Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

(Quyển 1: Huyền Thiên) Chương 1:Thất Nguyên

Tiểu thuyết gốc · 1037 chữ

Thần Giới - Chiến Trường Thượng Cổ

- Dương Tam ngươi không còn đường thoát nữa, mau giao ra “Thất Nguyên Cổ Kinh” chúng ta sẽ cho ngươi và ả ngoại tộc Mạn Châu chết toàn thây.

Trên không trung chín người mặt đạo bào phân biệt vây kín Dương Tam không cho hắn đường lui.

- Ha ha đường đường là Cửu Thần Tọa danh tiếng lẫy lừng Thần Giới lại không biết xấu hổ liên kết truy sát ta, các ngươi muốn thứ này phải không, giao Mạn Châu ra ta sẽ đưa cho các ngươi.

Dương Tam vẫy tay một cái trên tay hắn bất giác hiện ra một quyển kinh cổ xưa, từ đó có thể thấy được sự tang thương của năm tháng, trên bề mặt quyển kinh có ba chữ vàng phát sáng “Thất Nguyên Kinh”.

- Hừ, Dương Tam, ngươi nghĩ còn đường lui sao, Thất Nguyên Kinh là thứ ngươi không nên có, ngươi lại không biết xấu tốt vì một ả ngoại tộc mà cướp nó đi, còn không mau tỉnh ngộ mà giao ra.

Dương Tam cười :

- Giao nàng ra ,nếu ta hủy nó thì đám Cửu Tọa các ngươi cũng đừng hòng phi thăng Tiên Giới, chờ đến hết thọ nguyên rồi chết đi ha ha ha.

Một lão già mặc đạo bào màu đen tức giận hét to:

- Xàm ngôn, các đạo hữu ra tay đoạt lại Cổ Kinh, ai giết được hắn Phong Ma Tổ Thần ta tình nguyện bỏ ra mười tỉ thần tinh.

Lúc này chín lão già cùng nhau ra tay, một lão già mặc đạo bào tím xông lên trước, trong tay hắn xuất hiện một tấm đạo phù bên trên có khắc vô số hình đầu lâu với những chú ngữ , đạo phù vừa xuất hiện không gian chợt răng rắc nứt ra tạo thành một vùng hỗn loạn:

- Hôm nay Phù La Tổ Thần ta muốn thử xem Dương Tam lừng lẫy Thần Giới chỉ mới 7000 năm đã tu đến cảnh giới Tổ Thần mạnh như thế nào.

Nói xong lão vẩy đạo phù lên, không gian xung quanh Dương Tam bỗng chốc vỡ tan tạo thành những lỗ đen đáng sợ hút tất cả mọi vật vào bên trong.

Lão già áo tím hô nhỏ một tiếng :

Bạo !

Ầm … không gian chịu sức nén nổ mạnh,mảnh vỡ không gian bay tán loạn, để lại một vết nứt khổng lồ trên không trung phát ra từng trận gió gào đáng sợ.

- Chỉ có thế thôi sao.

Một tiếng nói lạnh lùng vang sao lưng lão già. Ầm một tiếng lão bị một lực chấn cực mạnh từ không trung đánh xuống, lực chấn cực mạnh làm những đám mây nhiễu loạn tán đi, mấy chục ngọn núi làm từ Thần Thạch cao chọc trời mà pháp lực cũng không thể làm nó sướt một vết cũng bị chấn thành bột phấn như chưa từng tồn tại chỉ để lại một cái hố sâu khổng lồ không thấy đáy.

Tám lão già còn lại thì chấn kinh lui ra sau :

- Không thể nào, ngươi đã luyện thành công tầng cuối cùng của Ám Linh Chú.

Dương Tam vận linh khí toàn thân tạo lực áp khổng lồ ra xung quanh nhìn tám lão già còn lại :

- Thế thì đã sao, mau giao Mạn Châu ra nếu không cho dù phải liều mạng ta cũng phải ôm các ngươi chết chung.

Tám lão giả nhìn nhau sao đó cười rộ lên :

- Cho dù ngươi đã luyện thành Ám Thần Chú không lẽ chín lão già chúng ta không đánh lại một tiểu tử như ngươi sao. Còn về ả Mạn Châu ma tộc đó thì đã bị Lôi Thần đánh tan thân xác, linh hồn chịu tra tấn mãi mãi trong Lôi Linh Chung ha ha ha.

Hai mắt Dương Tam lúc này đã đỏ lên :

- Hôm này là ngày chết của các ngươi.

Nhoáng một cái trong tay Dương Tam xuất ra một bảo kiếm màu xanh, toàn thân bảo kiếm có những dòng khí đen cuốn quanh “Hàn Thiên Ma Kiếm”.

Nhiệt độ xung quanh giảm xuống một cách nhanh chóng cơ hồ cả một vùng bị biến thành băng lam. Hắn tùy tay dùng kiếm chém về một lão già gần nhất, lão già nhanh tay dùng một thần khí hình ngọn tháp chặn trước thân, rắc một tiếng ngọn tháp bị băng điêu chấn nát, lão già may mắn lùi về phía sau nhưng vẫn bị hàn băng đông cứng phế một cánh tay.

Lão già mặc đạo bào đen ánh mắt âm trầm nhìn Dương Tam , từ trong tay lão xuất ra một tiểu chung “Lôi Linh Chung”. Lão phẩy tay, một đạo linh hồn thiếu nữ xinh đẹp bị lôi xích quấn quanh hiện ra:

- Dương Tam nếu ngươi còn ngoan cố ta sẽ đánh tan hồn phách ả.

Dương Tam nhìn thấy thiếu nữ thì ngẩn ra hai mắt càng thêm âm trầm, thiếu nữ bị lôi xích quấn quanh cũng nhìn Dương Tam nếu linh hồn có nước mắt thì có lẽ nàng đã khóc rồi:

- Dương Tam mặc kệ ta mau chóng đi đi.

Dương Tam nắm chặt hai tay nhìn nàng:

- Mọi thứ sẽ ổn cả thôi.

Từ trong tay hắn xuất hiện Cổ Kinh âm trầm nhìn lão già mặc đạo bào đen:

- Giao nàng ra Cổ Kinh sẽ là của các ngươi.

Lão già áo đen cười hắc hắc :

- Được, ta đếm đến 3 , cả hai cùng giao đồ.

- Một

- Hai

- Ba

Dương Tam nhanh chóng ném Cổ Kinh về phía lão già, lão già cũng nhanh chóng ném Lôi Linh Chung về phía hắn.

Dương Tam thuấn di nhoáng một cái đã đem Lôi Linh Chung chứa linh hồn thiếu nữ ôm vào trong lòng.

Sau khi chụp được Cổ Kinh lão già áo đen bỗng hét to lên :

- Chính là lúc này.

Từ dưới hố khổng lồ mà Dương Tam đánh lão già áo tím Phù La Tổ Thần xuống vang lên một tiếng vọng xuyên trời :

- Âm Linh Diệt Thần Trận … Khai !

Bạn đang đọc Thiên Ngã sáng tác bởi Mạn_Châu_Sa

Truyện Thiên Ngã tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mạn_Châu_Sa
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.