy rất nhanh về phía bắc của thôn. Tốc độ của y cực nhanh, giống như là đang dốc hết toàn lực mà chạy,trên khuôn mặt đầy vẻ mệt mỏi nhưng trên mặt cũng không dấu được nét vui mừng.

Không bao lâu sau, thiếu niên đã đi tới trước một cửa hàng trước cửa có treo một cái khung gỗ ghi là" Y Quán Tống Gia" sinh ý cũng khá tấp nập thiếu niên đi vào trong cửa hàng đi đến một thanh niên đang ngồi bắt mạch cho khách

-"Lâm thần y à Tống thúc thúc đâu rồi" thiếu niên cười cợt nói.

-" Ta tưởng là ai thì ra là thằng khỉ nhỏ nhà ngươi,lại đến bán thảo dược à, ông chủ đang xem sách ở phía sau hậu viện đó" người thanh niên vừa thu tay bắt mạch cho khách hàng vừa quay sang thiếu niên cười nói .

-"Vậy ta vào hậu viện trước" thiếu niên vừa nói vừa vác bao vải đi vào phía sau hậu viện,rồi chạy thẳng vào sâu hậu viện tiệm thuốc.

Trong hậu viên một người trung niên mặc một bộ trường bào màu xanh, tóc được búi chặt tay cầm một quyển sách mắt thì đang nhìn chăm chú vào quyển sách vừa xem vừa đi vòng quanh qua lại,

-"Tống Thúc " thiếu niên vừa bước vào lên tiếng.

-"Lưu Phong thì ra là ngươi" Tống thúc đóng quyển sách lại và để lên bàn cười nói .

-"Tống thúc ta vừa lên núi hái được một số thảo dược,còn có một cái ta không biết tên thúc xem giúp ta" thiếu niên vừa cười vừa nói.

-"Tốt,để ta xem tiểu tử ngươi kiếm được thứ gì"Tống thúc vừa vuốt càm vừa cười nói.

Lưu Phong đặt bao vải của mình xuống đất mở dây buộc ra rồi đưa cho Tống thúc xem,Tống thúc cầm lấy bao vải đổ ra trên đất, mười hai gốc thảo dược màu trắng và một gốc màu đỏ hình dáng giống như một con rắn được đặt riêng trong một cái hộp gỗ.

-"Vận khí không tệ,mười hai gốc thảo dược cấp 1 Lưu Vân thảo,một gốc thảo dược cấp 2 Hỏa Xà Thảo" Tống thúc nhìn đống thảo dược dưới đất hướng Lưu Phong cười nói.

-"Vậy mấy thứ này được bao nhiêu hả Tống thúc" Lưu Phong cười hỏi gương mặt đỏ lên vì cao hứng.

-"mười hai gốc Lưu Vân thảo mỗi gốc 1 lượng 60 xu ,một gốc thảo Hỏa Xà Thảo 10 lượng mỗi gốc, tổng cộng 29 lượng 20 xu " Tống thúc vướt cái càm không râu của mình vừa gật gù vừa nói.

-"Cầm lấy" Tống thúc đi đến bên bàn lấy ra 30 lượng bỏ vào một túi vải ném cho Lưu Phong .

-"Tống thúc đây .. " Lưu Phong mở túi tiền ra và nói.

-"Cứ cầm lấy ngươi còn phải nuôi gia gia của ngươi nữa,ngươi mau về nhà đi còn chăm sóc cho ông của ngươi nữa "Tống thúc cầm quyển sách lên tiếp tục xem và vẫy tay bảo Lưu Phong về.

-"Vậy đa tạ Tống thúc"Lưu Phong vội nói lời cảm tạ rồi chạy nhanh ra cửa.

-"Lâm huynh ta về đây" Lưu Phong chạy ra cửa thấy Lâm huynh đang xem bệnh cho khách vội chào một tiếng rồi chạy ra ngoài .

-"Thằng khỉ nhỏ này sao hôm nay vui vẻ thế,mới hôm qua mặt còn buồn thế mà"Lâm sư huynh thầm nghĩ.

Chạy lon ton trên con đường làng tấp nập người qua lại Lưu Phong hết sức cao hứng phải biết rằng giá trị của đồng tiên nơi đây được quy định rõ ràng 100xu đổi được 1 lượng bạc ,100 lượng bạc đổi được 1 lượng vàng và hắn đang có tận 30 lượng bạc số tiền này đủ cho một gia đình 5 người ăn trong vài tháng.

-" Hôm nay ta và ông có thể ăn ngon một bữa rồi "Lưu Phong đi trên đường thầm nghĩ.

Lưu Phong đi vào trong một quán ăn gần đó mua một số đồ ăn rồi lao như bay về phía cảng gần đó ,Lưu Phong dừng chân tại một bến cảng khá tập nập rồi đi nhanh về phía đông,thoáng cái đã xế chiều Lưu Phong dừng chân tại nơi đậu một con thuyền đánh cá ở gần đó rồi đi vào, bên trong một lão nhân tóc bạc trắng đăng nằm trong đó gương mặt tiều tụy chứa đầy những nếp nhăng ở trán trên gương mặt là dấu hiệu của việc lao động cật lực bất kể năm tháng lúc trẻ ,gương mặt lão nhân tràn đầy tử khí có thể ra đi bất cứ lúc nào.

-"Gia gia, con về rồi hôm nay con kiếm được tận 30 lượng bạc, con có mua thức ăn đây này có cả món ông thích nữa" Lưu Phong bước chân vào con thuyền và nói với lão nhân trên gương mặt trẻ con đầy vẻ cao hứng .

-"Lưu Phong à cực khổ cho con quá"lão nhân nặng nè ngồi dậy nói với Lưu Phong bằng giọng khàn khàn.

-"Không sao đâu gia gia từ nhỏ đến lớn là người chăm sóc con,bây giờ đến con chăm sóc gia gia là lẽ đương nhiên rồi "Lưu Phong cười nói.

Chiếc thuyền nhỏ nhẹ nhàng lướt đi trên mặt nước, trên thuyền nhỏ Lão nhân cùng Lưu Phong ngồi đối diện nhau,cùng dùng bữa vừa cười đùa khiến chiếc thuyền tràn đầy ấm cúng sau khi dùng bữa xong hai người cùng ngồi nhìn ành tà chiều,Lưu Phong cầm mái chèo đung đưa, lâu lâu lại buông mái chèo thuyền chậm lại rồi lại đi nhanh. Lão nhân gương mặt già nua nhìn Lưu Phong nhìn gương mặt non nớt đầy ngây thơ kia mà lòng như thắt lại lão nhân nói

-“ Lưu Phong,cha mẹ cháu mất sớm chỉ còn lại ta và cháu, cháu đã lớn rồi, đã đến tuổi dựng vợ dựng chồng, gia gia mong sao cuộc sống của cháu sau này sẽ bình yên và hạnh phúc, đó là tâm nguyện lớn nhất của gia gia, gia gia đã già rồi, không còn sống bao lâu nữa ”

-“ Không,gia gia người sẽ ở lại với con, gia gia sẽ không chết, gia gia sẽ khoẻ mạnh mãi như vậy ”khuôn mặt Lưu Phong tái nhợt rưng rưng nước mắt nói.

-“ Cuộc đời mà, ai rồi cũng có lúc sẽ chết đi, điều ta lo lắng nhất chính là cháu đấy Lưu Phong “

Ông lão ngước nhìn ánh hoàng hôn, cũng như cuộc đời của lão vậy, đã đến tuổi xế chiều dù có muốn cũng không thể quay lại buổi ban trưa được nữa .

-"Lưu Phong sau này sau khi ta chết đi hãy nhớ lấy lời gia gia ,Hồng nhang họa thủy phụ nữ càng đẹp thì càng dễ gây nhiều điều khó khăn đến cho mình sau này đừng như những người khác tam thê tứ thiếp,gia gia chỉ mong cháu sống một cuộc sống tốt ít ganh đua với đời"

Hoàng hôn trên dòng sông thật đẹp, ánh nước lấp lánh nhìn như dòng sông vàng, hai ông cháu vừa trò chuyện lúc cười vui vẽ có lúc thì đầy ưu tư, trên mặt nước con thuyền nhẹ nhàng lướt đi.

Bạn đang đọc Thiên Sơn Tiên Môn sáng tác bởi noname856

Truyện Thiên Sơn Tiên Môn tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi noname856
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 41

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.